Điền Ngữ Hồng nhìn dáng vẻ nóng nảy của anh, không khỏi chau mày nói, "Làm gì vậy, mẹ cũng sẽ không ăn thịt con bé."
Mặc dù Thẩm Kiều đang cười, nhưng Dương Kiền nhìn cô vẫn thấy không bình thường, đôi mắt đo đỏ, hình như là đã khóc.
Thẩm Kiều bị anh nhìn khiến cả người mất tự nhiên, vuốt ve tóc nói,"Anh nhìn chằm chằm em làm gì?
Dương Kiền lại nhìn cô một lúc nữa, mới chuyển sang nói với mẹ,"Mẹ, nếu không có chuyện gì nữa, con đưa Thẩm Kiều về nhà trước."
"Đi đi." Điền Ngữ Hồng phất phất tay nói, sau đó lại nghĩ tới điều gì đó,vì vậy gọi Thẩm Kiều lại: "Về sau không có chuyện gì thì hãy về đây ăn cơm, muốn ăn cái gì thì gọi điện thoại trước, dì sẽ bảo dì giúp việc chuẩn bị."
Dương Kiền cảm thấy hết sức kinh ngạc, trong nháy mắt hai mắt mở to, miệng há hốc một hồi lâu mới khép lại: "Mẹ, ngài. . . . . ."
"Sao hả?" Điền Ngữ Hồng sạc Dương Kiền một câu, xoay người bỏ đi.
Dương Kiền vẫn có phần không xoay kịp, mới vừa rồi rõ ràng còn có dáng vẻ không muốn tiếp nhận cho lắm, hoặc là tiếp nhận nhưng vẫn chưa tình nguyện, nhưng mà bây giờ không những không nói gì, mà còn có thái độ muốn Thẩm Kiều về nhà ăn cơm.
Dương Kiền quay đầu lại hỏi Thẩm Kiều: "Vừa rồi hai người nói gì vậy?"
Thẩm Kiều nhún vai một cái: "Không có gì, chỉ tùy tiện tán gẫu thôi."
"Tùy tiện tán gẫu. . . . . . Sao chẳng đáng tin gì cả?"
"Có lẽ là sức quyến rũ của em tương đối lớn đấy." Thẩm Kiều mở trừng hai mắt với anh, đi tới phòng khách tạm biệt ba Dương, rồi cầm túi xách rời đi.
Dương Kiền đứng tại chỗ sửng sốt một lát, chào hỏi rồi chạy ra đuổi theo cô.
Dưới ánh đèn đường của buổi tối mùa hè, bóng dáng của Thẩm Kiều bị kéo ra thật dài, cô dựa vào cửa xe, nghiêng đầu nhìn anh. Khóe mắt chan chứa ý cười cười, khóe miệng nhếch lên, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mái tóc ngắn bồng bềnh của cô.
Dương Kiền đến gần, đầu ngón tay ấm áp khô ráo lướt qua chân mày, bờ môi của cô, chạm vào gò má rồi ôm lấy mặt của cô, cúi đầu kề sát vào cô. Thẩm Kiều nhìn anh càng ngày càng gần, chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó lại nghe anh nói: "Rốt cuộc hai người nói gì rồi hả ?"
Thẩm Kiều cắn răng mở mắt, nhìn thấy ý cười xấu xa trên khuôn mặt anh, hung hăng đẩy anh ra.
Dương Kiền cười vang, ấn chặt cửa xe, giam cô giữa mình và chiếc xe, "Câu hỏi nghiêm chỉnh đấy."
Thẩm Kiều đầy một bụng tức, tức giận mà nói: "Cũng đã trải qua không muốn nhắc tới nữa, mở cửa cho em lên xe."
Dương Kiền mím môi, trầm ngâm trong chốc lát, "Nếu không muốn nói thì coi như xong, chúng ta vẫn nên làm cho xong việc vừa mới chưa làm xong đi."
Không đợi Thẩm Kiều nói gì, anh đè cô lên xe, hôn thật sâu lên bờ môi của cô.
"Bin, bin."
Một hồi còi vang lên quấy nhiễu hai người đang triền miên, Dương Kiền buông Thẩm Kiều ra, trực tiếp kéo cô ra sau bảo vệ. Bọn họ đang ở trong đại viện, còn đứng trước cửa nhà, khẳng định hôm nay cô đã đỏ mặt đến mức không ngóc đầu lên được.
Người bấm còi hạ cửa kính xe xuống, lộ ra một nửa người, cười khiêu khích Dương Kiền: "Thật xin lỗi, đã cắt đứt khoảnh khắc lãng mạn của hai người."
Dương Kiền không thèm để ý đến cậu ta, mở cửa xe nhét Thẩm Kiều vào.
Trương Khải mắt thấy hai người bọn họ định đi, vội vàng nhảy từ trong xe xuống, ngăn Dương Kiền lại, nói: "Đừng có đi chứa, không phải mình cố ý cắt ngang chuyện tốt của hai người, tôi thật sự có việc tốt muốn nói."
Dương Kiền hừ mũi cười lạnh: "Cậu thì có thể có chuyện tốt gì?"
Trương Khải nhìn hai phía một chút, kề sát vào Dương Kiền hưng phấn khó nhịn mà nói: "Hôm nay, Tiểu Vũ và Duy Duy đi lĩnh chứng rồi."
Dương Kiền vừa nghe liền thấy không đúng, lĩnh chứng là chuyện lớn như vậy, nếu như là thật, chắc chắc Lương Thiều Vũ đã sớm chiêu cáo thiên hạ.
Trương Khải kéo Dương Kiền đang chuẩn bị ngồi vào xe: "Tuyệt đối chính xác, nếu tôi lừa cậu thì tôi là cháu trai cậu."
Dương Kiền nhìn anh, yếu ớt kêu một tiếng: "Cháu trai, gọi ông đi."
"Cút! Ông nội cậu ấy!" Trương Khải liền đổi sắc mặt, trở tay đẩy anh ra. Nhưng mà lại nhanh chóng tiến tới, có phần kích động: "Hai người bọn họ lén lút dẫn nhau đi, vốn chẳng hề nói gì với gia đình, hiện giờ hai người họ đang bị vây quanh bốn phía để thẩm tra, xem chừng, trận đòn này, tiểu Vũ là không chạy được rồi."
Nghe anh ta giải thích như vậy, có phần hợp lý hơn nhiều. Ba người túm lại bàn bạc kế sách, sau đó quyết định đến chặn ở cửa nhà Chung Tĩnh Duy. Đợi một lúc, Trương Khải liền trực tiếp gọi điện thoại. Quả nhiên, không lâu sau liền nhìn thấy hai người Lương Thiều Vũ và Chung Tĩnh Duy nắm tay nhau đi ra ngoài sân nhỏ.
Bởi vì Lương Thiều Vũ tiền trảm hậu tấu, lĩnh chứng nhận với Chung Tĩnh Duy, vì thế nên bị đánh cho tê người, một bên mặt sưng lên, tím bầm, khiến Trương Khải và Dương Kiền vui vẻ cùng chế giễu một trận.
Chung Tĩnh Duy kết hôn, vừa khiến Thẩm Kiều cảm thấy bất ngờ, lại cảm thấy trong dự đoán. Bất ngờ là do tốc độ của bọn họ thật là nhanh, trong dự đoán là bởi vì Thẩm Kiều biết, chỉ cần Chung Tĩnh Duy về nước, nhất định sẽ gả cho Lương Thiều Vũ.
Thẩm Kiều mới không giống hai con người không có lương tâm chuyên đi chế giễu người khác kia, cô ôm lấy Chung Tĩnh Duy, xúc động suýt nữa rơi nước mắt.
Mục đích chính của buổi tụ tập tối nay là "ăn mừng lĩnh chứng", vết thương trên mặt Lương Thiều Vũ thành công khiến mọi người cười nhạo cả đêm, dưới sự yêu cầu nhất trí của mọi người, anh chính thức cầu hôn Chung Tĩnh Duy, dưới những lời chúc phúc của tất cả mọi người, hai người bọn họ hạnh phúc ôm hôn.
Thẩm Kiều tin rằng, trong số bọn họ ai cũng sẽ hạnh phúc, bao gồm cả Trương lão thất không biết điều.
So sánh với sự kích động của mọi người, Hạ Tiểu Thu có vẻ bình tĩnh hơn. Chung Tĩnh Duy là em gái của cô ấy, em gái được gả đi, theo lý mà nói cô ấy phải khó nhịn được sự xúc động. Về phần tại sao cô ấy lại như vậy, trong lòng mọi người đều biết rõ. Mặc dù cô ấy và Mạc Dịch Khôn đã chia tay nhiều năm, thậm chí cô ấy cũng có bạn trai mới, nhưng mà điều này cũng không đồng nghĩa với việc cô ấy đã quên Mạc Dịch Khôn, hoặc là không còn yêu Mạc Dịch Khôn nữa, ngược lại, mỗi lần nhìn thấy bọn họ, đều sẽ nhắc nhở Hạ Tiểu Thu, cô chưa từng quên, mà anh cũng không hề quay lại.
Hạ Tiểu Thu không hề tha thứ cho Mạc Dịch Khôn, nhưng vẫn cứ chờ anh, loại tâm lý mâu thuẫn này vẫn hành hạ cô, làm cô rất khổ sở, cô phải làm gì đó để thay đổi tình trạng này, vì vậy cô đồng ý sự theo đuổi của Sở Thiên.
Tần Niệm liếc mắt nhìn Hạ Tiểu Thu cả tối đều tâm thần không yên, còn có phần mất tập trung, hắng giọng một cái rồi gọi: "Tiểu Thu, hôm nay vui vẻ như vậy, không bằng gọi luật sư Sở đến đây ngồi một chút, tất cả mọi người đều chưa từng gặp vị luật sư đại danh đỉnh đỉnh này, ai cũng hiếu kỳ lắm."
Hạ Tiểu Thu ngước mắt nhìn Tần Niệm một cái, bình tĩnh nói: "Hai mắt một miệng, không có nhiều lỗ mũi hơn so với Tử Tuấn, không có gì đáng nhìn cả."
Tần Niệm cười nói: "Cũng không phải là đại cô nương, sao phải che giấu như vậy?"
Hạ Tiểu Thu khăng khăng: "Thẩm Kiều từng gặp rồi, hỏi cô ấy đi."
Thẩm Kiều vẫn đang trong trạng thái làm khán giả bỗng nhiên bị điểm tên, trên bàn bài trừ Hạ Tiểu Thu, hai người khác đều không hẹn mà cùng nhìn về cô, mắt cũng không thèm chớp nhìn cô chờ mong.
Tần Niệm thúc giục: "Nói chuyện đi xem nào!"
Chung Tĩnh Duy phụ họa: "Đúng vậy, đang nghĩ gì thế?
Thẩm Kiều nhíu mày nói: "Hai năm trước, mới liếc qua một chút, các vị Thần Tiên tỷ tỷ, thật sự mình không nhớ được anh ta có dáng dấp như thế nào."
Hạ Tiểu Thu bất lực nhún vai: "A a, vậy thì hết cách rồi."
Ba cô gái đang hiếu kì từ từ đưa mắt nhìn nhau, ngay lập tức quyết định dứt khoát chuốc say cô ấy, đợi cô ấy say, xem cô còn có thể mạnh miệng như thế này không.
Nhưng mà, bọn họ còn chưa chuốc say được Hạ Tiểu Thu, mấy người đàn ông của các cô lần lượt ngã xuống.
Vì Lương Thiều Vũ đã đợi ngày này 5-6 năm, rốt cuộc cũng tu thành chính quả, nên các anh em cũng vui mừng thay anh, cho nên uống rượu giống như không muốn sống nữa vậy, người nào cũng say thất điên bát đảo, Lương Thiều Vũ say hoàn toàn, trực tiếp nằm ngay đơ. Trương Khải cũng say, quản lý làm chủ bố trí tài xế chia mọi người ra đưa về nhà.
Dương Kiền nằm trên đùi Thẩm Kiều, lúc về đến nhà anh đã ngủ rồi. Dưới sự giúp đỡ của tài xế, Thẩm Kiều gắng gượng đỡ anh từ trong xe về nhà, anh thật sự rất nặng, mới đi được một đoạn ngắn mà đã ép khiến bả vai cô đau nhức.
Rốt cuộc cũng đỡ được Dương Kiền nằm trên giường, Thẩm Kiều mệt mỏi thở hồng hộc. Sau khi tài xế rời đi, Thẩm Kiều bưng ra một chậu nước từ phòng tắm, dùng khăn ẩm lau người cho anh. Thẩm Kiều nhớ tới lần đầu tiên cô tới nhà anh, cũng là bởi vì anh uống rượu, nhưng mà giờ nghĩ lại, lần đó chắc chắn là anh giả say, hơn nữa còn vì một cuộc điện thoại mà bảo cô cút đi. Thật ra thì khi đó, cô cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ muốn im lặng ngắm nhìn anh, dù chỉ nhìn một lúc cũng được.
Thẩm Kiều cởi quần áo trên người anh xuống, kéo chăn đắp lên cho anh, ngồi bên giường, im lặng ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của anh. Anh có rất nhiều mặt, vừa dịu dàng lại lãnh khốc, thân sĩ nhưng cũng có phần vô lại, mặc kệ anh có bao nhiêu mặt, cô đều thích hết.
[Truyện được edit bởi Mạn Nhi** diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn]
Thẩm Kiều cúi người hôn lên môi của anh, rồi nằm xuống bên cạnh anh, ôm lấy hông của anh, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Nửa đêm, Dương Kiền bởi vì miệng đắng lưỡi khô mà tỉnh lại, thấy trên bàn đặt một cốc nước, cầm lên uống một ngụm hết luôn. Sau khi sảng khoái, anh mới hậu tri hậu giác phát hiện, Thẩm Kiều lại có thể nằm bên cạnh anh.
Cô ngủ thiếp đi, khuôn mặt khi ngủ bình thản như vậy, lông mi thật dài, dáng vẻ dịu dàng, quả thật chính là mỹ nhân ngủ ở trong truyện cổ tích. Kể từ cô chuyển đến ở nhà Thẩm Du, căn bản không cho anh ngủ lại, anh đã đếm không hết bao nhiêu ngày không được ôm cô ngủ, giờ cơ hội bày ra trước mắt, không nắm bắt thì quả thật là vô lý.
Dương Kiền hôn lên mi mắt của cô, thử nhỏ giọng khẽ gọi, xác định cô đã thật sự ngủ say, anh liền lật người áp lên người cô, thành thạo cởi bộ quần áo mỏng manh trên người cô một cách nhanh chóng.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Thẩm Kiều cảm thấy mình bị cái gì đó rất nặng đè lên, không những không thể động đậy, còn cảm thấy cực kì nóng, nhiệt độ trong cơ thể như tăng lên, nóng bức khó chịu. Cô muốn hét to, miệng lại bị chặn lại, có cái gì đó trơn trợt nóng bỏng chợt chui vào trong miệng cô? Còn có cái gì đó đang xoa nắn cô, làm cho cô cảm thấy khó chịu?
Thẩm Kiều mở to đôi mắt ý loạn tình mê, nhìn thấy anh, đồng thời cảm nhận được sự tồn tại của anh, dưới sự trêu chọc của anh thân thể của cô đã nổi phản ứng, suy nghĩ cũng hỗn loạn, điều này làm cho cô không còn chút sức lực nào để phản kháng.
Thẩm Kiều cuộn lại trong ngực anh, hai chân quấn lấy eo anh, tiếp nhận những đợt va chạm thật sâu của anh, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại, thỉnh thoảng tiếng ngâm nga lại truyền ra từ bờ môi anh đào hơi sưng đỏ của cô.
"Nhẹ, nhẹ một chút." Móng tay của Thẩm Kiều lưu lại trên bả vai của anh những vết máu đỏ, nhưng điều này không hề cản trở việc anh ra sức một chút nào.
Thẩm Kiều bị dày vò một hồi lâu, anh mới chịu bỏ qua cho cô.
Thẩm Kiều mệt mỏi nằm trong ngực anh buồn ngủ, Dương Kiền nhìn cô, vẫn còn có chút rục rịch muốn ngóc đầu dậy. Thẩm Kiều đẩy bả vai của anh đáng sáp lại gần, từ từ mở mắt, "Mệt quá."
Dương Kiền hôn cổ của cô nỉ non: "Nhưng anh vẫn muốn."
Thẩm Kiều nhíu mày nũng nịu: "Không phải anh say bất tỉnh nhân sự rồi sao?"
"Uống hết nước mật ong em chuẩn bị, hôm nay tinh lực mười phần." Dương Kiền nói xong, hôn lên môi của cô, cạy hàm răng của cô ra, dùng sức mút mát trêu chọc.
"Nếm thấy không?"
"Cái gì?"
"Mùi vị ngọt ngào của mật ong."
Thẩm Kiều mệt mỏi cười, sẵng giọng: "Dở hơi."
Dương Kiền khẽ cắn môi của cô: "Không được thì anh sẽ cho em nếm thử một chút nữa."
Thẩm Kiều đẩy anh cự tuyệt: "Đừng. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Kiều tỉnh lại giữa cơn mê muội, trên người dường như không còn chỗ nào có thể nhìn được, may mắn là anh nể mặt cô, không lưu lại dấu vết trên cổ và bả vai. Rời giường thì hai chân mềm nhũn, cả buổi sáng cũng không hề có tinh thần.
Dương Kiền thì cả ngày hôm đó mạnh như rồng như hổ, cho đến sau khi nhận được một cuộc điện thoại, trong nháy mắt tâm tình của anh liền chìm xuống hố sâu.
Dương Kiền không biết, tại sao Giản Dư Mặc vẫn có thể tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy đối với anh, anh đã rất lâu rồi chưa từng nghe thấy cái tên này, lâu đến mức anh sắp quên lãng, quan hệ của anh và Thẩm Kiều cực kì tốt, tốt đến mức thậm chí anh chưa bao giờ nhớ đến Giản Dư Mặc.
Dương Kiền không biết vì sao Giản Dư Mặc lại về nước, nhưng mà ở đây vẫn có người thân của anh ta, cho nên việc anh ta trở về cũng không có gì lạ. Dương Kiền chỉ hy vọng là, Giản Dư Mặc về nước sẽ tạo thành bất kỳ sự ảnh hưởng gì với Thẩm Kiều. Dương Kiền không thể không nghĩ, nếu như anh và Thẩm Kiều cũng có quyển sổ màu đỏ* ấy, có lẽ anh cũng sẽ không lo lắng như vậy.
*Giấy chứng nhận kết hôn
Thẩm Kiều và Dương Kiền cùng nhau ăn cơm tối, ngoài trừ bên ngoài có vẻ mệt mỏi,thì cũng không có gì khác thường. Dương Kiền kéo tay Thẩm Kiều, nói muốn cô cùng về nhà với anh, Thẩm Kiều cự tuyệt, Dương Kiền liền lùi lại mà cầu việc khác, yêu cầu được đi theo Thẩm Kiều về nhà.
Hai yêu cầu này có gì khác nhau sao? Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Kiều hung hăng lườm anh một cái.
Dương Kiền nói với vẻ hân hoan: "Bao nhiêu ngày rồi mới có một hôm ngủ ngon như đêm qua, nếu không ôm em ngủ thì anh không ngủ được."
"Thế nhưng tối hôm qua lại là ngày em ngủ kém nhất trong những ngày gần đây!" Thẩm Kiều cắn răng nghiến lợi nói
Dương Kiền vỗ ngực nói: "Cam đoan tối nay anh sẽ kìm chế mức độ, nhường nhịn em."
Thẩm Kiều bật cười hì hì, nhưng mà vẫn lắc đầu mà cự tuyệt . Cô ăn không ngon miệng nên chọn salad, rồi nói tiếp: "Tối nay em phải về nhà một chuyến."
"Làm gì vậy?"
"Không có gì. Trở về xem một chút." Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, vẫn không nói cho anh biết. Thịnh Hạ gọi điện thoại cho cô, muốn nói chuyện với cô một lát. Thẩm Kiều cảm thấy, đây là cơ hội giúp kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.