Lý phu tử vuốt râu nói:
- Tô tiên sinh, cổ nhân nói rất hay, vô công không chịu lộc, Nhị lang ra sức vì Hòa Thịnh Tuyền, đó là trong phần việc của hắn, vị trí tòa nhà này rất tốt, lão phu ước chừng, gồm cả đất, không có ba tới năm trăm lạng bạc là không thể lấy đến được, ban cho như vậy, thật lớn quá.
Lão là bề trên của Sở Hoan, hơn nữa là người đọc sách, bất chợt có được một khu nhà, chỉ cảm thấy thật sự quá mức, cũng muốn cự tuyệt thay Sở Hoan.
Tô bá cười nói:
- Lý phu tử, ta đã nói qua, chuyện này ta không làm chủ được.
Lão chắp tay nói:
- Lý phu tử, Sở tiểu huynh, nếu ngươi trở về an toàn, ta cũng không quấy nhiễu ở nơi này, cáo từ!
Lý phu tử vội hỏi:
- Tô tiên sinh, bàn cờ này của chúng ta thì sao?
- Ngày khác lại đặt!
Tô bá nói:
- Đại đông gia trở về, ta còn phải trở về bẩm báo, như vậy cáo từ!
Sở Hoan trầm ngâm một chút, rốt cục nói:
- Tô bá, ta theo ngài tiến đến gặp Đại đông già, chuyện tòa nhà, ta tự mình nói với nàng đi!
Tô bá gật đầu nói:
- Như vậy rất tốt.
Lập tức Sở Hoan đi theo Tô bá ra cửa, sắc trời đã tối, dưới ngọn đèn dầu, tuyết đọng trên mặt đất một mảnh trắng xóa. Sở Hoan vốn muốn cưỡi ngựa mang theo Tô bá qua, Tô bá lại xua tay cười nói:
- Không nên cưỡi ngựa, Tô phủ cách chỗ này của các ngươi một phố, vừa đi là tới.
Sở Hoan cũng không nói nhiều, cùng Tô bá đi bộ.
Đi trên đường cái đêm đông rét lạnh, Sở Hoan lại không hề thấy lạnh, chỉ là mới đến phủ thành, hoàn cảnh bốn phía đều lạ lẫm, nhất thời còn chưa thích ứng được.