Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ
Chương 6: Bệnh viện không tiện nói ra
Sau khi điểm danh mới phát hiện ra thiếu 2 người, Tiêu Tử Uyên ngồi ở giữa bàn hội nghị, mặt không biểu cảm gì nhìn kim đồng hồ chỉ tới con số kia rồi, lại thêm 10’ nữa hai người kia mới lững thững tới.
Tiêu Tử Uyên nhàn nhạt liếc hai người một cái, nhìn thì như không có chuyện gì nhưng mà lại tạo cảm giác đè nén cho người ta.
Tùy Ức cảm thấy khí thế của người này không phải mạnh bình thường, cô là người đứng nhìn mà còn cảm thấy lạnh buốt, huống chi là hai người đó.
“Tôi không thích người không tuân thủ giờ giấc.”
Nhẹ nhàng, bâng quơ nói một câu mà khiến hai người tới muộn đỏ cả mặt, đứng dậy xin lỗi mọi người.
“Xin lỗi, chúng tôi sai rồi, sẽ không có lần sau nữa.”
Tiêu Tử Uyên gật đầu, giọng dịu đi một chút, “Hai bạn ngồi xuống đi, chúng ta bắt đầu nào.”
Tùy Ức cúi đầu mỉm cười, ân uy thi hành, quả nhiên là cao tay.
Lúc tự do thảo luận, Tùy Ức nghe thấy hai nam sinh bên cạnh nhỏ giọng thì thầm.
“Phòng họp này không phải nói là không cho mượn sao? Lần trước khoa mình muốn mượn để họp cũng không cho mà.”
“Vậy cậu cũng không nhìn xem là ai mượn.”
Lập tức có người chạy lại, “Ai mượn hả?”
Tùy Ức cười, thì ra con trai cũng lắm chuyện như vậy.
“Tiêu sư huynh đó.”
“Này, Tiêu sư huynh rốt cuộc là ai?”
“Đại thần của học viện cơ khí, mà cậu cũng không biết sao?”
“Không biết.”
“Cũng phải, Tiêu sư huynh bình thường khá khiêm tốn.”
“Hả, anh ấy không phải sắp tốt nghiệp rồi ư?”
“Ừ, được học bổng toàn phần của một trường danh tiếng ở nước ngoài, tốt nghiệp là đi luôn.”
“Ngưỡng mộ thật đấy …”
“Đừng ngưỡng mộ vội, thế đã là gì, nghe nói anh ấy đã xuất hiện vài lần trên tạp chí nằm trong danh sách SCI, chỉ số ảnh hưởng rất cao …”
Tay cầm bút của Tùy Ức dừng lại một chút, sắp ra được nước ngoài, thật hâm mộ.
Thời gian một buổi sáng trôi đi rất nhanh, hiệu suất quả thực rất cao. Tùy Ức vốn nghĩ nhiều người như vậy không dễ hợp tác, bây giờ cô không thể không thừa nhận bên cạnh vẻ ngoài và khí chất, năng lực của Tiêu Tử Uyên cũng xuất sắc không kém.
Cô thẫn thờ một lát, khi đi về vừa lúc chỉ còn lại có cô và Tiêu Tử Uyên.
Lúc xuống lầu, Tùy Ức như vô tình hỏi một câu, “Tiêu sư huynh tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài à?”
Tiêu Tử Uyên gật đầu, “Ừ, đã quyết định như vậy từ trước rồi.”
“Thế à, vậy chúc mừng anh!” Tùy Ức đáp rất nhanh như là hồ hởi lắm.
Tiêu Tử Uyên nhìn cô mở miệng, “Em thì sao, có dự định gì không? Muốn ra nước ngoài có thể tìm anh.”
Tùy Ức im lặng một lúc lâu, tận tới khi ra khỏi thư viện mới lên tiếng, “Tốt nghiệp xong em muốn về nhà tìm việc, cũng đã quyết định từ lâu rồi.”
“Tốt.” Tiêu Tử Uyên nhàn nhạt đáp lại.
Sau đó, hai người trên đương về cũng không nói gì nữa
.
Tùy Ức như có chút suy tư quay về phòng, tâm trạng buồn rầu không nói lên lời.
Tam Bảo đang viết báo cáo y học, vừa gõ lách cách trên bàn phím vừa than phiền, “Khốn kiếp, học y thật khổ! Biết thế tớ đi học làm ruộng cho rồi! bây giờ suy nghĩ lại có được không?!”
Tùy Ức liếc cô một cái, lơ đãng trả lời, “Được, nhấn phím Enter đi.”
Hà Ca và Yêu Nữ ngồi trước máy tính phì cười, Tam Bảo lập tức ngồi ngay ngắn lại, “A Ức, tớ sai rồi!”
Tùy Ức mù mờ, “Có chuyện gì vậy?”
Tam Bảo sợ hãi, “A Ức, cậu không vui hả?”
Tùy Ức ngã đầu lên giường, rầu rĩ trả lời, “Đâu có.”
Hà Ca nhỏ giọng hỏi, “Cậu ấy sao vậy?”
Yêu Nữ và Tam Bảo đều lắc đầu.
Trong mắt ba người, Tùy Ức là kiểu con gái rộng lượng hiếm có, gặp chuyện gì đều không chút lo lắng mỉm cười mà giải quyết, dù im lặng, cũng có ý cười nhàn nhạt.
Chưa bao giờ thấy cô ủ ê như bây giờ.
Cách vài ngày sau, lại phải đi họp, Tùy Ức vẫn không vui như trước được, ngồi tại chỗ im lặng một cách lạ lùng.
Tiêu Tử Uyên nói được một nửa bắt gặp Tùy Ức đột nhiên mở to mắt, sau đó lại nhíu mày, vẻ mặt lúc tỉnh lúc mê có vẻ bất an.
Anh dừng lại hỏi, “Sao vậy?”
Tùy Ức sợ hãi, “Không có gì, sư huynh cứ tiếp tục đi.”
Tiêu Tử Uyên nhìn cô vài giây, tuy cảm thấy cô kỳ lạ cũng không hỏi lại.
Anh đâu biết rằng Tùy Ức có bệnh “không tiện nói ra.”
Cô chỉ cảm thấy bụng dưới quặn đau, đã có dự cảm không lành, suy nghĩ lại cảm thấy chưa tới ngày, chỉ hy vọng linh cảm của mình là sai.
Ai ngờ, vừa qua vài phút liền cảm thấy có một dòng nước ấm chảy ra từ bụng dưới, trong nháy mắt thật muốn chết luôn cho rồi.
Tiêu Tử Uyên hình như đặc biệt để ý cô, tan họp trước giờ, nhưng Tùy Ức cảm giác được quần mình sớm đã thấm máu, ẩm ướt lành lạnh.
Cô ngồi yên không dám động đậy, gửi tin nhắn cho Tam Bảo, soạn được một nửa mới nhớ ra, ba người kia tới trung tâm thành phố xem phim, chờ họ về trời cũng tối rồi, không bằng chờ tối rồi tự cô chạy về.
Bên cạnh có mấy người gọi cô, “Tùy Ức, còn chưa đi hả?”
Tùy Ức cười qua loa, “Các cậu đi trước đi, tớ đi giờ đây, tạm biệt!”
“Vậy chúng tớ đi trước nhé, tạm biệt!”
Tiêu Tử Uyên ra ngoài nhận điện thoại, lúc trở về thấy cô vẫn còn ở đó, “Sao còn chưa đi?”
Tùy Ức ngồi ngay ngắn, “Em … Em đợi một chút nữa.”
Tiêu Tử Uyên nhìn khuôn mặt cô vốn là hồng hào giờ lại hơi tái, đi lại hỏi, “Không thoải mái à? Sao sắc mặt khó coi như vậy?”
Tùy Ức cười bất đắc dĩ, em đau bụng cũng không thể nói cho anh được.
“Em không sao đâu, sư huynh, các anh đi trước đi.” Tùy Ức nhìn ngoài cửa còn có người đang đợi Tiêu Tử Uyên liền cười đáp lại.
“Các cậu đi trước đi, tớ còn muốn tìm chút tài liệu.” Tiêu Tử Uyên nhìn cô vài giây, bỗng xoay người nói với mấy người kia.
“Vậy, sư huynh, bọn em đi trước.”
“Ừ.”
Chờ tới lúc trong phòng họp chỉ còn lại có hai người, Tiêu Tử Uyên cởi áo khoác ngoài trên người ra đưa cho Tùy Ức, “Mặc vào đi, anh đưa em về.”
Tùy Ức đỏ mặt, hóa ra anh đã nhìn ra rồi.
Vừa ngẩng đầu đã chạm phải đôi đồng tử sâu bất tận, khóe môi khẽ cong lên như có ý cười.
Trời bên ngoài bắt đầu tối mà trong phòng lại không bật đèn, ánh sáng trong phòng có hơi lờ mờ, Tùy Ức chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy Tiêu Tử Uyên có tố chất khiến con người ta hồn xiêu phách lạc, có lẽ là bình thường anh luôn có vẻ hờ hững, lạnh nhạt, lúc này đôi mắt hẹp dài kia lại vì cười mà cong lên chếch về phía thái dương, đường nét cả khuôn mặt rõ ràng, đẹp đẽ, khiến cô nhìn mà ngẩn người, hơi rung động.
Cô vẫn tưởng con trai không cần phải có bề ngoài đẹp lắm mà làm gì, hơn nữa đẹp trai thì cũng chỉ đến thế mà thôi, thế nhưng bây giờ đứng trước Tiêu Tử Uyên cô lại đỏ mặt, tim đập thình thịch. Cô và Tiêu Tử Uyên không phải mới gặp nhau lần đầu tiên, vẫn cảm thấy khí thế trên người anh quá là chèn ép người khác, cô cũng không có cách nào khống chế nổi, cho nên vẫn không dám nhìn kỹ anh, bây giờ lơ đãng liếc một cái, lại cảm thấy hoảng sợ, biết thế đã không nhìn rồi.
Tiêu Tử Uyên cũng không gọi cô, đôi môi mỏng khẽ mím lại kiên nhẫn chờ cô hoàn hồn.
Chờ tới lúc Tùy Ức hoàn hồn thì mặt lại càng đỏ hơn, luống cuống mặc áo khoác vào là lập tức đứng lên, đứng dậy quá nhanh khiến cho máu chưa lưu thông kịp, trước mắt tối sầm cơ thể lung lay, giây tiếp theo đã ngã vào lòng Tiêu Tử Uyên.
Đây là lần đầu tiên hai người dựa vào nhau gần như vậy.
Tùy Ức vội túm chặt lấy cánh tay Tiêu Tử Uyên, trước mắt tối đen, cô chỉ cảm thấy dưới lòng bàn tay mình cánh tay kia vững vàng mà mạnh mẽ đỡ lấy cơ thể cô, trong mũi là mùi bạc hà man mát, dễ chịu.
Chờ tới khi bóng tối dần biến mất trước mắt, Tùy Ức mới ngẩng đầu, có hơi lơ mơ, “Cám ơn anh”
Tiêu Tử Uyên rút tay về nhân tiện lại nắm lấy tay cô, “Đi thôi.”
Ngón tay Tùy Ức dán vào lòng bàn tay anh.
Đầu ngón tay anh dán lên mu bàn tay cô, đầu ngón tay hơi lạnh, lòng bàn tay cũng vẫn ấm.
Cô mặc áo của anh, trên người cũng quanh quẩn mùi bạc hà quen thuộc kia, tim cô bỗng đập thình thịch.
Ra khỏi thư viện, gió nổi buổi hoàng hôn, Tiêu Tử Uyên chỉ mặc áo sơ mi, Tùy Ức không yên lòng, “Tiêu sư huynh … Anh có lạnh không?”
Tiêu Tử Uyên hơi mỉm cười, lại trả lời có vẻ chọc tức, “Lạnh chứ, không lẽ em muốn trả lại áo cho anh hả?”
Tùy Ức bị nghẹn rồi, “Ha ha..”
Tùy Ức thầm kiểm điểm.
Mày ngu quá, không có việc mở miệng làm gì?
Trên đường, Tiêu Tử Uyên mua cho cô chén sữa nóng, Tùy Ức bưng trong tay uống từng ngụm một.
Chạng vạng ngày thu, gió lạnh nổi lên, anh nắm tay cô, cùng nhau đi trong sân trường ngập lá vàng, Tùy Ức cảm thấy hương vị sữa ấm áp ngọt ngào chảy thẳng tới tận đáy lòng, cảm giác này quanh quẩn trong lòng thật lâu vẫn chưa tiêu tan.
Lúc chia tay ở dưới lầu, Tiêu Tử Uyên nói một câu khiến cho cả buổi tối sau đó Tùy Ức đều ở trạng thái mất hồn mất vía.
Tiêu Tử Uyên nói, em gầy quá, về sau ăn nhiều một chút, ôm vào càng dễ chịu.
Trước nụ cười của Tiêu Tử Uyên, Tùy Ức vô thức xoay người cứng ngắc lên lầu, hình như cả tạm biệt cũng quên không nói.
Lúc trở về phòng, Tam Bảo còn đang bận chơi game túi bụi, ngẩng đầu lên liếc cô một cái, “A Ức, cậu cười kỳ dị quá!”
Tùy Ức sờ mặt mình, “Tớ có cười à?”
Đang nói thì thấy Hà Ca có vẻ băn khoăn từ ngoài bước vào, như đang suy tư.
Tùy Ức hỏi như thường lệ, “Sao thế?”
Cô cau mày, “Hôm nay vốn đang tốt đẹp, Tam Bảo không nên kể chuyện cười cho tớ, sau khi nghe xong … cảm thấy rất kỳ lạ.”
“Tam Bảo kể chuyện gì?” Tùy Ức hỏi.
“Nó bảo, sau khi Lương Khải Siêu cưới vợ năm 17 tuổi, vẫn nghĩ là năm tháng sẽ cứ yên ổn qua đi như vậy, tận tới khi ông ta gặp Khang Hữu Vi… Còn chưa nói xong tự nó đã lăn lộn trên đất cười … Sau đó tớ cũng không nghe được nữa, nó cũng không nói cho tớ, nhưng tớ cảm thấy là lạ.”
Tùy Ức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhìn về phía Tam Bảo, “Hủ là bệnh dễ lây.”
Yêu Nữ thò đầu ra khỏi giường trên, cho một câu đánh giá, “Hà Ca, cậu đừng có chơi với Tam Bảo nhiều, sẽ bị nó làm hỏng luôn đấy.”
Tam Bảo bỗng nhiên đứng dậy vung tay hô lớn, “Cách mạng vô tội, tạo phản hợp lý, gay cũng có tình yêu!”
Sau khi hô khẩu hiệu lại chúi đầu vào máy tính chơi trò chơi tiếp, miệng còn lải nhải, “Lương Khải Siêu vì ở cùng Khang Hữu Vi mới khiến thận bị hư, cuối cùng khi phẫu thuật cắt bỏ thận lại cắt nhầm quả thận còn khỏe mạnh, sau mới đi đời nhà ma, từ đó có thể thấy, đời này của Lương Khải Siêu là cực kỳ bi đát… Trên mạng nói rất đúng, phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, nhân sinh nan mịch thị thẳng nam …”
Mọi người lại đen mặt.