Chị A Ức, giang hồ cấp cứu!
Trong phòng bệnh không cho phép sử dụng điện thoại di động, Tùy Ức nhanh chóng lướt nhanh tin nhắn rồi cất vào. Cuối cùng sau khi đi thăm hết các phòng bệnh cô mới có thời gian rãnh đi lên tầng trên cùng.
Mới ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Tiêu Tử Yên đứng trước cửa phòng bệnh hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, giống như đang chờ ai đó.
Khi thấy cô thì lập tức chạy tới, vẻ mặt nặng nề,"Chị A Ức, em trông cậy hết vào chị đó!"
Nói xong kéo Tùy Ức vào phòng bệnh.
Tùy Ức đưa mắt nhìn vào phía bên trong, trong phòng ngủ mẹ Tiêu đang nghie ngơi, phía ngoài phòng khách tất cả mọi thứ đều rất bình thường, Tùy Ức khó hiểu nhìn về phía Tiêu Tử Yên.
Tiêu Tử Yên vẻ mặt ngại ngùng chỉ vào phòng bếp phía bên cạnh, vẻ mặt mỉm cười lấy lòng.
Tùy Ức quay đầu nhìn lại, vốn dĩ phòng bếp rất gọn gàng sạch sẽ bây giờ giống như một bãi chiến trường, tịch thu gia sản chu di cửu tộc cũng chằng như thế này.
Cô không nhịn được bật cười, Tiêu Tử Yên lập tức không vui, "Em nghe lời chị hầm canh cho mẹ uống,.. nhưng mà. . . . . ."
Tùy Ức cởi áo khoác trắng, cuộn tay áo lên vừa dọn dẹp vừa hỏi Tiêu Tử Yên đang tay chân luống cuống đứng bên cạnh, “Anh trai em tay nghề rất tốt, sao em một chút cũng không biết vậy?”
Sau khi hỏi xong, một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời, Tùy Ức quay đầu nhìn sang, thì thấy Tiêu Tử Yên đang mở to mắt miệng há rộng nhìn cô.
"Sao vậy?"
Tiêu Tử Yên vẻ mặt kỳ lạ, nhìn Tùy Ức rất lâu mới hỏi, “Chị nói là…anh trai em nấu cơm cho chị?”
Tùy Ức không biết Tiêu Tử Yên hỏi câu này có ý gì, thành thật trả lời, “Đã nấu mấy lần.”
Tiêu Tử Yên kêu lên một tiếng bi thương rồi bắt đầu nói thầm, "Xong rồi xong rồi, anh trai lần này thật sự gặp hạn rồi. . . . . . Anh trai ngoại trừ người trong nhà cho đến bây giờ chưa nấu cho bất kỳ ai ăn, bất kể là nam hay nữ, lần này thật phá giới rồi. . . . . ."
Tùy Ức nhìn vẻ mặt khoa trương của Tiêu Tử Yên không nhịn được bặt cười, sau đó bắt tay vào dọn dẹp.
Tiêu Tử Yên sau khi thức tỉnh từ trong cú sốc lại đi theo bên cạnh Tùy Ức, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái. Một lúc lâu sau lại bắt đầu ríu ra ríu rít nói chuyện với Tùy Ức.
"Anh trai không những nấu ăn rất ngon, mà anh kéo đàn vi-ô-lông-xen cũng rất hay! Lúc nhỏ đều là anh trai em đưa em đi học viện âm nhạc học đàn, anh trai em rất thích học, chỉ là ông nội em lại không thích . . . . ." Nói tới chỗ này Tiêu Tử Yên cúi thấp đầu vò chặt chiếc khăn lau trong tay, buồn bã mở miệng, "Em cũng không hiểu tại sao mọi người việc gì cũng đẩy cho anh trai, nói là đối với anh ấy đặt rất nhiều hi vọng, nói là thương yêu thương anh ấy, thật ra nói thẳng ra chính là quá ích kỷ. Anh ấy biết rõ mình đang gánh vác cái gì, cho nên từ đó về sau cũng chơi đùa ít hơn."
Động tác trong tay Tùy Ức dừng một chút, cố tình nói sang chuyện khác, cười hỏi, "Vậy em thích gì?"
Tiêu Tử Yên cúi đầu xuống gương mặt đỏ lên rất lâu sau mới nói, "Em thích Violin, bởi vì anh Tử Nam thích. . . . . ."
Tùy Ức nhìn đã biết tâm tư của cô: "Anh Tử Nam? Người trong lòng của em?"
Tiêu Tử Yên thoải mái thừa nhận, "Đúng vậy, nhưng anh em nói anh Tử Nam không thích em, chúng em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tại sao Giang Tiểu Tứ có thể cùng Xảo Lạc Tư yêu nhau, mà em với anh Tử Nam lại không thể đến với nhau. . . . . ." Tiêu Tử Yên bĩu môi tỏ vẻ không phục.
Tùy Ức mấy ngày hôm nay từ trong miệng Tiêu Tử Yên nghe được không ít tên, đây cũng là mộ cái tên xa lạ, "Giang Tiểu Tứ?"
Tiêu Tử Yên ngay lập tức thay đổi thành vẻ mặt xem thường, "Đúng vậy, một người đàn ông mà dáng vẻ lại xinh đẹp hơn cả phụ nữ!"
Tùy Ức lật đi lật lại mấy túi ny lon, "Những thứ này đều là em mua à?"
Tiêu Tử Yên gật đầu, "Em đã mua một ít xương, đã chặt ra rồi, đáng nhẽ muốn nấu một nồi canh xương, nhưng…”
Tùy Ức nhìn lại phòng bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, không biết vì sao lại hiện lên cảnh tượng một phòng lộn xộn như lúc nãy, cô dường như bắt đầu hiểu ý của Tiêu Tử Uyên vì sao lại gọi em gái mình là một tiểu ma đầu rồi.
Tiêu Tử Yên thấy Tùy Ức đứng ngẩn người ở đó, sợ cô sẽ đổi ý, cầm lấy tay Tùy Ức, làm bộ đáng thương để được sự đồng tình của Tùy Ức, "Chị dâu, chị không phải không muốn giúp em chứ?"
Tùy Ức lập tức bị sặc, ho khan một lúc lâu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô quay đầu sang lần đầu tiên nghiêm túc chăm chú đánh giá cô bé trước mắt này, cô tự nhận bản thân mình là một người luôn giữ được bình tĩnh, xử lý công việc không sợ hãi, lại bị cô bé nhìn qua thấy đơn thuần ngọt ngào này phá vỡ, đây chính là cái được gọi là lật thuyền trong mương* sao? Hay là nói cô bé có cùng dòng máu với Tiêu Tử Uyên thật ra nội tâm cũng phúc hắc như anh ấy?
(*)‘Lật thuyền trong mương*’ (Lật thuyền trong mương: Nguyên văn là “âm câu lý phiên liễu thuyền”, chỉ sai lầm không đáng có).
Tùy Ức quyết định làm lơ với cách xưng hô đó, nhẹ ho hai tiếng, "Chúng ta bắt đầu nấu canh thôi."
Tiêu Tử Yên cười híp mắt gật đầu, "Nên nấu canh bí đao hầm xương hay là nấu canh ngó sen hầm xương hơn bây giờ?"
Tùy Ức nhìn lại một chút, "Nấu ngó sen đi, cuối mùa thu ăn ngó sen bồi dưỡng tính khí. Cho thêm một ít cẩu kỷ**, là bổ dưỡng nhất."
(**)Cây củ khởi được dùng làm vị thuốc trong Đông y gán với tích vua Thần Nông. Trái củ khởi khi dùng làm thuốc thường gọi với tên Hán Việt: "cẩu kỷ tử" (枸杞子).
Tại Việt Nam, củ khởi thường trồng lấy đọt non và lá dùng làm rau nấu canh. Cây củ khởi được trồng nhiều nhất ở vùng núi miền Bắc và có thể coi là một đặc sản ở Sa Pa,Lào Cai. Theo y học cổ truyền thì rau này dùng nấu canh ăn rất tốt cho bà mẹ sau khi sinh con, lành tính và bổ
"Được ạ!"
Tùy Ức nhìn về phía phòng ngủ một lát, “Chị đi nấu nước, em đi xem ống truyền dịch của mẹ còn bao nhiêu, nếu còn ít thì em ở bên đó đợi một lát chị qua đó rút kim ra.”
"Được ạ." Tiêu Tử Yên vui vẻ chạy ra khỏi phòng bếp.
Tùy Ức đợi một lúc lâu, canh xương đã hầm xông mà vẫn không thấy Tiêu Tử Yên trở lại, qua một lúc sau mới thấy Tiêu Tử Yên đi đến bên người cô cọ xát có điều gì đó muốn nói rồi lại thôi, “Chị A Ức…”
Tùy Ức đang gạn bọt ra khỏi nồi, thuận tiệng đáp một tiếng, “Hả”
Tiêu Tử Yên cau mày do dự hồi lâu mà vẫn chưa nói ra, ngồi xuống bên chân Tùy Ức bắt đầu bóc vỏ ngó sen.
Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Yên ngồi xổm dưới đất vẻ mặt mất hứng cô rất muốn bẹo má con bé một cái, "Lo lắng cho mẹ à?"
Tiêu Tử Yên lắc đầu, cắn môi hỏi, "Lúc trước em vẫn muốn chuyển ra bên ngoài để ở, không muốn ở chung với bố mẹ, anh trai em đã giúp em nói với bố mẹ rồi, bọn họ cũng đã đồng ý, lúc đầu em cảm thấy rất vui vẻ, nhưng. . . . . . Bố bận rộn như vậy, anh trai dù sao thì vẫn không ở nhà, sức khỏe của mẹ lại không tốt, nếu em làm như vậy có phải là không đúng rồi không?"
Tùy Ức hình như đến chuyện gì đó, vẻ mặt xúc động, ngồi xỗm bên cạnh Tiêu Tử Yên vuốt tóc cô, ánh mắt nhìn về phía phòng ngủ, trên mặt dịu dàng hơn, mỉm cười nói, "Tử Yên, thật ra thì khoảng thời gian chúng ta sống chung với bố mẹ cũng không được mấy năm, từ lúc ra đời cho đến lúc bắt đầu rời khỏi nhà đi học, sau đó có công việc rồi lập gia đình. . . . . . Năm nay em cũng không còn nhỏ nữa, thời gian có thể ở cùng với bố mẹ không còn là bao nhiêu nữa? Mấy chục năm sau này đều là của bản thân em, nhưng năm chúng ta cùng sống với bố mẹ cũng được vài năm ngắn ngủi, đến lúc đó sợ là con cái muốn phụng dưỡng nhưng cha mẹ lại không thể chờ được nữa rồi….Đây là chuyện tiếc nuối nhất trong đời người, chị không hị vọng nó sẽ xảy ra trên người em.”
Động tác trên tay của Tiêu Tử Yên dừng lại, cúi thấp đầu trầm mặc một hồi lâu mới ngẩng đầu mặt lên chân thành nhìn Tùy Ức, "Em hiểu rồi, chị A Ức, em muốn chị làm chị dâu của em."
Khi nồi canh bắt đầu bay ra mùi thơm, mẹ Tiêu bị đau khi rút kim chuyền ra khỏi tay nên tình dậy, Tùy Ức lấy một miếng bông thấm máu cho mẹ Tiêu vừa cười hỏi, “Đã đến lúc ăn trưa rồi, bác có muốn ngồi lên không ạ?”
Mẹ Tiêu ngửi thấy được mùi thơm trong không khí, cười gật, Tùy Ức đỡ bà ngồi dậy vừa giải thích, "Tử Yên có hầm một nồi canh cho bác."
Mới vừa nói xong, cho mẹ Tiêu đã bưng một chén anh đi đến bên giường đặt vào trong tay mẹ Tiêu, "Mẹ, mẹ nếm thử một chút."
Màu hồng của bột củ sen rất đáng yêu, nước canh đậm đà, mẹ Tiêu thử xong gật gật đầu, “Rất ngon.”
Tiêu Tử Yên lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, "Thật sự à, vậy con cũng lấy một chén nếm thử mới được!"
Nói xong chạy nhanh như chớp vào phòng bếp.
Mẹ Tiêu uống cạn sạch sau cười nhìn Tùy Ức, "Là cháu làm ?"
Tùy Ức biết thoát không khỏi ánh mắt của mẹ Tiêu, mỉm cười , "Em ấy cũng có giúp cháu một tay, rất cố gắng để học."
Mẹ Tiêu cầm chén để qua một bên, "Con bé này rất cực kỳ thích cháu."
Tùy Ức vẫn xem Tiêu Tử Yên như em gái của mình, nhanh chóng trả lời, "Tử Yên rất thoải mái, lại hiểu chuyện, rất dễ ở chung."
Mẹ Tiêu cười chê, "Con bé là do bác sinh ra, bác còn không hiểu tính cách của nó sao? Từ nhỏ đã được người trong nhà chiều sinh hư rồi, có ai không nói con bé điêu ngoa thất thường? chỉ có cháu mới có thể khen con bé như vậy. Cháu không biết con bé rất thích giữ cho riêng mình, trước kia chỉ cần có cô gái nào đến gần Tử Uyên, nhất định nó sẽ nhảy ra phản đối đến cùng."
"Em ấy còn nhỏ, từ từ rồi dạy." Tùy Ức nhìn bóng lưng trong bếp không nhanh không chậm trả lời.
Mẹ Tiêu sửng sốt, câu nói này nghe rất quen thuộc, giống như đã từng nghe thấy người nào đó nói, suy nghĩ một lúc sau đó nhịn không được cười lên, đúng là trời sinh một đôi.
"Cháu rất biết cách trò chuyện với những đứa trẻ, trong nhà cháu có em trai hay em gái à?"
Tùy Ức trong lòng run lên, khó khăn lắm mới nói được, "Có một người em trai ạ, nhưng mà em ấy đi theo cha cháu . . . . . ."
Mẹ Tiêu mặc dù biết tình trạng của gia đình Tùy Ức, nhưng tình huống cụ thể cũng không hiểu rõ, nghe Tùy Ức nói vậy trong lòng cũng đã hiểu rõ, rồi cố ý nói sang chuyện khác, "Tử Yên rất nghe lời của cháu, sau này cháu nhờ nhắc nhở nó nhiều một chút, con bé đi theo cháu bác rất yên tâm."
Mẹ Tiêu và Tùy Ức đang nói chuyện, thì có người gõ cửa đi vào. Là người ngày hôm qua đưa Tùy Ức đến đây, rất cung kính đưa di động cho mẹ Tiêu, "Điện thoại của bà."
Sau đó gật đầu với Tùy Ức một cái rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy tâm trạng mẹ Tiêu rõ ràng đang đi lên, nụ cười cũng rõ hơn, nhẹ nhàng nói mấy câu sau đó cúp điện thoại, nhìn Tùy Ức đang im lặng một bên cười, "Tử Uyên có lẽ đã biết chuyện, cũng không nói rõ ra, chỉ dặn bác chú ý giữ gìn sức khỏe."
Tùy Ức đã sớm đoán được sẽ như vật, nên chủ động nói ra, "Là cháu không cẩn thận nói ra. . . . . . xin lỗi. . . . . ."
Mẹ Tiêu cầm lấy bàn tay Tùy Ức, "Không có chuyện gì đâu, đứa bé này. Cháu là người mà Tử Uyên yêu thương, bác cũng rất thích cháu, trong lòng bác cũng xem cháu như Tử Yên là con gái của bác, không cần câu nệ như vậy."
Tùy Ức gật đầu, "Được ạ."
Buổi chiều Tùy Ức muốn tham gia vào phòng huấn luyện, lúc kết thúc thì cũng đến lúc tan làm rồi, Tùy Ức dự định đi thay đổi quần áo sau đó đến thăm mẹ Tiêu một chút rồi trở về trường học, ai ngờ mới vừa vào cửa không lâu đã gặp cha Tiêu.
Đây là lần đầu tiên Tùy Ức nhìn thấy cha của Tiêu Tử Uyên, mặc dù trước đây cô đã thấy qua ở trong TV, nhưng gặp mặt thật sự mới phát hiện tác phong của ông ấy rất nhanh nhẹn.
Người đàn ông ở độ tuổi này, trên người mang theo bao nhiêu năm tháng tích lũy sự cơ trí và bình tĩnh, lại rất khiêm tốn, Hải Nạp Bách Xuyên*, có lẽ hắn lúc trẻ tuổi ông đã từng ngông cuồng trải qua vô số chuyện, nhưng mà giờ phút này lại thu hết tất cả tài năng của mình lại, nhìn qua thái độ cảm thấy ông không giận mà uy, ánh mắt không hề dậy sóng tùy tiện liếc nhìn, làm cho trong lòng người ta không nhịn được rùng mình.
(*) Hải nạp bách xuyên: trăm sông đổ biển, dùng để hình dung lòng khoan dung độ lượng bao la như trời biển
Trên người ông ấy mặc quần áo rất chỉnh tề giống như là vừa trở về sau cuộc họp hội nghị, trên mặt có một chút mệt mỏi và hoang mang, đi theo phía sau ông là thư ký trông có vẻ là một người đàn ông trung niên, trầm tĩnh giàu kinh nghiệm, nhận lấy áo khoác tây trang của cha Tiêu cởi ra sau đó treo lên giá áo, chào hỏi một câu sau đó đi ra ngoài.
Cha Tiêu sau khi vào cửa thấy vợ mình nhìn mình rồi đưa mắt ra hiệu, ông liền quay sang nhìn Tùy Ức.
Cô gái này rõ ràng mặc rất bình thường áo trắng quần jean, đứng im lặng ở nơi đó, ánh mắt trong veo, bình tĩnh như nước không có một chút làm ra vẻ nào cả. Gương mặt cũng không làm cho người khác kinh diễm, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất có khí chất, cảm thấy rất thoải mái.
Cô gái đó là con cháu của nhà họ Trầm, người ta có câu người có đọc qua thi thư trong không khí tự nhiên cũng tỏa ánh hào quang, mặc dù có điểm hơi quá, nhưng sử dụng trên người cô gái ấy là thích hợp nhất.
Cha Tiêu thu hồi ánh mắt cùng mẹ Tiêu liếc mắt nhìn nhau.
Tùy Ức cúi đầu nhìn hoa văn trên thảm, những hoa văn không theo một luật lệ gì cả làm cô hoa cả mắt.
Mọi người đều nói huyết thống không quan trọng, nhưng mà trong một gia đình như vậy, hai người cha mẹ như thế này, thì không cần nhìn đến bối cảnh phía sau bọn họ cũng đã khiến cho người ta tự ti mặc cảm rồi, bọn họ không cần nói ra bất cứ điều gì cũng sẽ khiến cho người khác tự động buông tay.
Vẫn mơ hồ lo lắng đến khi có một vấn đề lại nảy sinh trong đầu cô.