Lô Hạo Sinh thần sắc nghiêm trọng, quỳ rạp xuống đất nghiêm nghị nói:
- Vương gia, ty chức không dám như vậy.
- Nhưng trong lời nói của ngươi là như thế.
Tề Vương bỗng nhiên đứng lên lạnh lùng nói:
- Lô Hạo Sinh ơi là Lô Hạo Sinh, không thể tưởng tượng được ngươi lại là nghịch tặc.
Lô Hạo Sinh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tề Vương nói:
- Vương gia, người có thể tùy ý xử ty chức, nhưng người gặp khốn cảnh, chính là như vậy, ty chức không nghĩ ra ý tứ sâu xa hơn.
Toàn thân Tề Vương run rẩy, nhìn chằm chằm Lô Hạo Sinh đang quỳ gối trước mình. Một lát sau cơ thể hơi lắc lư, chán nản ngồi xuống bất lực nói:
- Ngươi đứng lên đi.
Lô Hạo Sinh đứng lên, Tề Vương mới nói:
- Lời như vậy, sau này không được nói nữa.
- Ty chức cũng chỉ nói lần này.
Lô Hạo Sinh nói:
- Chỉ là có nói những lời này, cũng đã muộn, vương gia đã mắc thiên la địa võng, cho dù muốn đi ra ngoài cũng muôn vàn khó khăn.
- Ngươi để cho bổn vương rời kinh, đi đâu?
Tề Vương nhìn Lô Hạo Sinh:
- Trong kinh không có trợ lực của bổn vương, ở đâu có thể giúp bổn vương?
- Tây Bắc!
- Tây Bắc?
Tề Vương chấn động, cau mày nói:
- Ngươi nói là Sở Hoan?
- Đúng vậy.
Lô Hạo Sinh nghiêm nghị nói:
- Đây là nơi duy nhất vương gia có thể đến, cũng là hi vọng cuối cùng. Nhưng cuối cùng có được bao nhiêu sự trợ giúp, ty chức cũng không cách nào xác định được.
- Lời nói này của ngươi là có ý gì?
- Trợ lực ở Tây Bắc của vương gia chỉ có Sở Hoan.
Lô Hạo Sinh nghiêm mặt nói: