Quý Bà Miền Tây (A Lady Of The West)
Chương 8
Cô uống một hớp nước. "Đây là một ngôi nhà cổ. Ai đã sở hữu nó trước anh vậy?" Ngay khi nghe thấy những lời đó thốt ra từ miệng mình, cô bỗng thấy lo sợ. Tại sao cô lại nói điều này chứ? Cơn sốc đã khiến cô trở nên ngu ngốc.
McLain đông cứng và khuôn mặt đỏ bừng của hắn xoắn lại tối sầm. "Sao em hỏi thế? Ai đã nói với em về điều đó?"
Điều duy nhất mà cô có thể làm bây giờ là giả bộ hiếu kì thong thường. cô nhận thấy Emma đang có điều muốn nói bên cạnh, nhưng cô không dám nhìn vào cô em họ. "Không ai cả. Em chỉ vừa mời nghĩ về ngôi nhà thôi. Nó bao nhiêu tuổi rồi?"
Hắn nhìn quanh căn phòng với đôi mắt lén lút, như thể thuyết phục bản thân hắn rằng không có ai nấp trong bóng tối. "Anh không biết. Em chắc là không ai nói với em về nó chứ?"
"vâng, Em chắc chắc. Nó được xây theo phong cách Tây Ban Nha đúng không ạ? Nó thật đáng yêu, và ít nhất cũng phải 200 tuổi rồi. Anh không biết à?"
McLain liếc nhìn nhanh quanh căn phòng. Không ai từng nói về nó hết; chết tiệt, Những kẻ còn sống để biết về nó chỉ có Garnet, Quinzy, và Wallace, giờ thì Roper đã gửi những kí ức của Pledger xuống địa ngục. Cô hỏi chắc chỉ vì thấy ngôi nhà quá cổ thôi; Những quý tộc phương nam giống cô thường để ý đến những cái xưa cũ.
"Chắc là vậy," hắn lẩm bẩm, và lau trán hắn bằng khăn ăn.
"Tên gia đình sở hữu nó trước đây là gì ạ?"
"Anh không nhớ." Hắn nói nhanh.
Juana bước vào cùng Lola để dọn dẹp bàn ăn và nghe thấy câu hỏi của Victoria. Cô bắn cho tay đại gia một cái nhìn căm phẫn rồi nói, "Sarratt, thưa senor. Tên của gia đình đó là Sarratt."
Hắn đứng bật dậy, mặt hắn đỏ gay với giận dữ. "Đừng nhắc cái tên đó với tao, Đồ chó cái bẩn thỉu!" hắn gào lên, hất đổ chiếc đĩa ăn xuống. "Cút ra! Tao sẽ giết mày! Chết tiệt đi, Tao sẽ dạy cho mày biết đừng có chõ mũi vào chuyện của người khác—"
Juana tránh ra khi hắn lao về phía cô, nhưng hắn tóm lấy tay cô và tát vào giữa mặt cô bằng tất cả sức lực của hắn. Lola ngã lùi lại, bịt chặt tay ngang miệng để nén tiếng rên rỉ ở bên trong. Juana sẽ la lên và bất lực đánh trả lại hắn nếu hắn không túm lấy tay cô. Celia la lên, mặt cô bé trắng bệch, và Emma đứng dậy trên chân cô.
Cơn thịnh nộ buốt giá dâng lên trong Victoria. Cô đã có thể vui vẻ mà đấm vào mặt chồng cô trong lúc này. Cô lao tới khi hắn giơ tay lên để đánh Juana lần nữa và túm lấy cổ tay hắn, cơn thịnh nộ đã cho cô đủ sức mạnh để ngăn cản hắn.
"Ông McLain!" Giọng cô lạnh lung và dữ dội. Đôi mắt xanh của cô gần như vô sắc khi cô nhìn thẳng vào hắn, giống như một cái hồ bang bao quanh điểm đen.
Trong giây lát cô đã nghĩ hắn cũng sẽ đánh cô, hắn phát khùng lên khi bị cản trở trừng phạt Juana. hắn quay lại cô với một tiếng gầm gứ, nhưng cô vẫn đứng vững, mặt cô trắng bệch và cằm cô siết lại.
hắn đông cứng, nhìn chằm chằm vào cô với khuôn mặt đỏ au. Chậm rãi hắn bỏ tay xuống.
"Anh dám sao." Cô đẩy những lời nói qua hàm răng nghiến chặt; chúng chắc chắn không hơn một tiếng rít. "Cả lời nói lẫn hành vi đều không phải là của một quý ông. Anh làm tôi thấy xấu hổ và nhục nhã." Theo bản năng, cô nén xuống ý định tân cống hắn vào điểm yếu, vào tính kiêu căng của hắn. Dù nó không đáng kể, nhưng đó là vũ khí duy nhất cô có thể chống lại hắn.
hắn lại đỏ mặt lần nữa và ném một cái nhìn về phía Emma và Celia, cả 2 đang hoảng hốt nhìn chằm chằm vào hắn. Mẹ kiếp! cái cách cô gái nhìn hắn bây giờ không giống như sẽ để hăn đến gần để chạm vào cô, chứ đừng nói đến ngủ với cô. và Victoria đang nhìn chằm chằm vào hắn như hắn vừa mới chui ra từ dưới một tảng đá, chiếc mũi quý tộc của cô cau lại ghê tởm.
Tất cả là lỗi của con chó cái Mexico đó, phun ra cái tên Sarratt với hán, khiến hắn đánh mất sự kiểm soát. nếu hắn có thể tìm ra cái xó mà thằng chó con Sarratt thò lò mũi xanh đó đã trườn vào khi nó chết, hắn sẽ có thể không phải lo lắng nữa. Nhưng có thể thằng nhóc đã chết… Hắn nghĩ về con dao trong thư viện lần nữa, nó gợi nhớ lại ánh thép của con dao lập lòe trong đôi mắt chàng trai.
Hắn cảm thấy như thể da hắn phồng lên, như thể hắn có thể nổ tung. hắn nhìn vào sự im lặng buộc tội của những cô gái, và cái nhìn chằm chằm của họ giống như những con dao, lấp lánh trong bóng tối. Hắn lao ra và đóng sầm cửa phòng, bước nhanh gần như chạy.
Những tiếng thổn thức câm lặng của Juana vang lên rõ hơn trong sự im lặng khi McLain rời đi. Victoria đặt tay cô quanh cô gái. "tôi xin lỗi," cô thì thầm. "tôi xin lỗi."
Tiếng thổn thức của Juanna vỡ òa ra.
"Cô đau lắm à?" Victoria hỏi.
Câu hỏi có sức lay động kì lạ với Juana. Cô nuốt lại những tiếng thổn thức, đưa đôi mắt đỏ hoe của cô lên gặp cái nhìn chăm chú đầy quan tâm của Victoria và nói bằng một giọng không vững, "Hắn sẽ đánh cô."
"Không, hắn sẽ không." Victoria đứng thẳng lên, đôi mắt xanh dương của cô rực cháy. Nhiều thứ đã thay đổ; cô sẽ không tha thứ cho sự có mặt của con quỷ đó trong phòng ngủ của cô nếu hắn cố gắng... lần nữa. cô sẽ la lên, sẽ nôn mửa nếu hắn dám chạm vào cô. Cô sẽ rời đi, mang theo gia đình cô và rời đi vào buổi sáng.
Nhưng Jake đã nói hãy ở lại. anh nói anh sẽ chăm sóc cô. Anh đã nói nó có thể không còn lâu nữa.
Ý anh là gì? Anh đã có kế hoạch mang họ rời khỏi đây rồi à?
Ý nghĩ đó làm cô hoảng sợ, nhưng cô biết cô sẽ nắm lấy cơ hội này. Bỏ chạy với một người đàn ông khác sẽ là ô danh cô mãi mãi bất kể hoàn cảnh hay thực tế rằng chồng cô là một kẻ ám sát. Cô sẽ bị tẩy chảy khỏi xã hội văn minh, và ý nghĩ đó khiến cô lạnh toát, nhưng nó có nghĩa gì ngoài kia? Không nhiều như ý nghĩ về Jake. Anh làm cô hoảng sợ, làm cô tức điên lên, nhưng anh khiến cô cảm thấy được sống, cảm nhận từng đợt máu chảy trong người cô. Ở với anh mà không kết hôn ném linh hồn cô vào vòng nguy hiểm; ở với anh sẽ kết tội tử hình cô trong đời sống. anh đã trở thành người quan trọng hơn chính cuộc sống của cô, và chính điều đó, hơn tất cả những điều khác, lại làm cô lo sợ.
Cô xoa dịu Lola; Juana tự dụi đôi mắt khô khốc của mình và hít thở sâu. "Ông ta sẽ không làm bất cứ thứ gì hết," Victoria trấn an họ. Cô hy vọng là mình không nói dối. Còn một trách nhiệm khác; cô sẽ phải chắc chắn rằng về thiệt hại mà những hành động của cô mang lại. Cô ngạc nhiên rằng Jake sẽ cảm thấy như thế nào khi đột nhiên có một gia đình với 6 người phụ nữ, và mỉm cười gượng gạo. Dù kế hoạch của anh là gì, cô chắc rằng anh đã không chuẩn bị cho điều này.
"Cô cứ trở lại làm việc đi," cô nói nhẹ nhàng, vỗ nhẹ vào vai Juana. "Tôi hứa là ông ta sẽ không làm gì hết, nếu hắn làm vậy, hãy la lên cho tôi biết."
Lola đặt tay cô quanh Juana, người cứng nhắc chấp nhận cái ôm. Dấu tay lằn đỏ của McLain trở thành một vệt tím thẫm trên khuôn mặt của Juana. Lola dẫn cô vào trong bếp.
Khuôn mặt của Celia thất thần, cô là người dễ đọc nhất. "Em sẽ đi ngủ ," cô thì thầm, và trốn lên phòng.
Emma dõi theo trong sự ngạc nhiên và bắt đấu đi theo cô bé, rồi dừng lại và quay về phía Victoria. "Hãy lên phòng em," cô nói. "chúng ta sẽ nói chuyện ở đó."
Trên lầu, hai người họ ngồi trên giường và cùng nhau nói về những việc họ làm kể từ khi họ còn là những đứa trẻ. "Sao chuyện này lại xảy ra?" Emma hỏi, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
Victoria nắm chặt tay khi cô nhớ lại những gì Jake đã nói; Giờ cô không hề nghi ngờ rằng mọi từ trong đó đều là sự thật nữa. "Jake nói với chị rằng tay đại gia đã ăn cắp nông trại này từ nhà Sarratt , bằng cách giết tất cả bọn họ. Anh ấy nói tay đại gia đã giết người phụ nữ đó—chị không nhớ tên bà ấy—và bắn vào đầu bà."
Emma trở nên trắng bệch khi nghe Victoria nói đều đều. "Nếu điều đó là đúng—" cô há hốc miệng. "Lạy chúa tôi, chị thực sự đã hỏi hắn về nhà Sarratt—"
"chị muốn nhìn thấy hắn phản ứng như thế nào." Mắt cô rực cháy. "chồng chị là một kẻ sát nhân, một thằng hãm hiếp, và là một tên trộm. đó là sự thật, dung như Jake đã nói."
"Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?" Emma bật dậy và bắt đầu đi lại trong phòng. "Chúng ta không thể ở lại đây, nhưng chúng ta rời đi bằng cách nào? Em ngờ rằng McLain sẽ cho chúng ta tiền hay sử dụng xe ngựa của hắn. Chúng ta sẽ phải nghĩ ra vài lí do để trở lại Sante Fe lần nữa, và chúng ta sẽ rời đi từ đó, bằng bất kì cách nào."
"Chị không thể rời đi. Không phải bây giờ."
Emma kinh ngạc nhìn cô. "Tại sao? Chính chị đã nói, hắn là một kẻ cưỡng dâm và một tên sát nhân! Làm sao chị có thể ở lại được?"
"Jake—Jake yêu cầu chị ở lại."
"**." chỉ với một tiếng đó Emma đã chứng tỏ rằng cô hiểu rõ mọi chuyện. cô dừng lại, nghĩ về vị thế của họ. Khi cô cuối cùng cũng nói, nó là một lời nhẹ nhàng, "Victoria, chị biết là em sẽ trao chọ chị sự ủng hộ của em theo bất cứ cách nào chị cần. chị luôn luôn là một người mạnh mẽ, một người đã giữ chúng ta được ăn khi chúng ta nghèo đói. Chúng ta không thể sống đến ngày hôm nay nếu chị không hy sinh hạnh phúc của mình để kết hon với lão già đó. Nhưng làm sao chúng ta có thể ở lại? Tại sao Jake không đơn giản là rời đi cùng chúng ta?"
"Chị không biết." Anguished, Victoria nhìn chằm chằm vào cô em họ. "Có lẽ anh ấy có kế hoạch mang chúng ta đi xa; anh ấy chỉ yêu cầu chị ở lại và nói nó sẽ không còn lâu nữa đâu”
"Chị tin anh ta à?"
"Em có lựa chọn nào khác không? Anh ấy là sự bảo vệ duy nhất mà chúng ta có." Cô có thể tin anh nếu cô nghĩ rằng anh làm điều đó ngoài sự quan tâm dành cho cô hay ngoài những cảm xúc phải trái, nhưng cô vẫn cảm thấy một ý nghĩ lạ kì rằng anh làm điều đó vì lí do riêng của anh, và họ không phải làm gì vì công lý hay bản thân cô hết.
McLain vẫn toát mồ hôi hột, tròng mắt của hắn liến láo trước sau trước khi nhắm tịt lại. Trong giấc mơ hắn chỉ vừa mới rút khỏi cơ thể mềm rũ của Elena khi một hình thù gớm guốc từ trong bóng tối ở góc phòng. Đó chính là thằng chó con Sarratt , với cái đầu của con sói và đôi mắt vàng rực; thay cho tay nó là những móng vuốt cong, dài và nhọn hoắt. Hắn xoáy vào bộ phận sinh dục để trấn của hắn với những móng vuốt đó hết lần này đến lần khác, và trong giấc mơ McLain đang là hét và bò qua căn phòng, nhưng cơ thể hắn nằm nặng nề và vẫn ở trên giường, chỉ tay hắn là co giật. chàng trai gầm gừ trong cổ họng với những cái nanh giỏ nhãi, và đôi mắt vàng rực đó nhìn hăn gần đến nỗi McLain có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đó. những cái nanh cuối cùng cũng tóm được hang hắn, và hắn la hét điên dại khi vật đàn ông của hắn bị xé ra khỏi cơ thể -
Hắn choàng tỉnh dậy, mắt hắn bừng mở khi hắn kinh hoàng nhìn quanh căn phòng tối, tìm kiếm một hình bóng chết tiệt nào đó ở trong góc. Bóng tối trải rộng ra, nhấn chìm xuống chiếc giường. Hắn không thể di chuyển. Hắn chỉ có thể nằm đây, toát mồ hôi, chờ đợi cái chết kinh hoàng của chính hắn. Tim hắn chạy đua và mùi mồ hôi sặc sụa khắp căn phòng. Sự im lặng không bị phá vỡ bởi bất cứ thứ gì ngoài hơi thở nặng nhọc.
Nó vẫn ở sau hắn. Thằng khốn đó đã không chết chết. Hắn vẫn ở ngoài kia, với con dao sang lóa của hắn, chờ đợi cơ hội, chờ đợi để tóm được hắn một mình, chờ đợi…
Cuối cùng McLain cũng gom đủ can đảm để trườn khỏi giường và thắp một cây nến. Ánh nến mỏng manh, cô quạnh chỉ chiếu sang chính hắn thả phần còn lại của căn phòng vào trong bóng tối. Hắn cần thêm nến, thêm ánh sang. Một ngọn cây đèn dầu—phải rồi, Đó là những gì hắn cần. Một đôi đèn dầu.
Với bàn tay lẩy bẩy, hắn tìm được them 3 cây nến nữa và thắp chúng lên, đặt chúng quanh căn phòng để giảm bớt bóng tối. Hắn muốn nhiều hơn, nhưng hắn không thể khiến bản thân mở cửa phòng xuống tầng để lấy chúng. Nhỡ thằng chó con Sarratt đang chờ đợi, giấu mình ở bên kia cánh cửa thì sao? Hắn sẽ chỉ chờ cho đến khi trời sáng và đảm bảo rằng những ngọn đèn của hắn vẫn ở đây trước khi đêm khác buông xuống. Chỉ cần hắn có đủ ánh sáng, sẽ không còn bất kì chỗ tối nào mà thằng chó con có thể giấu mình nữa và hắn sẽ được an toàn.
Jake vỗ nhẹ vào mông của Sophie khi anh bước bên cạnh nó để cho nó biết anh vẫn ở đây, nhưng anh vấn chuẩn bị tinh thần nhảy khỏi đường để tránh một cú đá đúng-chỗ. Anh không tin lắm vào dáng vẻ của nó. Anh để ý thấy nó đang có những hơi thở giao mùa, và anh quyết định sẽ không cưỡi con ngựa của mình ra ngoài Victoria. Sẽ an toàn hơn nếu anh cưỡi một con ngựa cái khác, cho cả Victoria và chính anh.
"Anh đã khiến con ngựa cái chết tiệt đó dịu xuống chưa?" McLain hỏi, bước đến cạnh anh.
Jake liếc nhìn gã đàn ông, nhận thấy đôi mắt vằn đỏ và chòm râu không cạo của hắn. Hắn trông như thể đã uống quá nhiều vào tối qua. Sự căm thì lạnh lẽo sống trong Jake càng tăng thêm, nó đã luôn như vậy vào mọi lần anh nhìn McLain. "Nó sẽ dịu xuống thôi," anh nói. Anh không nói them là anh nghi ngờ việc nó sẽ dễ bảo; niềm kiêu hãnh của Sophie sẽ luôn luôn bừng cháy. Nó luôn luôn bướng bỉnh và kiêu ngạo, và nó yêu việc được chạy. "Nó đang sắp động đực."
McLain càu nhàu. "Thử mang nó sang một ngăn chuồng khác vào sáng mai đi. Nếu nó đã sẵn sàng, đặt Rubio vào với nó."
Jake gật đầu cụt ngủn. McLain xê chân. "Anh sẽ dẫn Victoria ra ngoài cưỡi ngựa hôm nay à?"
"Tôi không biết." Mọi cơ bắp của anh siết chặt lại. Anh không muốn nói chuyện về Victoria với McLain. Anh ghét nghe tiếng tên cô được tuôn ra từ miệng của hắn, ghét phải biết rằng cô buồn bã với cái tên của McLain .
"Cho cô ấy xem quanh trang trại đi," McLain nói đột ngột. Mắt hắn lóa lên.
Jake nhún vai. "Chắc chắn rồi." Sự khăng khăng này của McLain là một điều kì lạ, nhưng nó quá thuận tiện cho Jake để mà lo lắng.
"tôi sẽ gửi cô ấy đi đi. Sao anh không cho cô ấy xem North Rock? Cô ấy sẽ thích điều đó đấy."
"Đến Rock mất khoảng 2h cưỡi ngựa."
"anh nói cô ấy là một người cưỡi ngựa cừ mà; cô ấy có thể làm được điều đó." McLain quay đầu và vội vã trở về ngôi nhà. Mắt Jake nheo lại khi anh nhìn hắn rời đi. Điều này thật kì lạ. Nó gần như thể McLain đang ném Victoria vào với anh, nhưng vì lí do gì?
Có thể tình huống ở Santa Fe với Pledger đã khiến anh đa nghi; có thể McLain nghĩ hắn có thể bắt được Jake suồng sã với vợ hắn, và cho hắn một lí do để xuyên một viên đạn qua đầu anh. Không ai sẽ hé miệng về nó hết; một người đàn ông luôn dung khi bảo vệ gia đình mình. Toàn bộ ý tưởng đó nghe giống như những thứ mà Garnet sẽ nghĩ vậy.
Jake lắp yên cho Sophie và một con ngựa cái khác; Mất ít nhất là nửa giờ để Victoria xuất hiện trong một bộ đồ đi ngựa. Cô trông tái nhợt, nhưng những vệt sang màu vẫn bừng cháy trên má cô. Cô không nhìn vào anh khi anh nhấc cô lên yên.
"Chúng ta sẽ đi đâu?" cô chỉ hỏi khi họ đã cách xa ngôi nhà.
"Không có nơi nào cụ thể cả. Chỉ cưỡi ngựa thôi." Nơi cuối cùng mà anh muốn đi là North Rock.
"Em không muốn cưỡi ngựa hôm nay."
Anh quan sát cô kĩ càng. Giờ cô trông rối bời hơn hôm trước. Chết tiệt cái lương tâm của những quý cô đi; Bất cứ khi nào cô có thời gian để nghĩ, nó đều dẫn tới việc xóa bỏ bất cứ cái gì mà anh đã làm với cô. Giận dữ, vẫn khép kín biểu lộ sau khi gặp McLain, tràn vào bên trong anh. Anh sẽ bị nguyền rủa nếu anh để cô lùi xa anh lần nữa. "Bởi vì những gì đã xảy ra giữa chúng ta hôm qua?" anh hỏi bằng một giọng cứng rắn.
"Không có gì xảy ra hết!" cô mím chặt môi, xấu hổ với sự chối bỏ mau lẹ của mình bởi vì nó không đúng. Che giấu những gì cô cảm thấy sẽ không giải quyết được gì hết.
"Chết tiệt là nó không, thưa quý cô," anh nói cáu kỉnh, điều khiển con ngựa cái anh đang cưỡi vào sát Sophie.
Cuối cùng cô ném cho anh một cái liếc nhanh, tuyệt vọng. Đôi mắt xanh lá của anh lấp lánh nguy hiểm bên dưới bóng vành mũ. "Em biết," cô nói, và nuốt vào. "Em xin lỗi. Nó chỉ là—" cô nuốt vào lần nữa. "Em đã hỏi hắn tối qua rằng ai sở hữu trang trại trước hắn. Hắn không trả lời, và khi Juanna nói đó là nhà Sarratt, hắn đã nổi điên lên và đánh cô ấy." Cô dằn mạnh từng từ, giọng cô căng thẳng. "Đó là sự thật, những gì anh đã nói, nếu không hắn sẽ không hành động như vậy. em không thể ở đây nữa, sống cùng một nhà với hắn. Còn bao lâu nữa, Jake? Anh sẽ mang bọn em rời khỏi đây chứ? Em sẽ đi bất cứ đâu anh muốn chỉ cần anh mang chúng em rời đi."
Cô dừng những tràng nói hổn hển của mình, chờ đợi anh nói với cô rằng họ sẽ rời đi sớm. nhưng anh nhìn vào cô trong sự im lặng chỉ vang lên tiếng những con ngựa di chuyển và hít thở, tiếng leng keng của của cặp hàm thiếc ngựa, tiếng kèn kẹt của cái yên ngựa bằng da. Cô mắc vào tình trạng lung túng không thể tả được. Vậy là cô đã hiểu sai anh? Anh đã không định, sau rốt, mang họ đi khỏi đây?
"Đừng nhắc đến nhà Sarratt với hắn lần nữa." Giọng của Jake cứng rắn và khô khan như dòng sông cạn.
Victoria trở nên trắng bệch hơn. Cô nắm lấy yên ngựa và thúc vào Sophie, đẩy cô đến một tốc độ cao hơn. Với Sophie, nó không đáng kể nhiều. Nó nhảy vượt qua như thể được thôi thúc bởi mùa xuân vậy, và Victoria rất vui mừng vì lòng kiêu hãnh quá mức cần thiết của con ngựa cái. Cô không muốn gì hơn là tránh xa khỏi Jake Roper, khỏi phải nhìn vào mặt anh và nhìn thấy sự ngu ngốc của chính cô.
Jake nguyền rủa và thúc ngựa theo sau cô. Nếu con ngựa cái mà anh đang cưỡi không phải là không phải là một con ngựa giống nhanh nhẹn trong cự li ngắn, anh sẽ không thể bắt kịp cô nhanh như vậy. khi anh đã đi song song với Victoria, anh vươn ra và giật lấy cái cương ngựa từ tay cô, dễ dàng khiến Sophie chậm lại.
"Đừng thử điều đó lần nữa," anh cằn nhằn, giận giữ với sự mạo hiểm mà cô vừa mới lao vào. Cô không hề biết tốc độ mà Sophie có thể đạt đến, hay con ngựa cái khỏe đến mức nào.
"Không thì anh sẽ làm cái gì?" cô hét lên, xô tay anh ra. "Đi!"
Anh nghiến răng. "Victoria, từ từ nào," anh nói với một sự chịu đựng căng thẳng đau đớn, cô gắng giữ vững biểu hiện của mình.
Bất chấp cơn giận dữ của mình, anh cảm thấy hơi kinh ngạc với sự thách thức của cô. Đầu tiên, cô đã dám thách thức anh khi mà những gã đàn ông có vũ trang chỉ dám rón rén quanh anh. Một quý cô có thể quá quy củ, những cô không phải là một người hèn nhát.
Cô buông tay xuống và quay mặt về phía anh. "Em xin lỗi." Ôi trời ơi, cô sẽ phải xin lỗi anh bao nhiêu lần trong hôm nay đây? Ngại ngùng, cô chỉ có thể gắng nặn ra bộ mặt tốt nhất. "Em đã hiểu sai những lời của anh hôm qua. Em nghĩ anh định nói rằng chúng ta—" Cô nói vấp váp, vô vọng tìm kiếm những từ ngữ biểu cảm thích hợp.
Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là đường cong yếu ớt của gò má cô. "Em không hiểu sai cái chết tiệt gì hết," anh nói thấp giọng.
Cái nhìn cô trao cho anh thật không dễ chịu khiến anh muốn kéo cô vào trong vòng tay mình, nhưng họ vẫn ở quá gần ngôi nhà. Anh sẽ là một thằng đần nếu tự dấn thân vào một sự mạo hiểm, nhất là giờ với Ben đang trên đường. Chỉ cần anh đủ kiên nhẫn, anh sẽ có cả cô và trang trại, nhưng sự căng thẳng dữ dội khiến đôi tay mạnh mẽ của anh nắm chặt lại. "Hãy đi xa hơn khỏi ngôi nhà đã," anh thì thầm. "Anh biết một nơi chúng ta có thể tới."
Tim cô đập đau đớn vào lồng ngực, nhưng cô đi theo anh. Anh giờ bí ẩn hệt như ngày đầu tiên cô gặp anh vậy, và cô hoảng sợ khi cô đã đặt không chỉ cuộc sống của cô mà còn cả của Emma và Celia trong tay anh. Ạnh là một tay súng, một người đàn ông sống một cuộc đời bất chấp cái chết. Cô không thể đọc được suy nghĩ của anh, không thể cảm nhận khác đi rằng anh là bất cứ điều gì khác hơn là một điều không thể đoán trước. Nhưng cô thà ở bên anh và sống trong hiểm nguy còn hơn là sống yên ổn mà không có anh.
Họ đi nước kiệu mà không nói chuyện với nhau trong khoảng nửa giờ. Họ ở trong một thung lung nhỏ hẹp, đáng yêu, được trải thảm bởi những cây quyển sâm màu vàng. Những ngọn cây aspen lay động trong cơn gió nhẹ they couldn't feel down in the valley. Jake dẫn họ đi về phía những cây aspen.( aspen: cây dương lá rung??: bạn nào tìm thông tin hộ tớ với, tớ chả biết cây này là cây gì nữa XD)
Khi họ ở giữa nhưng lùm cây, anh ghìm cương lại và xuống ngựa. "Không ai có thể thấy chúng ta ở đây," anh nói, tiến tới để ôm chặt eo cô và đỡ cô xuống. Anh cũng không nói thêm là những mô đất cao sẽ ngăn cản bất cứ ai đến gần có thể trông thấy họ; Không gì có thể làm cô hoảng sợ khi những nghi ngờ của anh là vô căn cứ. Thôi thúc đầu tiên của anh, là cảm thấy cơ thể thon thả của cô trong tay anh, kéo cô lại sát gần anh và đẩy bản thân mình lấp đầy cô. Mùi hương ngọt ngào, e thẹn của cô chòng ghẹo anh. Vùng thắt lưng của anh trở nên cứng và nặng đến nỗi anh gần như không quan tâm đến chuyện hiện giờ đang không đúng lúc đúng chô. Sẽ không mất nhiều thời gian để lật váy cô lên nếu đó là tất cả những gì anh muốn, nhưng anh muốn nhiều hơn là vài phút động đực. anh muốn tất cả nơi cô, anh muốn chìm đắm mình trong sự ngọt ngào của cô, muốn nó nhiều đến mức phá hỏng kế hoạch của anh để nhấn mạnh vào trong cô.
Anh cẩn thận buộc cương của Sophie vào một thân cây, thả rơi một phần của cái cương xuống đất. Victoria vẫn từ chối nhìn vào anh, ít nhất là cho đến khi anh vương tay ra và nắm lấy tay cô, mang nó đến miệng anh cho một cái hôn nhanh. Cô trao cho anh một cái nhìn đầy đau đớn, và anh tự hỏi cô đang nghĩ những gì. Anh chưa bao giờ gặp một người phụ nữ kiêu hãnh như cô, giống như một cây xương rồng có gai vậy. Cô vẫn đang sống trong một thế giới cổ tích được vạch nên bởi những điều nhã nhẵn lịch sự; cái gì đã khai nhãn cho cô và khiến cô nhận thấy rằng cuộc sống ở miền Tây thật thô ráp đầy rẫy những cuộc đấu tranh sinh tồn?
"Ngồi xuống nào," anh gợi ý, ra dấu về phía gốc một cây thông. Cô hạ xuống mô đất, cẩn thân sửa lại váy để che kín đôi giày xinh xắn. Anh nằm dài ra bên cạnh cô, chống tay và nghiêng người sang trái để tay phải tự do.
"Anh có vài kế hoạch," anh nói sau vài phút. "anh sẽ mang em khỏi McLain, nhưng nó sẽ mất một ít thời gian."
Cô nắm lấy một viên đá và ném nó qua mô đất. "Còn Emma và Celia?"
"Họ cũng vậy." Không thành vấn đề, anh nghĩ. Tất nhiên, cô không biết rằng kế hoạch của anh là thế chỗ McLain, chứ không phải rời đi.
"Còn bao lâu nữa?" cô thì thầm. "Em không thể chịu đựng hơn nữa."
"Anh không biết chính xác. Em sẽ phải kiên nhẫn cho đến lúc đó." Nó gần như là không thể chịu đựng được, để cô đi lại trong ngôi nhà đó với tư cách là vợ của McLain , và nếu nó đã tồi tệ với anh như vậy, thì Victoria còn phải cảm thấy như thế nào nữa? Nhưng giờ cô đành phải chịu như vậy. Anh sẽ bù đắp lại cho cô sau này, khi nông trại trở thành của anh và Ben một lần nữa.
Cô quay đầu đi khỏi anh, tự hỏi anh sẽ yêu cầu cô như thế nào nếu anh cũng cảm thấy lo lắng cho cô bằng một nửa cô đã lo lắng cho anh. Thật khó để trả lời câu hỏi này, cô sợ, sợ rằng anh không lo lắng cho cô. Nỗi đau tràn vào bên trong cô, nhưng cô cố giữ mắt mình còn khô và cằm cô vững vàng; rên rỉ sẽ không có tích sự gì hết. Nếu anh không yêu cô, vậy thì anh không yêu cô. Ít nhất là anh đã muốn cô đủ để ở bên cô, điều đó trao cho cô cơ hội cuối cùng để chiến thắng tình yêu của anh.
Jake bắt lấy cằm cô bằng bàn tay đeo găng quay mặt cô về phía anh. "đừng dỗi mà," anh nói khó khăn. "anh đang làm những gì anh có thể và em sẽ chỉ phải kiên nhẫn thôi."
"Em không có dỗi," cô nói.
"Vậy thì đừng có quay đầu khỏi anh nữa."
Cô nhìn thẳng vào anh, đôi mắt xanh kiên định dưới bờ mi nâu đen. "Em không biết bất cứ điều gì về anh, hay hiểu bất cứ điều gì. Em nghĩ em có quyền được chắc chắn là không có gì đáng lo."
Miệng anh mím lại. "tôi không nhìn thấy em có thể nói thế nào sau ngày hôm qua. Có một cái gì đó giữa chúng ta, Victoria. Dù em có ‘hiểu’ hay không. Tại cái chết tiệt gi khác nữa mà tôi lại tự quấy rầy mình để giúp em chứ?"
"Em không biết. Điều đó làm em lo lắng." Cô nhìn thấy một biểu hiện bập bùng trong đôi mắt xanh đen của anh, nhưng nó đã biến mất trước khi cô có thể đọc được nó. "Anh đã che giấu bản thân anh quá kĩ, không ai có thể hiểu được anh. Em cảm thấy như thể em đã đặt bản thân mình vào tay anh mà không biết bất cứ thừ gì về anh hết."
"Em biết anh muốn em."
Đôi mắt xanh của cô thẫm lại. "Vâng," cô nói. "Em biết."
Anh muốn cảm nhận làn da của cô và anh nôn nóng giật cái găng tay ra, rồi chạm vào khuôn mặt cô lần nữa. Những ngón tay của anh luồn vào trong tóc cô, trong khi ngón tay cái của anh dịu dàng vuốt ve làn da mịn màng trên má cô. Ánh mặt trời xuyên qua những tán cây lấp lánh trên tóc cô; anh kéo một làn tóc qua tay anh, để cho ánh nắng biến nó từ màu vàng nhợt nhạt sang màu nâu vàng, một màu nâu sáng. Làn da cô gần như trong mờ, trong khi đôi mắt cô sâu thẳm với những bí mật mà anh không thể đo được. Một đợt sóng thèm khát nóng chảy trong anh đến nỗi anh toát mồ hôi. Chúa ơi, anh phải có được một thứ gì đó ở cô, một chút thôi cũng được, một mùi vị, hay một cảm xúc, không thì anh nổ tung mất.
"Đừng lo lắng về bất cứ điều gì," anh thì thầm, luồn tay anh bên dưới tay cô và kéo cô về phía anh. "Anh sẽ chăm sóc em. Chỉ cần tin anh thôi, và đừng nói bất cứ điều gì với bất cứ ai." Miệng anh áp sát vào miệng cô, và Victoria nhận ra rằng trong khi anh ôm lấy cô, ít nhất là, cô sẽ không phải lo lắng về bất cứ điều gì hết.
Celia ai đó đang đến và nhanh chóng trườn vào chỗ ẩn nấp ở gác xép, sợ rằng đó chính là Garnet đang cố bắt được cô một mình như Victoria đã cảnh báo là gã có thể. Cô im lặng và nhanh nhẹn như một con mèo cô nằm sõng soài và nhòm qua khe cửa.
Đó không phải Garnet, cô nhìn thấy; đó là tay đại gia, đang chậm rãi bước qua chiều dài của kho thóc và nhòm ngó tất cả các ngăn chuồng. "Celia," hắn gọi nhẹ nhàng, giọng phỉnh phờ. "Em ở đây à? Tôi có vài thứ muốn cho em xem này."
Cô không di chuyển, ngoại trừ việc nhắm mắt lại để xóa hắn ra khỏi tầm nhìn của cô. Cô không thể đứng nhìn hắn nữa; có một điều gì đó về hắn làm cô ghê tởm, mặc dù cô không thể giải nghĩa nó là cái gì. Nó như thể có một đám mây đen bao quanh hắn, một cái tối tăm của quỷ dữ. Đầu tiên cô đã cố thích hắn, vì lợi ích của Victoria . Nhưng cô đã thất bại và lúc này tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng chịu đựng việc ở chung một căn phòng với hắn.
"Celia," gã gọi lần nữa. "đến đây nào, cô gái. Để tôi cho em xem một vài thứ nay."
Một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể cô. Cô không hề di chuyển khi cô quan sát hắn rời khỏi kho thóc, đầu hắn xoay qua xoay lại khi tìm kiếm cô. Cô sẽ chỉ ở trong chỗ trốn cho đến khi Victoria trở về. (cũng khôn đấy nhỉ :D)
Tay đại gia đã nói họ đi cưỡi ngựa ở North Rock, nhưng Garnet là một tay theo dõi khá tốt và từ những gì gã nhìn thấy thì họ không cưỡi ngựa về cùng hướng với Rock. Gã cẩn trọng đi theo họ, đảm bảo rằng gã sẽ không vượt lên họ mà không biết. Họ đã cưỡi ngựa vào trong thung lũng và hắn do dự khi theo họ vào đấy; họ sẽ có thể trông thấy hắn ở bất cứ điểm thuận lợi nào. Nắm lấy cơ hội họ sẽ trở về bằng cùng một con đường, hắn lựa chọn địa điểm, giấu con ngựa của hắn trong một lùm cây và một tảng đá lớn có kích thước như một ngôi nhà nhỏ làm chỗ ẩn nấp cho chính hắn.
Hắn đã nhưng hòn sỏi nhỏ ra khỏi đường đi của hắn và ngồi xuống. với khẩu súng trường đặt ở hốc đá, chiếc mũ của hắn chúi xuống để tránh ánh nắng làm chói mắt, hắn chờ đợi.
Sophie nhảy qua nhảy lại không ngừng khi Jake đặy Victoria lên yên, và anh cân nhắc nhanh việc đặt cô lên yên ngựa của anh thay vì nó. Nhưng sau những điệu khiêu vũ của mình, Sophie dịu xuống. "Giữ chắc cái cương nhé," anh nói và quăng mình lên yên ngựa. "Hôm nay nó rất hay thay đổi đấy."
Victoria cúi xuống để vỗ vào cổ con ngựa. "Nó trông ổn mà."
"Nó đang động đực."
Victoria đỏ bừng mặt. "Oh," cô nói yếu ớt.
Jake dẫn họ ra khỏi những lùm cây, cúi xuống để tránh những cành cây to và để mắt đến Sophie để chắc rằng nó không cố hất Victoria xuống. Sophie nóng lòng đớp đớp, không giống như con ngựa cái khác đằng trước nó. Không chờ hiệu lệnh của Victoria , nó sải những bước dài cho đến khi một nửa cổ nó ở trước và trồi khỏi hàng cây với mọi ý định bắt đầu chạy đi.
Victoria nắm chắc cái yên, kéo nó lại phía sau đủ để Sophie cô muốn nó chậm lại nhưng không đủ để làm miệng nó bi thương. Con ngựa cái khịt mũi, lắc đầu. Jake thúc ngựa của anh lại bên cạnh cô. "Em có thể giữ được nó không?"
"Vâng. Nó muốn chạy. Tại sao chúng ta không để nó vui vẻ một chút nhỉ?"
Nhớ lại việc Sophie có thể chạy như thế nào, anh liền lắc đầu. "con ngựa này không thể giữ được bình tĩnh. Em giữ chắc nó vào; chúng ta sẽ để nó chạy vào một ngày khi anh cưỡi con ngựa giống của anh."
Có vài điều đã xảy ra cùng một lúc. Sophie, sốt ruột với sự gò bó, hơi chồm lên và lách khỏi con ngựa của Jake. Victoria nghiếng sang một bên, nhưng cô vẫn giữ được chỗ ngồi và dây cương. Jake nguyền rủa và tiến về phía cô để bắt lấy dây cương của cô khi một tiếng nổ giòn thình lình vang lên trong không khí và sượt qua đầu họ.
Victoria không thể ngăn một thanh âm ồn ào khi lao khỏi ngựa của anh, đà của anh vượt qua Sophie và ôm cô ngã xuống đất cùng anh. Cô ngã đập xuống đất và trong một khoảnh khắc không thể nhìn thấy gì ngoài những vệt đen và đỏ tươi. chỉ khi cơn choáng váng của cô qua đi, Jake bắt lấy cô và kéo cô thô bạo ngang nên đất về nấp dưới một lùm cây . "Ở yên đây," nói nhanh.
Cô không có bất kì sự lựa chọn nào; cô cũng không thể di chuyển với bất kì sự sắp xếp nào. Trong sự bàng hoàng cô nhìn anh chạy về phía con ngựa và giật khẩu súng ra khỏi bao. Sau đó, cúi thấp, anh chạy lại phía cô.
"Em vẫn ổn chứ?" anh hỏi, không nhìn vào cô. Mắt anh quét qua khu rừng trong thung lũng.
"Vâng," cô cố gắng nói, mặc dù cô không chắc lắm. Cô nhận thấy một vệt đỏ trên chiếc áo xanh dương của anh, và cơn choáng váng tràn vào trong cô. Anh đã bị bắn! Kẻ nào đó đã bắn họ.
"Để em xem tay anh," cô nói, quờ quạng chiếc khăn tay trong túi váy cô.
Anh không hề nhìn quanh. "Nó ổn mà, chỉ là một vết phỏng thôi. Nó không lan vào trong."
"Để em xem,” cô nhắc lại bướng bỉnh, quỳ xuống và xem xét anh.
Anh nhấn cô ngồi xuống và trao cho cô cái nhìn giận dữ lãnh lẽo, vắn tắt. "Ngồi yên nào. Hắn vẫn có thể đang quan sát."
Victoria ngậm miệng lại và đưa tay lên dây lưng của anh, rồi giật mạnh. Anh mất thăng bằng và ngồi xuống bên cạnh cô. "Mẹ kiếp—"
"Hắn có thể bắn anh lần nữa! Anh là một mục tiêu lớn hơn em."
Mắt Jake trông như những tảng băng vậy. "Hắn không nhằm vào anh. Nếu con ngựa chết tiệt kia không tránh được, thì em đã chết rồi."
Cô nhìn chằm chằm thất thần vào anh. Tại sao lại có kẻ nào đó muốn bắn cô? "Ai đó chắc là đang đi săn." Đó phải là như vậy; cô không thể hình dung, không thể để bản thân cô nghĩ về bất cứ điều gì khác nữa.
Anh lẩm bẩm. "Bất cứ tên thợ săn nào có cú bắn tệ như nước tiểu ấy đều sẽ chết đói hết . Không thể nào có chuyện 2 người ngồi trên 2 con ngựa lại trông giống như 2 con nai hay bấ ctứ thứ gì khác có thể được bắn cả." Anh rút khẩu súng từ trong bao ra và đặt vào tay cô. "Em có biết cách bắn không?"
Cô nắm chặt lấy khẩu súng thi đấu một viên(loại súng mà dùng trong các cuộc đấu súng ấy, băn một phát thôi >_
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp