Quy Tắc Bẫy Tập Thể
Chương 15: Cô đừng hiểu lầm
Liên tưởng đến lần trước , chuyện An công tử chỉ đạo ta viết văn , ta liền toát ra sự lo lắng từ trong gan phổi , vạn nhất An công tử thật sự là kẻ chỉ dựa vào khuôn mặt kiếm cơm , đầu óc rỗng tuếch thì ta đây phải làm sao bây giờ ? Chị Khổng cũng không phải là cô tiếp viên hàng không xinh đẹp , nếu làm không tốt, ta khó giữ được cái mạng nhỏ này a!
Nhưng là nghĩ lại một chút, hạng mục này là An công tử đề suất , như vậy kẻ soát vé cuối cùng khẳng định là An công tử , An công tử tự mình viết , hẳn là anh ta sẽ không phản đối đúng không ?
Buổi chiều họp, chuyên môn thảo luận cái hạng mục này , An công tử không biết khi nào thì đột nhiên xuất hiện , cũng tham gia hội nghị này , khiến cho thập phần long trọng, đề án của toàn bộ ngành đều có , đông nghìn nghịt cả một mảng lớn.
Ta thật cẩn thận ngẩng đầu, liếc mắt nhìn An công tử một cái, anh ta tựa hồ cũng không chú ý tới ta, trên mặt không chút biểu cảm , ánh mắt vẫn sắc bén như trước. Răng của anh ta tương đương là đã tốt rồi , thoạt nhìn giống như thật sự không có gì khác biệt , nhưng bộ dáng của anh ta vẫn có vẻ mất hứng , cũng bởi vì như thế, chuyện xấu mùi mẫn về tối hôm đó dần dần biến mất trong công ty.
“Trình bày cũng được , như vậy thì công việc về sau cũng để cho Tô Nhuận đến làm đi. An tổ trưởng cảm thấy thế nào?”
Ta mở to hai mắt nhìn, học trưởng a , anh đây là đang giúp tôi sao? Biết rõ tôi căn bản không muốn dây dưa đến truyền thông a! Ta bắt đầu đem ánh mắt hướng đến An công tử , nhìn anh ta như cầu cứu .
An công tử sờ sờ cằm , tựa hồ đang tự hỏi cái gì, thật lâu sau anh ta gật gật đầu, cũng không nhiều lời.
Tâm lý của ta có một loại tư vị nói không nên lời , cùng lúc nóng lòng muốn thử, muốn mượn cơ hội này thể hiện một phen, mặt khác ta lại sợ chính mình làm hỏng , sợ bị người ta khinh thường.
“Để cho Lâm Lâm và Tô Nhuận cùng làm đi , hai người có thể chiếu ứng lẫn nhau, học thêm chút kinh nghiệm.” Chị Khổng đột nhiên nói.
Ta lập tức gửi đến ánh mắt cảm kích , ta thật sự không tự tin vào bản thân mình a, có Lâm Lâm thì tốt hơn nhiều.
Kết quả cuối cùng của hội nghị là ta và Lâm Lâm cùng nhau làm hạng mục này.
Ta kiên trì gọi điện thoại cho mấy tạp chí lớn , bọn họ nhẹ thì thái độ lạnh nhạt có lệ, nặng thì là lời nói lạnh nhạt, có thể thấy được hạng mục này của chúng ta có bao nhiêu chán đời , lại có thể thấy được ta là người mới không hợp mắt mọi người a!
Như cũ vẫn là tăng ca ở công ty , trong tay có một bao bánh đậu xanh, là buổi sáng đồng chí Kỷ Hoài cứng rắn nhét cho ta , nói là dùng để bồi bổ thân thể , ta @_@ , cái thứ gạch này có thể bồi bổ thân thể sao ? Ta cũng không phải là đứa trẻ lực sĩ a!
Lâm Lâm nhưng lại rất bình tĩnh, làm cho ta không khỏi bội phục cùng có chút tự ti , rõ ràng là cùng nhau vào công ty , cô ấy lại lợi hại hơn ta.
Thời điểm tan tầm, ta lại theo lý thường phải làm là ở lại tăng ca, ta nghĩ phải cố gắng , nhìn xem có thể tìm được vài phóng viên có vẻ nổi danh tới đây hay không.
Trên lầu cửa văn phòng của An công tử mở ra , An công tử cầm cái chén đi từ trên lầu xuống , thực sự có chút mùi vị phiêu phiêu như tiên , bất quá ta không có thời gian thưởng thức dáng vẻ kệch cỡm của anh ta , tiếp tục phấn đấu gọi điện thoại .
“Cạch” một cái chén cà phê đặt ở trên bàn của ta , ta ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, “Có việc gì ?”
“Pha chén cà phê cho tôi.” Anh ta nói.
Ta chỉ chỉ phía sau, ” Đi thẳng đến gian đồ uống quẹo phải.”
“Tô Nhuận, tôi là thủ trưởng của cô.”
“Dù anh có là thượng đế của tôi tôi cũng không thèm đếm xỉa tới anh! Bởi vì tôi không tin Thiên chúa giáo!”
“Sao lại chỉ có một mình cô? Lâm Lâm không phải là cùng phụ trách với cô sao?”
“Cô ấy xong việc đi về rồi . Tôi đang sứt đầu mẻ trán , ngài cũng đừng thêm phiền cho tôi , điện thoại tôi còn chưa gọi xong đâu!” Ta bắt đầu đẩy đẩy anh ta, nhưng anh ta lại vững như núi Thái Sơn , chính là bất động.
“Cô đi pha chén cà phê cho tôi rồi lại trở về làm mấy thứ này . Chạy nhanh đi!” An công tử trầm giọng nói.
“Rồi.” Ta xám xịt đi, anh ta là đại ca a, ta không dám không nghe.
Uống chết đi uống chết đi! Ta đứng trong gian đồ uống căm giận nghĩ, hận không thể đem bánh đậu xanh mà mẹ ta cho ta bỏ thêm vào , ta độc không chết thì cũng làm cho anh ta tàn phế!
Khi ta bưng cà phê từ bên trong đi ra , nhìn thấy An công tử chính đang đem điện thoại đặt xuống . Ta sửng sốt, “An công tử, anh…”
Anh ta ra vẻ trấn định, từ vị trí của ta đứng lên, lắc đầu, “Không có gì, tôi cũng không phải vì cô .”
Ta có chút buồn bực, “An công tử vừa rồi anh là gọi điện thoại kêu cơm sao? Khách sạn nào a? Thuận tiện cũng giúp tôi cũng kêu một phần đi, đói quá.”
An công tử nhíu nhíu đầu chân mày , âm u nói: “Cô ăn bánh đậu xanh của cô đi thôi!”
Ta xem bóng dáng đi xa của anh ta , không khỏi thờ dài một tiếng, người này thật nhỏ mọn a, giúp ta gọi một phần sẽ chết a, ta tăng ca cũng chưa đòi phí tăng ca đâu . Bánh đậu xanh kia có thể ăn sao? Chẳng lẽ anh ta quên chuyện ngộ độc thức ăn rồi à?
Một cuối tuần mang theo tình trạng kiệt sức trôi qua , một cái thứ Hai mất hết can đảm đã đến.
Ta đứng ở cửa hội trường , nghênh đón các bạn bè phóng viên sắp đến , nói thật, trong lòng ta thật là bất an , ta là một kẻ mới đến , không có chỗ dựa, vạn nhất ai cũng không đến thì phải làm sao bây giờ?
Lâm Lâm bị chị Khổng gọi đi, chỉ chốc lát sau đã trở lại, cầm một ít phong bì màu đỏ , là hồng bao để lát nữa phát cho các phóng viên , chuyện ở phương diện này ta ít nhiều cũng hiểu biết một chút.
Bất quá, ta có một dự cảm, những hồng bao này khả năng cũng không dùng được , những người đó phỏng chừng căn bản là sẽ không đến, điện thoại ta cũng chưa dám gọi đi , chỉ sợ người ta coi ta làm vật hi sinh .
Không bao lâu thì An công tử đến đây, tây trang thẳng tắp , suất khí bức người, thằng nhãi này vừa xuất hiện liền hấp dẫn hết tất cả ánh mắt mang theo mẫu tính , hận không thể đem An công tử ôm vào ngực mà yêu thương một phen , trình độ hữu hảo chỉ kém cho bú sữa .
Ta đảo cặp mắt trắng dã, cùng Lâm Lâm thì thào nói: “Cái hạng mục này hẳn là để cho tổ trưởng tự mình đến , cười với những người đó một cái, phỏng chừng chuyện buôn bán này liền ok, tội gì bắt chúng ta khổ sở làm cái buổi họp báo này cơ chứ?”
Lâm Lâm cười cười đến đánh ta, “Trong đầu cô đúng là toàn thứ không trong sáng.”
“Sao tôi lại không trong sáng ? An Tùy Dụ có ngoại hình rất giống kẻ bán rẻ tiếng cười ! Cô xem xem cái cặp mắt hoa đào kia , rõ ràng là một con hồ ly đực sống vạn năm đã thành tinh a!”
“Khụ khụ…” Lâm Lâm ho khan vài tiếng, nháy mắt nháy mũi với ta .
Hỏng rồi, cô ấy mà nháy mắt với ta là ta liền cảm thấy không có chuyện tốt rồi, lần trước cũng là như thế này, vì thế ta chạy nhanh sửa lại lời nói: “Tổ trưởng tổ chúng ta đó là sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành , mặc cho ai nhìn đều phải thích , như chị Khổng của chúng ta vậy , không phải là cũng hướng lên trên trèo sao!”
“Khụ khụ khụ…” Lâm Lâm ho khan càng lớn hơn nữa .
Ta mê mang , chẳng lẽ lại nói sai rồi? Hay là Lâm Lâm bị viêm khí quản thật ?
Đột nhiên, ta nghe được phía sau có thanh âm bén nhọn của phụ nữ , “Không làm việc cho tốt lại ở đây ăn nói bậy bạ gì hả ? !”
Vẻ mặt ta nhất thời hóa thành tro tàn , phỏng chừng trong thời gian ngắn không thể khôi phục , mẹ ruột của ta ơi ! Chị Khổng a , sao chị lại cũng đến phối hợp với tôi a ?
Chị Khổng đi rồi , An công tử mới lẳng lặng xuất hiện bên cạnh chúng ta , Lâm Lâm chào hỏi anh ta một tiếng, anh ta chỉ ‘ừ’ , vẫn là bộ dáng mặt than .
An công tử nhìn ta như có thâm ý , làm cho ta cảm thấy cái ánh mắt kia là đang cười nhạo ta, vừa rồi khẳng định là anh ta đã nghe được lời ta nói .
Đoạn nhạc đệm đó qua đi , phóng viên bắt đầu lục tục kéo đến , ta có chút nghẹn họng nhìn trân trối, có lái xe đến, có đi taxi đến, có đi xe điện ngầm đến, có đi xe bus đến . Không quan tâm bọn họ đến bằng cách nào , những người này đều khiến cho ta kinh ngạc , ta rõ ràng còn không gọi điện thoại cho bọn họ , sao tất cả đều đến đây cơ chứ ?
Lâm Lâm có vẻ cũng có chút kích động , “Tô Nhuận không phải cô nói cô không gọi được mấy cuộc điện thoại sao? Sao lại có nhiều người đến đây vậy?”
Ta lắc lắc đầu, ta là không biết thật , những phóng viên , biên tập nổi danh này làm sao có thể đến đây .
Giọng điệu của Lâm Lâm có chút oán giận , “Nếu cô sớm nói với tôi là có nhiều người đến như vậy, thì tôi cũng không đến mức chỉ chuẩn bị vài cái hồng bao như này a, tôi còn phải đi tìm chị Khổng đã.”
Ta ở tại chỗ này đợi người đăng ký, Lâm Lâm đi tìm chị Khổng . Ta đần mặt nhìn những người này, An công tử đột nhiên xuất hiện, cùng những người đó cười cười, chào hỏi .
“An Tùy Dụ cậu thật không có suy nghĩ a , sớm nói có hoạt động này thì chúng tôi cũng chuẩn bị trước a , quá bất ngờ !” Một người nổi tiếng trong đài truyền hình nói.
An công tử liền cười hùa theo, bình luận với bọn họ thêm vài câu.
Ta lại một lần nữa mắt mũi trợn trừng , sau khi chờ bọn họ đều đi vào , An công tử chọc chọc cánh tay ta , đưa qua một cái khăn tay, “Lau đi !Nước miếng chảy kìa !”
Ta liền lấy cái khăn tay này lau đi nước miếng, “Cám ơn , không cần!”
An công tử nhìn chiếc khăn bị lây dính nước miếng của ta , nhíu mày.
“Những người này do anh tìm đến à ?” Ta hỏi anh ta.
“Người nào? Tôi cũng không biết a , không phải là cô gọi điện thoại sao?” Anh ta giả ngu với ta.
Ta còn định nói thêm gì nữa, anh ta liền ngắt lời , “Mau mau vào đi thôi! Nhớ kỹ, những người này đều là do cô tìm đến!”
Ta chất phác gật đầu, anh ta đi vài bước rồi lại quay đầu , ném cho ta cái khăn tay vừa rồi , “Giặt lại cho tôi!”
Cuộc họp báo viên mãn chấm dứt, ngay tại thời điểm ta vui sướng hài lòng , Lâm Lâm đột nhiên mang vẻ mặt cầu xin chạy tới tìm ta, bộ dáng như vậy thực giống như chồng mới chết .
“Xảy ra chuyện gì thế ?” Ta hỏi .
“Tiền! Hồng bao thiếu một cái! Làm sao bây giờ a?”
“Cái gì? Mất tiền à? !”
Cô ấy gật đầu , hốc mắt hồng hồng , điều này làm ta cũng muốn khóc , vấn đề tiền nong nhưng là vấn đề lớn a, sao lại có thể để mất cơ chứ ? Khó trách cô ấy khổ sở giống như mới chết chồng vậy , lúc này ta cũng bi thống giống như bị chết mấy lão chồng , cái phong bì kia tuyệt đối không phải là số lượng nhỏ a , cứ như vậy mà để mất rồi sao .
“Làm sao bây giờ a, tôi có thể bị đuổi việc hay không a, tôi… Tôi… Tôi thật sự không phải cố ý , đụng phải ai đó một cái, sau đó đã không thấy tăm hơi. Ô ô…”
Lâm Lâm tựa vào trên vai ta bắt đầu ô ô khóc, bộ dáng hoa lê trong mưa , thật sự là làm ta cảm thấy thương cảm .
“Chúng ta là cùng một tổ , tôi với cô cùng nhau gánh vác, không có việc gì , yên tâm, chúng ta lại đi tìm xem, thật sự không tìm được thì đành thừa nhận sai lầm với chị Khổng đi.”
“Sao có thể để liên lụy tới cô chứ ?”
“Cái gì mà liên lụy hay không liên lụy , toàn công ty chỉ có cô đối với tôi tốt nhất , tôi sẽ không bỏ mặc cô !”
Ta vẫn hoài nghi, lúc trước ta hiên ngang lẫm liệt như vậy , tất cả đều là vì Lâm Lâm khóc rất đẹp , ta trải qua nhiều năm nhân sinh như vậy , vẫn là lần đầu tiên ở trong cuộc sống thật nhìn thấy phương pháp khóc giống hệt nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao .