Que Kem Nhà Tôi
Chương 19: Một lần vượt tường
Mỗi lần gặp Rùa cong, cả tôi và nó đều ngượng ngùng.
Nó ngượng vì hành động của mình khi đó, còn tôi ngượng vì ngày xưa mình lại xuống dốc như thế, giành bạn trai ai không giành, lại giành ngay bạn trai của một đứa gay, thật là mất mặt.
Chúng tôi, hai kẻ từng là bạn thân một thời, vậy mà lại thành tình địch, trở mặt với nhau, gặp mà như không gặp, nhìn nhau mà phải ngó lơ. Câu chuyện kinh điển: Cô A thích anh B, anh B thích cô C theo kiểu Domino kia, vậy mà lại ứng ngay trên người tôi. Tôi sao lại có thể bi thảm mà thành cô C được cơ chứ?
Thôi kệ, gạo đã nấu thành cơm, chuyện đã xảy ra, tôi chẳng còn cách nào khác hơn. Dẫu sao tôi cũng như có một trăm cái mặt rồi, mất cái này thì còn cái khác vậy.
Sau khi lên đại học, tôi bắt đầu phải ở trọ, dọn tới ở chung phòng một đứa học chung trường từ hồi phổ thông. Tôi với nó cũng không thân thiết lắm, chỉ từng chỉ đề nhau, chạy qua chạy lại thiết lập quan hệ mà thôi.
Ngày khăn gói lên thành phố học, tôi cảm thấy thật sợ hãi. Ai sẽ nấu cơm cho tôi ăn, nấu nước cho tôi uống chứ? Ai sẽ đắp chăn cho tôi khi tôi đá chăn, ai sẽ dọn cái chăn dính đầy nước miếng của tôi mỗi khi tôi thức dậy?
Hu hu, mẹ ơi, con nhớ mẹ quá, con không muốn đi học nữa!
Đứa trọ cùng phòng với tôi tên là Mai Quỳnh Hoa. Một cái tên mà mới nghe thôi là đã thấy hương thơm bay ngào ngạt khiến người ta dị ứng. Tôi bèn gọi nó là cô Bông.
Ngày tôi dọn đến nhà trọ, sau khi chưa kịp dọn dẹp phòng, tôi trải nệm, lăn đùng ra ngủ.
Chưa tới năm phút, tên bạn trai bất đắc dĩ kia liền tới ám tôi. Khi tôi đang mơ màng nằm sấp trên cái gối yêu của tôi, cái chăn trên người tôi bị người ta giật lấy.
Khi trừng cặp mắt oán thù của tôi ra cho Que kem xem, nó không chút sợ hãi mà còn liếc lại tôi.
“Bông kia, ai cho bà mở cửa cho người lạ vào nhà hả?” Ánh mắt oán hận của tôi chuyển sang Bông, nói với nó rằng: “Có biết bà vừa rước sói vào nhà không hở?”.
Nó ngạc nhiên nhìn tôi: “Không phải nó là bạn trai của bà sao?”
Ha ha, nó đã bị Que kem lừa, tội nghiệp, thôi thì tha cho nó vậy. Nhắm mắt lại ngủ tiếp nào.
“Hừ, đã vậy rồi mà em còn không chịu đứng lên sao?” Thấy tôi còn nằm sấp trên giường mà ngủ, Que kem kháng nghị.
“Mặc kệ tui, ông mau tránh ra, đừng cản trở tui ngủ!” Tôi giật cánh tay của tôi ra khỏi tay Que kem, nhắm mắt tiếp.
Thế là, Que kem dùng sức lôi tôi ra khỏi nệm, tôi thì bấu lấy cái nệm, sống chết không buông.
Một cảnh tượng ngăn cách tôi và cái nệm yêu của tôi chính thức bắt đầu. Que kem càng muốn gỡ tôi ra khỏi cái nệm, tôi càng không buông. Hừ, ai sợ ai, tui cứ bấu lấy nệm yêu, xem ông làm thế nào.
Đến cuối cùng, tên Kem kia ra độc chiêu, nó cư nhiên dám đè lên người tôi, ôm lấy tôi.
“Không dậy chứ gì, anh đè em, coi em chịu nổi không!”
“Hu hu, được rồi, tui dậy là được chứ gì.” Tôi đau lòng chiều theo ý nó. Biết sao bây giờ, tôi hoàn toàn không muốn ngày mai tên mình lên báo ở mục chuyện lạ bốn phương, chết vì bị trai xấu đè đâu à nha.
Khi hai chúng tôi cùng nhau đứng dậy, Bông đang đứng há hốc mồm nãy giờ bỗng lên tiếng: “Còn nói không phải là bạn trai, hừ, bà lừa ai hả?”
Nó tiếp tục lảm nhảm: “Hừ, đúng là cao nhân tất có cao nhân trị.”
Coi Bông như người vô hình, tôi trừng mắt Que kem: “Nói, ai cho ông biết địa chỉ nhà trọ của tui?” Địa chỉ này, ngoài cha mẹ tôi và con Thắm ra, thì người ngoài làm sao biết được chứ. Hừ, lại là giặc từ trong nhà mà ra, thế mới đau.
“Là mẹ em nói với anh. À, là mẹ tương lai của anh.” Nghe Que kem phán câu xanh rờn, tôi như rụng rời. Mẹ ơi, mẹ có cần bán đứt con gái yêu của mẹ nhanh như vậy không? Dù là con biết con đang mất giá.
“Không đúng, phải là mẹ vợ tương lai chứ!” Bông xen vào.
“À, cảm ơn Bông nha.” Que kem nịnh nọt Bông.
“Không có chi!” Bông giả vờ khách sáo, cười nhìn Que kem mà híp hai mắt lại.
Thấy hai tụi nó đang nhìn nhau mà đối đáp qua lại kiểu đó, tôi ngứa mắt vô cùng. Hừ, chả có khi nào Bông nó lịch sự với tôi như thế cả. Còn Que kem nữa, mở mắt to ra nào, tui mới là tâm điểm chú ý của ông à nha.
Để ngắt dây điện đang chạm nhau của hai đứa nó, tôi lên tiếng, đồng thời tiến tới làm bức tường xen ngang hai tụi nó, che con Bông khỏi tầm nhìn Que kem đi: “Que kem, có gì nói mau, không tui nằm ngủ lại à.”
Tất nhiên, mong ước được đi ngủ lại của tôi làm sao mà được toại nguyện. Que kem cứ ở lì phòng trọ của tôi ngày hôm đó. Mục đích nham hiểm của nó là bắt tôi dọn dẹp nhà. Không chỉ canh chừng tôi dọn dẹp từng chút một, nó còn giúp tôi đóng đinh, sửa ống nước. Hừ, đừng có mà giả vờ tốt đẹp cho người khác xem.
“Sao em không hỏi anh ở đâu?” Que kem hỏi tôi.
“Ai cần biết ông ở đâu chứ.” Tôi bực bội.
“Anh ở gần bên trường anh, cũng hơi xa chỗ này. Phòng trọ anh cũng có hai người thôi. Để hôm nào anh chở em qua chơi.”
Tôi không thèm trả lời nó, hừ, ai thích qua nhà trọ ông làm cái gì.
Vì từ trường tới nhà trọ của tôi với Bông chỉ có vài trăm mét, tôi chỉ đi bộ tới trường. Để tới các cơ sở khác học, tôi thường đi xe buýt, xe đạp của Bông, hoặc là đi nhờ xe người khác, chính là mấy đứa bạn chung đại học với tôi, hoặc là tụi bạn khác khoa cùng trường nhưng cùng chung dãy nhà trọ. Chứ còn sắm xe máy á hả? Tôi lười tập xe lắm, đi xe máy không phải bị người nước ngoài kêu là nguy hiểm sao, mình cần gì phải tự ngược đãi mình cơ chứ.
Lên đại học rồi tôi mới phát hiện, hóa ra học đại học thật là nhẹ nhàng, nhẹ gấp mấy lần hồi học phổ thông. Thế cho nên, lượng thời gian dư thừa của tôi rất nhiều. Có nhiều thời gian dư, tất nhiên là phải lôi laptop ra chơi game, đọc truyện rồi. Ôi thời đại học ăn chơi thoải mái của ta!
Chính vì ăn chơi như vậy, tôi càng ngày càng tự kỷ, càng ngày càng mắc bệnh lười biếng. Viện cớ không có xe máy, tôi chỉ thư giãn bằng toàn những thứ như truyện và game, học hành thì ngày càng lười, chỉ toàn nước tới chân mới nhảy. Cũng may là, trời không tuyệt đường con người, dù nhảy nhót quá trời nhưng chả khi nào tôi nhảy không kịp cả, điểm số của tôi toàn cao chót vót, chỉ trừ mỗi một môn: Tiếng Anh.
Tiếng Anh là gì? Tiếng Anh là cái thứ tiếng quái đản tôi nghe không hiểu, là thứ ám ảnh tôi từ xưa tới giờ, khiến tôi bực bội, khiến tôi sống dở chết dở.
Thế cho nên, trong những học kỳ mà học phần của mình có môn tiếng Anh, tôi bèn đau khổ mà nhờ vả Que kem. Tất nhiên, hậu quả đó là, tôi bị Que kem nham hiểm kia đi đâu cũng mang tôi ra giới thiệu, rằng đây là bạn gái mình đó. Khi bị nó gắn cho danh phận như thế, tôi chỉ cam lòng nuốt cục tức vào người, bởi tôi biết, dù có giải thích, thì kết cục vẫn chỉ có một, điển hình đó là một ngày trời mây u ám nọ.
“Không phải, em với nó là bạn bình thường thôi hà!” Tôi lên tiếng giải thích trước mặt Phong, cái anh cùng phòng với Que kem, học năm hai, tức là đàn anh của nó.
“Anh hỏi em, người từng hôn anh, người anh từng hôn qua, ôm qua, sờ qua, người từng thấy cái đó của anh, người từng nói hứa sẽ chịu trách nhiệm với anh, người từng nhận lời làm bạn gái anh, người như vậy chỉ là bạn bình thường của anh thôi sao?”
“Á!!! Ông sờ tui lúc nào?” Tôi sợ hãi lấy hai tay bảo vệ bản thân.
Que kem cười lạnh: “Hừ, em tự nhớ lại đi.”
Trời ạ, tôi lại bị vu khống trắng trợn rồi. Ôi thôi, thể diện của tôi. Hết rồi, hết thật rồi! Rốt cục là tôi bị sờ khi nào?
Vì để không còn phụ thuộc vào Que kem nữa, kể từ đó, tôi với Bông đi học tiếng Anh tại một trung tâm khá là có tiếng. Cũng kể từ đó, tôi quyết tâm thực hiện chiến thuật mới: Phải làm sao cho Que kem nhanh chóng chán ghét mình mới được.
Thế là trong những năm tháng đó, tôi bắt đầu tìm cách đày đọa Que kem tới cùng. Mỗi lần thi học kỳ, tức thi cuối kỳ, tôi đều giả vờ thi không được, khóc đến thê thảm, dù trời mưa hay gió, đều bắt Que kem tới dỗ tôi, mua táo cho tôi ăn miễn phí, mua kem cho tôi gặm. Mỗi lúc nhà trọ của tôi hư cái này, hỏng cái kia, tôi đều một hai bắt Que kem tới sửa, lúc là thay bóng đèn, lúc là thay ống nước. Mỗi lần rạp chiếu phim ra phim mới, tôi một hai bắt Que kem phải chi tiền mua vé cho tôi đi xem. Nó hay đi làm thêm với buôn bán đồ handmade này nọ mà, tất nhiên là nhiều tiền rồi.
(Thắm: “Hừ, bà hẹn hò với nó thì nói thẳng ra luôn cho rồi.”)
Thế cho nên, tôi càng lợi dụng Que kem càng nghiện, càng ngày càng cảm thấy Que kem là một thứ đồ vật dùng thật là tốt của riêng mình, càng ngày càng không muốn nó chán ghét tôi.
Dần dần, tôi đột nhiên cảm thấy rằng, làm bạn gái một người, quả thực cũng là một loại hưởng thụ. Mình phải biết tận dụng cái gì tự có để xài, đó mới là khôn ngoan. Tự dưng có sẵn một người bạn trai để dùng khi cần, ừm, cũng tốt.
Tất nhiên, cái gì xài riết thì mình cũng chán. Hu hu, nhưng đáng buồn là, không phải tôi chán nó, mà là nó đang chán tôi.
Năm đó, khi chúng tôi oanh liệt bước vào năm tư đại học, tôi được người quen đưa vào công ty thực tập, nên thuận lợi và nhẹ nhàng vô cùng. Còn Que kem, nó cứ bận rộn suốt ngày, lơ tôi đi.
“Que kem, chủ nhật tui với con Thắm đi coi phim, ông đi chung cho vui.”
“Anh có việc bận ở chỗ thực tập rồi, em đi với con Thắm vui nha.”
“Vậy thứ hai thì sao? Buổi tối đi, tối thứ hai ông đi uống nước với tui nha.” Tôi ngọt ngào như mật lên tiếng. Ruồi à, mi mau chết coi.
“Không được, thứ hai cửa hàng handmade của anh với anh Phong có chuyện rồi, anh phải qua đó một chuyến.”
Hừ, tôi tức giận vô cùng. Đồ không có lương tâm, tôi đã lên tiếng năn nỉ nó như vậy, lần thứ năm hẹn nó rồi, mà nó một chút cũng không muốn quan tâm tôi, không muốn gặp tôi, muốn lơ tôi đi.
Được lắm, lơ tôi chứ gì, tôi nhất định không cần cái tên bạn trai giả này nữa, tôi nhất định phải tìm bạn trai mới để xài.
Công cuộc vượt tường của ta chính thức bắt đầu!
Hôm đó, được con Thắm giới thiệu, tôi chính thức đi hẹn hò với trai đẹp lần đầu tiên, tại một quán cà phê thật là ấm áp.
“Chào em, anh tên là Hải.” Một giọng nói có vẻ bất đắc dĩ vang lên.
Ngay giây phút đó, tôi chính thức thất vọng, cái gì thế này, đây không phải là một người bạn trai đẹp như trong tưởng tượng của tôi. Nếu chia sao, cùng lắm nó chỉ đáng bốn sao thôi.
Da trắng này, răng trắng này, mắt một mí, môi mỏng, mũi cao, thế nhưng những nét tưởng chừng không thể chê được này lại hoàn toàn không hấp dẫn tôi.
Phải chi anh này đen đen một chút, mắt hai mí, có cái lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện khi cười như Que kem thì tốt quá. Dáng người của anh này cũng khác với Que kem nữa.
“Hi anh, em tên là Thảo.” Tôi ngượng ngùng lên tiếng.
Sau đoạn chào hỏi làm quen, chúng tôi kêu nước uống.
“Em là bạn thân của Thắm, vậy em biết Thắm thích uống gì không?” Anh ta hỏi tôi, khiến tôi đột nhiên phát hiện có gì đó bất bình thường.
Khi đang ngồi uống nước, vì để giả vờ thục nữ, tôi chỉ ngồi đơ ra, chờ anh ta lên tiếng. Ôi trời, làm thục nữ thật là cực khổ mà, tê chân mất thôi.
“Anh học chung trường với Thắm, thực ra thì anh sinh cùng năm với Thắm, anh học sau Thắm một năm, anh… đang học năm ba.”
Phụt một cái, toàn bộ nước đang ngao du trong miệng tôi bỗng chốc văng hết ra ngoài.
“Em có sao không?”
“À, em không sao.” Tôi tất nhiên là không có sao rồi, mà là có trăng luôn. Cái gì thế này, con Thắm kia, mi dám giới thiệu ta với đàn em dưới mi một lớp là sao? Ta đâu có đói khát tới mức đó cơ chứ.
“Anh xin lỗi, thực ra là Thắm, à… chị ấy ép anh, chứ người anh thích là chị ấy, thực ra… anh cũng không muốn tới đây.” Anh ta bắt đầu ra vẻ thú nhận. Tất nhiên, anh ta càng thú nhận, tôi càng đi từ khủng hoảng nhẹ sang khủng hoảng nặng, sau cùng là từ tức tối thành tức cười.
“Ha ha ha!”
“Ơ, em xin lỗi, em mắc cười quá, em không nhịn được.”
Tôi tiếp tục: “Anh rốt cục có biết em là bạn thân với con Thắm không?”
Anh chàng gật gật đầu.
“Vậy anh gọi con Thắm bạn em là gì?” Tôi nhỏ nhẹ.
“Chị”
“Vậy anh nên gọi em, à không, cưng à, em nên gọi chị là chị, phải không?” Tôi vui vẻ lẫn nham hiểm nhìn nó tươi cười.
Tất nhiên, nó nhìn tôi sững sờ, vẻ mặt như là không thể tin được. Tội nghiệp cưng, nhìn chị từ con cừu nhỏ ngây thơ hóa sói, à không, nhìn chị trút bỏ lớp da con cừu ra, em đang chưa kịp tiếp thu chứ gì.
“Em mau nói cho chị biết, sao nó ép em tới đây, hả?”
Nó rụt rè, nhìn tôi ấp a ấp úng.
“Ha ha, em thích con Thắm nhà chị sao? Ha ha, thật là không ngờ mà.” Nhìn thằng nhóc xinh như hoa trước mặt, lại nhớ đến em Thắm nhà tôi, tôi liền tưởng tượng tới cảnh trâu già gặm cỏ non vô cùng kinh điển. Em Thắm nhà tôi mà cũng là Tiểu Long Nữ thứ n sao?
“Em mau kể chị nghe chuyện em với con Thắm đi, chị giúp em đeo đuổi nó! Thắm nhà chị kỵ nhất là quen người nhỏ tuổi hơn, cho nên, em không có chị giúp là không được đâu cưng!” Tôi tiến tới gần, lấy hai tay mình chạm vào hai bên vai cậu nhóc đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế, máu bà mai ông mối nổi lên hừng hực. Một người rất có đạo đức nghề nghiệp như tôi, làm sao lại bỏ qua món hời này cơ chứ.
Đùng một cái, một cánh tay nào đó nắm lấy tay tôi bứt ra khỏi vai bé cỏ non của con Thắm. Khỏi cần tốn miếng nơ-ron nào, tôi nghĩ mọi người cũng đoán được người đó là ai.
Sau khi dùng sức chặn kết nối giữa tôi và cỏ non của con Thắm, Que kem lôi tôi đi, không thương tiếc ép tôi lên xe, chở tôi về nhà trọ của nó.
Ngay khi tôi xuống xe, đứng ngay cửa nhà trọ của Que kem mà chần chừ.
“Em còn không mau vào, muốn anh bế vào sao?”
Hừ, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Nghĩ vậy, tôi bèn đau lòng lê lết vào nhà trọ. Bên trong, anh Phong không có nhà, chỉ còn hai đứa cô nam quả nữ chúng tôi. Hừ, nó còn ra vẻ giận dỗi gì chứ, không phải vừa rồi nó dám phá vỡ chuyện tốt của tôi sao. Đang tính moi thông tin từ thằng nhóc để mà hành lại nghề mai mối cũ, định tính phí mai mối nữa chứ, nào ngờ…
“Nói, sao em đi hẹn hò với người khác?” Que kem chất vấn tôi, nhưng lại quay lưng không thèm nhìn tôi. Nó như vậy là sao? Dám không thèm nhìn tôi à?
“Hừ, thì là tui đi hẹn hò, có vậy mà ông cũng hỏi.”
Sau khi nghe thấy tôi nói xong câu đó, nó quay lại nhìn tôi, vẻ mặt thật sự khiến tôi cảm thấy chột dạ. Vẻ mặt đó, có tức giận, có đau khổ, có bi thương, có bất lực.
Thấy tôi phát hiện những thứ đau đớn trong mắt nó, Que kem buông ánh nhìn khỏi gương mặt tôi. Nó quay lưng, tiếp tục tránh né thứ gì đó, thở dài.
Một lúc lâu sau, Que kem lên tiếng: “Em về đi, anh không muốn thấy em nữa.”
Giọng nói nhỏ nhẹ đau thương của Que kem khi đó đủ sức khiến tôi cảm thấy choáng váng. Từ thứ suy nghĩ ban đầu cho rằng: “Được lắm, ông cứ nói lời nào tổn thương tui đi, tui sẽ không thèm nhìn mặt ông nữa!”, tôi như cảm thấy đau đớn, cảm thấy mất mát khó chịu.
Cái thứ cảm giác vừa đau vừa giận nhưng lại không thể chảy nước mắt, không thể khóc được, khiến tôi vô cùng khó chịu. Tôi đứng chôn chân. Tôi không dám bước đi một bước. Tôi sợ, tôi bước rồi, tôi sẽ mất thứ gì đó mãi mãi.
Đột nhiên, Que kem quay lại. Trong vòng chưa đầy một giây, Que kem tiến tới hôn tôi.
Nụ hôn cũng giống như năm mười tám tuổi kia. Thế nhưng, thứ cảm giác day dứt, khó chịu, cuồng nhiệt, say mê, đau đớn, không thể kháng cự đang nhân lên, còn gấp nhiều lần năm mười tám tuổi.
Đột nhiên khi đó, đầu óc tôi lại tiếp tục quay cuồng, nhưng nước mắt tôi lại chảy ra. Trong nụ hôn của Que kem, tôi nhận ra vị mặn của nước mắt mình trong đó.
Que kem buông tôi ra…
Ngay khi tôi khôi phục ý thức, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường đôi của Que kem với anh Phong, Que kem buông tôi ra, nhích người, tạo cho giữa chúng tôi một khoảng cách, nhưng tay của Que kem lại đặt trên ngực tôi.
Que kem nhìn tôi: “Em thấy không, em ngay cả một chút khả năng phòng vệ cũng không có. Ngay khi anh hôn em, em hoàn toàn không thể chống cự được rồi. Ngay cả khi anh lấy tay sờ soạng em mà em cũng không ý thức được. Em đi hẹn hò với người khác, em chắc chắn bị người ta lợi dụng. Người ta nếu đối với em như anh đối với em bây giờ, em cho là em kháng cự được sao?”
Nước mắt tôi tiếp tục chảy. Tôi lấy tay tát anh một cái. Ngay lập tức, tôi chống cự, đẩy anh xuống đất. Tôi bỏ chạy…
Ông trời trêu ngươi, người làm tôi khóc, người thản nhiên sỉ nhục tôi như thế, lại là một trong những người quan trọng của cuộc đời tôi.
Phải, tôi hẹn hò, tôi làm anh khó chịu, tôi có lỗi với anh, nhưng anh có cần đối xử với tôi như thế không?
Ngồi trên xe buýt để về nhà trọ, người ta trông thấy một đứa con gái đang ngồi khóc hu hu. Thôi rồi, một cái mặt của mình lại bị mất nữa rồi.
Những ngày sau đó, tôi chính thức chiến tranh lạnh, không nhìn mặt Que kem nữa.
Những ngày đó, tôi trùm chăn nằm lì ở trong nhà, đặc biệt cấm Bông không mở cửa cho Que kem vào nhà trọ. Vì chỉ còn ở nhà làm báo cáo, tôi chính thức đóng đô tại nhà. Anh gọi tôi hai mươi cuộc, tôi tắt máy hai mươi cuộc. Trò chơi gọi và tắt máy của tôi với Que kem chỉ chấm dứt khi máy tôi hết pin.
Khi con Thắm gọi hỏi tôi tình hình buổi hẹn hò hôm đó, tôi khóc lóc kể nó nghe, sau đó quay sang giận nó, chọc ghẹo nó.
“Hừ, cái đồ trâu già gặm cỏ non kia, sao bà dám ăn chán cỏ rồi quay qua ném cho tui hả?”
Cái tên cỏ non đó cũng chính là kẻ nhìn lén điện thoại con Thắm, lấy số của Que kem, kêu Que kem tới bắt gian.
“Hải kia, ta giết mi!” Nó hét lên trong điện thoại, sau khi nghe tôi kể ra đầu đuôi sự tình.
Xem ra hiện tại, bạn thân mình cũng gặp rắc rối. Nó cũng phải đối phó với cỏ non nhà nó, mình phải đối phó với Que kem nhà mình. Nghĩ vậy, tôi đành thở dài cảm thán: Số phận phụ nữ chúng ta thật là đáng thương mà, suốt đời bị đàn ông đùa giỡn, bị đàn ông nắm trong tay.
Cho nên, hy vọng là em Thắm nhà tôi có thể trở thành nữ vương, trừ gian diệt bạo, nội công thâm hậu mà đối phó với cái tên cỏ non nham hiểm đó.
Thắm à, cố lên cưng!
—————————————
Một ngày nào đó sau khi làm người ngủ chung với Que kem ngày qua ngày.
“Ông xã, hồi xưa anh sàm sỡ, sờ soạng em. Theo nguyên tắc kinh tế mà em được học, có vay phải có trả, anh có thể… cho em sàm sỡ lại không?” Tôi long lanh nhìn ông xã để anh mau mềm lòng, chết đứ đừ trước ánh nhìn mật ngọt của tôi.
“Không phải chúng ta cưới nhau rồi, thỉnh thoảng em đều sàm sỡ, sờ soạng anh sao?” Anh lại tật xấu không sửa, nói chuyện với tôi mà chả thèm nhìn tôi. Hừ, phụ nữ sau kết hôn thật là bị lạnh nhạt, bị giảm giá mà.
“Em sờ soạng anh hồi nào? Anh nói dối!” Tôi kháng nghị.
“Không phải thỉnh thoảng em đều… khi thì cấu lưng anh, khi thì sờ lưng anh, khi lại ôm cổ anh, khi thì lấy chân quàng lấy hông anh sao?” Anh nham hiểm nhìn tôi.
Tôi đỏ mặt: “Nhưng nếu không phải tại anh… thì em đâu có… Nói tóm lại là em bị ép buộc nên phải như vậy, không phải em tự nguyện sờ soạng anh!”
Anh tủm tỉm: “Được, hôm nay cho em sờ.”
Tôi lên tiếng: “Hừ, anh đừng có mà tưởng bở, em chỉ sờ phía trên thôi, anh đừng có mà mơ mộng.”
“Bà xã, em suy nghĩ nhiều quá rồi đó.” Anh còn tâm trạng ra vẻ ngây thơ nữa chứ, không phải lúc nãy anh vừa mới suy nghĩ tới cảnh tượng giới hạn lứa tuổi sao?
Thế là công cuộc sàm sỡ chồng yêu bắt đầu.
“Hả, ông xã, sao anh không có ngực gì hết vậy!” Tôi thất vọng sờ sờ ngực Que kem.
“Em bị gì vậy, anh không phải phụ nữ thì làm sao có ngực!”
“Nhưng cũng phải có cơ ngực chứ! Anh thấy Lee Byung Hun, Bi Rain, còn có Choi Si Won không? Chậc chậc. Mai anh đi tập thể hình đi, biết chưa?” Tôi lườm anh một cái.
“Hu hu, sao không có cơ bụng, ôi sáu múi của ta, mi mau hiện ra đi mà.”
“Ầu sao nhìn thì không thấy, sờ cũng không có thế này, hu hu hu!”
Que kem khó chịu: “Bà xã, em sờ xong chưa?”
“Chưa, mà thôi, càng sờ càng thất vọng. Em không sờ nữa!”
“Vậy được, có vay có trả mà, tới lượt anh thôi.” Anh nhanh chóng lợi dụng lúc tôi đang thất vọng, nhào tới sàm sỡ tôi. Hừ, cái đồ thừa nước đục thả câu.
Chuyện gì tiếp theo, mời mọi người tự tưởng tượng ra cho thêm phần bổ não.