Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ

Chương 21


Chương trước Chương tiếp

Hai người lại đi tiếp, Tiêu Tử Uyên vẫn mang vẻ mặt nhàn nhạt như gió thổi mây trôi, thậm chí còn ít lời hơn.

Tùy Ức chủ động hỏi, “Chúng ta đi ăn gì bây giờ?”

“Tùy ý.” Tiêu Tử Uyên vẫn ung dung, thảnh thơi đút tay vào túi quần, nhếch môi nhả ra hai chữ.

“Dạ?” Tùy Ức ngẩng đầu lên nhìn anh, “Sao ạ?”

(Tùy ý và Tùy Ức đồng âm)

Tiêu Tử Uyên quay đầu lại, thu bớt nét cười, nghiêm trang trả lời, “Anh nói là ăn tùy ý.”

Tùy Ức đen mặt, ăn … tùy… ý…

Ăn… Tùy… Ức…

Tùy Ức thầm oán, anh là đại thần, có cần phải trêu chọc em như vậy không? Anh còn tiếp tục như thế nữa, em sẽ trở mặt cho coi!

Tùy Ức lại liếc Tiêu Tử Uyên một cái, mặt anhnhư chẳng có biểu cảm gì, nhưng mà anh giả bộ cho giống chút đi, nén lại ý cười lồ lộ trong mắt đi kìa.

Tùy Ức bắt đầu tự kiểm điểm, thật ra sức chiến đấu của bản thân rất mạnh, sao lần nào ở trước mặt Tiêu Tử Uyên nó cũng bị tụt đi ba phần nhỉ? Thủ đoạn vô chiêu thắng hữu chiêu của anh làm cô trở tay không kịp.

Tùy Ức, mày không thể như vậy được, phải hăng hái lên!

Tiêu Tử Uyên thấy Tùy Ức không lên tiếng bèn chủ động mở miệng, “Anh vừa đánh bóng, ra mồ hôi, tắm trước đã rồi mới ăn cơm.”

Tùy Ức ngẩng đầu, cô dừng lại, chỉ vào một con đường khác, “Tiêu sư huynh, về phòng các anh phải đi đường này chứ.”

Tiêu Tử Uyên cũng không buồn quay đầu lại, “Không về phòng.”

Tùy Ức lại càng lơ mơ, “Không phải anh muốn tắm rửa sao? Không về phòng thì đi đâu?”

Cuối cùng, Tiêu Tử Uyên dẫn Tùy Ức đi qua lối cổng sau trường, vào một tiểu khu.

Tiểu khu này là khu nhà mới xây gần đây, cây cối không ít, Tùy Ức theo Tiêu Tử Uyên bước vào thang máy, rồi lại ra khỏi thang máy, đứng trước cửa một căn phòng.

Tiêu Tử Uyên lấy chìa khóa, mở cửa liền giải thích, “Đây là anh thuê, thỉnh thoảng làm thí nghiệm muộn, sợ làm phiền người khác nghỉ ngơi nên anh sang bên này ngủ.”

Tùy Ức ngoài mặt thì gật đầu, trong lòng cũng không tin.

Người như Tiêu Tử Uyên sao có thể thuê phòng người khác đã từng ở chứ, quá nửa là mua, sợ cô nghĩ nhiều mới nói là thuê.

Vào cửa, nhìn thiết kế, đồ trang trí trong phòng giản dị phóng khoáng, là phong cách của anh, cô lại càng khẳng định suy nghĩ của mình.

Tiêu Tử Uyên treo quần áo trong tay Tùy Ức xong liền đi về phía phòng ngủ, “Anh đi tắm, tự em xem nhé, trong tủ lạnh có nước, tự lấy nhé.”

Tiêu Tử Uyên vào phòng tắm, giữa tiếng nước chảy ào ào, Tùy Ức đứng ngồi không yên, đi ngắm nghía phòng. Từng ngóc ngách trong phòng đều rất sạch sẽ, xem ra Tiêu Tử Uyên thường xuyên ở đây. Vào thư phòng, trên bàn còn xếp đầy sách tiếng Anh, còn một bức thư, Tùy Ức liếc một cái, là thư offer của một đại học nổi tiếng ở nước ngoài, tiếng tăm khiến Tùy Ức hít sâu một hơi.

Vẫn biết Tiêu Tử Uyên rất ưu tú, chỉ không ngờ là ngay cả trường đại học từ chối người ta chẳng nể tình, tiêu chuẩn nhận sinh viên ngặt nghèo đến mức biến thái như này mà anh cũng có thể vào một cách dễ dàng, rốt cuộc anh ấy có phải người nữa không? Qủa thật anh rất khiêm nhường, để anh lãnh đạo đám bọn cô làm hạng mục cải tiến khoa học kỹ thuật gì đó, thật là giết gà mà dùng dao mổ trâu, lãng phí thời gian của anh.

Tùy Ức lại nhìn thời gian báo danh, sau đó dời tầm mắt đi như không có chuyện gì, cũng không liếc lá thư kia thêm lần nào nữa.

Chẳng còn bao lâu nữa.

Đợi Tiêu Tử Uyên mặc quần áo ở nhà xong, lau tóc bước ra khỏi phòng tắm thì đã chẳng thấy bóng dáng Tùy Ức đâu, tới thư phòng mới thấy Tùy Ức đang dựa vào bàn học của anh, tập trung tinh thần chơi rút que gỗ xếp tháp, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.

Anh mỉm cười, rời khỏi thư phòng tới phòng bếp nấu cơm, đợi anh đã dọn hết thức ăn lên bàn, Tùy Ức vẫn lặng thinh, chẳng nhúc nhích như trước.

Anh đứng trước cửa thư phòng gọi một tiếng, “Ăn cơm thôi.”

Bấy giờ Tùy Ức đang định rút một miếng gỗ từ tầng thấp nhất, chuẩn bị đặt lên đỉnh tháp, vừa đặt lên, cả tòa tháp ầm ầm sập xuống.

Tùy Ức mím môi có vẻ ủ rũ, khuôn mặt hiếm khi mang vẻ hậm hực trẻ con như thế này, rồi cô ngẩng đầu hỏi Tiêu Tử Uyên, “Tiêu sư huynh, anh mua bộ này ở đâu? Bộ này giống y hệt trò chơi kia, em mua nhiều bộ rồi mà chơi cũng không thích như bộ này.”

Tiêu Tử Uyên cười, “Tự anh làm.”

Lúc đầu khi phát triển trò chơi ấy, không có chuyện gì làm anh bèn làm ra vật thật, không ngờ là cô lại thích như vậy.

“Thế à.” Tùy Ức đáp càng uể oải, “Con trai học cơ khí thật khéo tay.”

Tiêu Tử Uyên đủng đỉnh đứng ở cửa thư phòng, tóc vừa gội xong xõa tung mềm mại, mấy sợi tóc lộn xộn cũng giống chủ nhân của nó, lười biếng rủ xuống trán, nhìn dịu dàng, nhã nhặn. Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng cũng lộ ý cười, “Sao em không mở miệng hỏi mua? Nói không chừng anh bán cho em thì sao.”

Tùy Ức sáng mắt lên, “Bao nhiêu tiền ạ?”

Tiêu Tử Uyên nhoẻn miệng cười, môi mỏng khẽ mở, chầm chậm phun ra sáu chữ, “Bao nhiêu tiền cũng không bán.”

Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên có vẻ căm tức, đây không phải đang đùa cô sao.

Tiêu Tử Uyên cười bước tới xoa xoa tóc Tùy Ức, đầy vẻ yêu chiều, “Tặng em, đi, ăn cơm đi.”

Nói xong, xoay người ra ngoài trước.

Tùy Ức lại sững sờ đứng tại chỗ, tim đập như sấm. Động tác thân mật như vậy sao anh có thể làm tự nhiên như thế, sao mình chẳng có chút cảm giác bài xích gì cả, thậm chí cảm thấy nên như vậy? Trong chốc lát, cô bắt đầu hoảng hốt, lo sợ, dường như cô đã sớm rơi vào vực sâu không đáy, mà bản thân lại còn chưa nhận ra.

“Tùy Ức, mau lại đây ăn cơm!” Tiếng Tiêu Tử Uyên truyền lại từ xa.

Tùy Ức chớp mắt, đợi nhịp tim bình ổn lại rồi mới đứng dậy đi qua. Sau khi ngồi xuống mới để ý tới một bàn ba món mặn, một canh, màu sắc, hương vị hấp dẫn, trước mắt còn đặt một bát cơm trắng óng ánh, còn Tiêu Tử Uyên thì đang mặc đồ ở nhà, lại vẫn còn đeo tạp dề.

Trong mắt Tùy Ức, một người đàn ông quyến rũ nhất là khi đeo tạp dề cầm xẻng bận rộn trong phòng bếp, rốt cuộc là yêu chiều một cô gái đến mức nào mới có thể khiến một nam nhi đường đường bảy thước chấp nhận để cả mười ngón tay đều dính nước dương xuân?

Tiêu Tử Uyên tháo tạp dề, nhìn Tùy Ức đang bần thần, “Ngẩn người làm gì, ăn thôi.”

Tùy Ức hỏi một câu không chắc chắn, “Tiêu sư huynh, đây là do anh làm ư?”

Nét mặt Tiêu Tử Uyên vẫn như thường, gật đầu, “Ừ.”

Tùy Ức bỗng cố ý cảm thán, vẻ mặt hơi cường điệu, như đang phủi sạch cái gì, “Đàn ông tốt như anh thì phải một cô gái ưu tú lắm mới xứng đôi được.”

Tiêu Tử Uyên dừng động tác, nét mặt hơi cứng ngắc, anh dịu giọng nói, “Mau ăn đi, sắp nguội rồi.”

Ăn cơm xong, Tiêu Tử Uyên gói bộ xếp gỗ kia lại rồi nhét vào lòng Tùy Ức, “Đi thôi, anh đưa em về.”

Tùy Ức cảm giác được cảm xúc của Tiêu Tử Uyên như hơi trầm xuống, lúc anh im lặng khí thế tỏa ra luôn mạnh hơn bình thường, khiến Tùy Ức cũng im lặng theo.

Đến dưới ký túc xá, Tiêu Tử Uyên mới mở miệng, “Hạng mục kia được giải nhất, anh đã chuyển tiền thưởng vào thẻ của các em, lúc về kiểm tra xem, nhận rồi thì báo cho anh.”

“Vâng.” Tùy Ức gật đầu, đã tới giờ học buổi chiều, dưới ký túc xá người đến người đi, thỉnh thoảng lại nhìn qua đây, Tùy Ức mở miệng rất vội, “Vậy em lên trước, tạm biệt Tiêu sư huynh!”

“Ừ, tạm biệt.” Tiêu Tử Uyên nhìn Tùy Ức bước vào ký túc rồi mới xoay người rời đi.

Tùy Ức vừa bước vào ký túc, đã nhìn thấy quả đầu tròn tròn của Tam Bảo.

“A Ức, cậu đã về!” Tam Bảo chột dạ, ân cần một cách đặc biệt, “Tớ vẫn chờ cậu đấy!”

Tùy Ức nhẹ nhàng thưởng cho cô nàng một cái liếc mắt rồi tới bên bàn, ngồi xuống.

Tam Bảo tự biết mình nghiệp chướng nặng, cười hơ hớ chạy tới trước mặt Tùy Ức, “A Ức, cậu không vui à? Tớ kể chuyện cười cho cậu nhá?”

Tùy Ức cầm bình rót cốc nước, không thèm để ý cô nàng.

Tam Bảo thấy Tùy Ức không có phản ứng gì bèn tiếp tục ồn ào, “Lúc trước có đứa bé ngoan tên là Tam Bảo, sau đó có người bắt nạt Tam Bảo, sau nữa thì người này chết rồi.”

“…” Ba người lạnh đến phát run.

“Hì hì”, Tam Bảo chìa khuôn mặt tròn xoe của mình ra trước mặt Tùy Ức, chẳng biết xấu hổ còn hỏi, “Buồn cười không?”

“Xì!” Tùy Ức bật cười, gặp phải đứa bạn cùng phòng ẩm ương như này cô còn biết làm cách nào?

Tam Bảo cầm lấy tờ rơi mà Tùy Ức đặt lên bàn, “Ơ, đây là cái gì? Cuộc thi tri thức của trường? Oa, quán quân có thể lấy được nhiều tiền phết!”

Yêu Nữ đang trét mặt nạ cũng sán lại, “Tớ cũng đi, tớ cũng đi!”

“Cậu?” Tam Bảo liếc Yêu Nữ tỏ vẻ ghét bỏ, “Cậu thì nên quên đi, khuôn mặt này, dáng người này của cậu rất nông cạn, không hợp với trường học danh tiếng trăm năm, có chiều sâu văn hóa của chúng ta. Nếu cậu được giải, người ta sẽ nghi ngờ là chọn tài năng hay chọn sắc đẹp đấy.”

Hà Ca gật đầu, “Nói có lý.”

“Tớ là người có chiều sâu!” Yêu Nữ không phục, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng đối diện Tam Bảo Hà Ca.

Hà Ca chỉa chỉa ngực Yêu Nữ, “Bọn tớ chỉ nhìn thấy ngực cậu thôi …”

Yêu Nữ tức giận, tháo mặt nạ xuống, vặn hỏi, “Các cậu vuốt lương tâm mà nói xem nào, tớ không có tài sao? Này, Tam Bảo cậu đang sờ đâu đấy? Cậu sờ ngực tớ làm gì? !”

Tay Tam Bảo bị Yêu Nữ đẩy ra, cô nàng đã được hời lại còn chưa hài lòng, “Không phải cậu bảo tớ vuốt lương tâm của cậu mà nói ư?”

Mặt Yêu Nữ giật giật, cô tức phát điên, “Tớ bảo cậu vuốt lương tâm của mình ấy! Thêm nữa, thứ cậu sờ là ngực, không phải lương tâm!”

“Được rồi được rồi, tớ không sờ nữa.” Cuối cùng Tam Bảo cũng bỏ qua, xoay mặt lại đắc ý dào dạt, “Cậu cho là mình ngực lớn là có chiều sâu hả! Câu kia nói thế nào nhỉ, lượng thay đổi khiến chất thay đổi! Dựa vào ngực mà nói, tớ cảm thấy mình càng thích hợp!”

Tùy Ức Hà Ca nhăn mặt đồng thanh kháng nghị, ”Tam Bảo, chúng ta không thể đổi tiêu chuẩn đánh giá khác sao?”

Yêu Nữ nhìn lại mình, lại nhìn Tam Bảo, buông tay nhận thua, “Được rồi, dựa vào ngực mà nói, cậu thắng.”

Tam Bảo lập tức hoan hô, Tùy Ức mỉm cười tổng kết bằng một câu trần thuật, “Cuộc sống còn có giới hạn mà độ thô bỉ thì vô biên.”

Qủa nhiên, từ hôm sau đó trở đi, Tam Bảo bắt đầu chuẩn bị đủ thứ, cả ngày đeo tai nghe, miệng huyên thuyên.

Tùy Ức nhìn vị giáo viên trẻ tuổi trên bục giảng – người đang đọc từng chữ trong sách giáo khoa, đến cả dấu chấm câu cũng không bỏ sót, cô lại nghiêng đầu liếc Tam Bảo, hỏi Hà Ca, “Nó đang nói gì thế?”

Hà Ca lắc đầu, huých tay Tam Bảo, “Này, cậu đang làm gì đấy?”

Tam Bảo bỏ tai nghe xuống, mặt cực kỳ nghiêm túc, “Tớ đang luyện dongbeilish cấp tám.”

Hà Ca nghi hoặc, “Cậu chơi trò gì vậy?”

Tam Bảo nhặn mặt, sau một hồi cực kỳ khinh thường chỉ số thông minh của Tùy Ức và Hà Ca, mới lè nhè ra vài từ, “… Tiếng Đông Bắc cấp tám.”

Tùy Ức Hà Ca cúi đầu cầu nguyện, thượng đế, xin người mau thu phục con yêu nghiệt này đi!
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...