Bây giờ không còn anh hùng, bởi chỉ sau khi trở thành anh hùng người đó mới biết mình phải trả giá nặng nề đến đâu.
Ba Ngày Ngủ Hai ngữ lục Năm tháng như chiếc đồng hồ quả lắc vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại, chỉ có thể nhìn khoảng khắc đã qua trong ký ức.
Cuộc đời bao lâu?
Bình minh tắt mau Mãi không quay lại Hoa chẳng nở hoài. (Trích từ Đoản Ca Hành của Lục Cơ, dịch thơ: no_dance8x) ...
Sáu năm trước.
Cổ Trần ngáp dài, bước vào bệnh viện. Hắn làm việc tại khoa ngoại với tư cách bác sĩ thực tập cũng được một đoạn thời gian. Vào làm cùng lúc với hắn có tám thực tập sinh, trong đó có hai người không chịu nổi áp lực nên đã rời khỏi. Cổ Trần tốt nghiệp với thành tích tốt nhất tại một trường đại học y khoa ưu tú của thành phố S, tất nhiên hắn được chuyển đến một bệnh viện lớn, do đó sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt. "Chào buổi sáng, lão Lý." Cổ Trần vừa chào chủ nhiệm khoa, vừa phì phèo bên khói thuốc. "Cổ Trần! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi phải gọi ta là chủ nhiệm Lý! Còn nữa, trong bệnh viện không được phép hút thuốc!" Nhờ Cổ Trần, tâm trạng vui vẻ của lão Lý không còn sót lại chút nào.