Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ
Chương 12: Uống nhiều nước
Môi anh mềm mại ấm áp, hơi thở của anh cách một lớp khăn tay mỏng manh mà truyền tới, đôi đồng tử sâu thẳm gần ngay trước mặt, như viên ngọc tối dầm mình trong hồ nước, trong suốt mê hoặc; bên tai cũng yên tĩnh lại, Tùy Ức như nghe được cả tiếng nước chảy róc rách.
Tùy Ức có cảm giác như nếu nhìn thêm một giây nữa thôi cô sẽ say ngay trong ánh mắt này. Vừa định đẩy anh ra, Tiêu Tử Uyên đã đứng thẳng dậy rồi, xoay người nhìn mọi người nghiêng đầu hỏi, “Vừa lòng chưa?”
Bên tai lại là một tràng tiếng vỗ tay ầm ĩ, Tiêu Tử Uyên ung dung về chỗ, ngồi xuống, lặng lẽ thở ra một hơi, tim đập vang như nổi trống có lẽ chỉ bản thân anh nghe được.
Đã bao lâu rồi anh không căng thẳng, hồi hộp như vậy? Chuyện thân mật nam nữ, anh cũng là lần đầu tiên, không ngờ lại rung động mãnh liệt như vậy.
Tùy Ức cúi đầu, trong đầu trống rỗng, chuyện xảy ra quá đột ngột.
Cô biết mọi người không có ác ý, chẳng qua là uống nhiều nên nghịch ầm ĩ, nhưng còn Tiêu Tử Uyên thì sao, anh tỉnh táo mà, anh nói một câu là có thể cho qua được mà, sao còn mặc họ trêu, còn phối hợp như vậy chứ.
Sau chuyện này không khí bỗng sôi nổi hẳn lên, mọi người lại bắt đầu ca hát, Tùy Ức chỉ cảm thấy miệng lưỡi đều khô, tiện tay cầm lấy cái cốc bên tay, cũng không biết là mình uống cái gì, chỉ máy móc uống từng ngụm nhỏ, đầu trống rỗng, như là càng uống càng khát.
Cô liếc mắt thật cẩn thận, mọi người hình như cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là đùa vui, đùa rồi thì thôi, Tam Bảo Hà Ca tiếp tục chơi, Yêu Nữ và Kiều Dụ đang chọn bài, tất cả đều bình thường, chỉ ngoài Dụ Thiên Hạ, đêm nay lặng lẽ một cách bất thường.
Về phần Tiêu Tử Uyên ở hướng nào, Tùy Ức căn bản là không dám nhìn, khóe mắt cũng không dám liếc, mặt đỏ tai hồng ngơ ngẩn trong tiếng ồn ào.
Tiêu Tử Uyên chỉ ra ngoài nhận một cuộc gọi thôi, thế mà lúc về Tùy Ức đã tựa vào sofa ngủ rồi, một tay còn nắm cánh tay Tam Bảo, Tam Bảo lại đang oẳn tù tì cực kỳ vui vẻ với cậu bạn bên cạnh, thân thể của cô theo cử động của Tam Bảo mà ngã trái ngã phải.
Tiêu Tử Uyên vỗ Tam Bảo, “Em vào trong ngồi đi.”
Trong phòng rất ồn, Tam Bảo không nghe ra, mặt mờ mịt.
Tiêu Tử Uyên dùng tay ra hiệu, Tam Bảo hiểu rất nhanh, lẻn đến bên kia phòng tìm người khác chơi.
Tam Bảo vừa động đậy, thân thể Tùy Ức đã theo đó mà ngả xuống, Tiêu Tử Uyên liền đỡ cô dựa vào người mình.
Trong lúc hốt hoảng, Tùy Ức còn tưởng người bên mình là Tam Bảo, bèn ôm chặt cánh tay người ta vào trong lòng.
Tiêu Tử Uyên cúi đầu nhìn mà bật cười, chỉ có mấy cốc bia, thế mà cô đã say rồi. Uống say cũng không ầm ĩ, không nghịch, cũng không nói thêm câu nào, chỉ ngoan ngoãn ngủ.
“Để em.” Sau, Yêu Nữ chú ý tới cảnh bên này, đi tới chuẩn bị nâng Tùy Ức dậy, “Sư huynh, để em, anh đi chơi đi.”
Tiêu Tử Uyên lặng lẽ ôm lấy người trong lòng tránh đi, nhìn cô gái ngủ hiền lành, ngoan ngoãn kia, cũng không thèm ngẩng đầu, “Để anh là được rồi.”
Tiếng anh không lớn, lại mang theo vẻ kiên định một cách chân thành.
Yêu Nữ nhìn vài giây rồi cũng cười tránh ra.
Đến hơn 10h, mọi người chơi mệt bèn chuẩn bị ra về.
Tùy Ức bị người khác đánh thức mà choáng váng, mơ hồ đứng dậy đi theo mọi người ra ngoài, mới đi được hai bước đã bị ai đấy giữ chặt.
Cô mở to mắt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt chỗ nào cũng là bóng chồng bóng, cô nheo mắt cố nhìn, cũng không nhìn rõ người trước mắt là ai.
Người ấy mặc áo khoác, quàng khăn vào cho cô, bấy giờ mới dẫn cô đi ra ngoài.
Trong mũi Tùy Ức đều là mùi mát lạnh, cô cảm thấy khăn quàng cổ này hình như không phải của mình, nhưng cô cũng không thấy ghét.
Đi được vài bước, chân của cô bắt đầu như nhũn ra, mơ mơ màng màng gọi, “Tam Bảo, cậu đi chậm một chút, tớ không theo kịp …”
Người nắm tay cô quả nhiên đi chậm lại, đỡ cô từ từ đi từng bước.
Rồi không biết đi được bao lâu, cô đã được đưa lên giường, Tùy Ức cảm nhận được gối và chăn đều là của mình, liền an tâm, nhanh thôi là ngủ rồi.
Dưới lầu ký túc xá nữ, một đám nam sinh nhìn thấy Tiêu Tử Uyên xuống dưới liền xoay người trở về, “Hoàn thành sứ mệnh bảo vệ người đẹp, chúng ta có thể về ngủ rồi.”
Tiêu Tử Uyên dừng lại trước một hướng rẽ, giải thích với những người khác, “Mình còn có chút việc, phải về nhà một chuyến, các cậu về trước đi.”
Ôn Thiểu Khanh nhớ ra lúc tối Tiêu Tử Uyên có nhận một cuộc gọi, “Là..”
Tiêu Tử Uyên biết suy nghĩ của anh, cười trấn an, “Không phải, là chuyện khác, chuyện của tớ.”
Lâm Thần và Kiều Dụ đều mệt mỏi, vẫy tay nói tạm biệt.
Tiêu Tử Uyên đứng nguyên tại chỗ, nhìn họ đi xa, mới xoay người đi về phía cửa phụ sau trường.
Anh vào một tiểu khu sau trường học, mở gara, rất nhanh sau đã khởi động xe đi ra.
Tuy là không còn sớm nữa, nhưng do là đêm giáng sinh, trên đường người xe vẫn nhiều như trước, anh tốn không ít thời gian nấn ná trên đường mới về đến nhà, chào hỏi nhân viên bảo vệ ở cổng rồi mới qua cửa.
Lên tầng hai, đi thẳng tới một căn phòng, anh gõ hai tiếng rồi đợi vài giây mới đẩy cửa, “Mẹ.”
Bà Tiêu đang ngồi trên giường đọc sách, khi trẻ bà là một mỹ nhân, thời gian lắng đọng, nay nét đẹp lại càng dịu dàng, nhìn thấy con liền bật cười, “Sao lại về đột ngột thế, hôm nay không đi chơi với bạn học à?”
Vừa nói vừa đón Tiêu Tử Uyên ngồi xuống, “Bên ngoài lạnh lắm hả? Hai ngày nay hạ nhiệt độ, mặc nhiều chút.”
Tiêu Tử Uyên gật đầu, ngồi lên giường , mặt tươi cười, “Mặc nhiều lắm ạ, vừa mới cởi ra ở dưới lầu. Hai hôm nay mẹ có khỏe lên chút nào không?”
Mặt bà Tiêu trìu mến, “Không sao, đừng để ý mãi. Ba con hai hôm nay đều về sớm với mẹ, con không cần lo đâu.”
Tiêu Tử Uyên vừa xoa bóp đầu gối cho mẹ vừa gật đầu, bỗng ngẩng đầu hỏi, “Mẹ, mẹ thích con dâu như thế nào?”
Bà Tiêu ngẩn người, “Con đây là …”
Tiêu Tử Uyên từ nhỏ đã có vẻ như ông cụ non, không nói nhiều, tuy là con gái thích anh không ít, nhưng anh cũng không thân thiết với ai, bà Tiêu vẫn hơi lo lắng, không ngờ hôm nay anh lại bỗng hỏi như vậy.
Lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Tử Uyên đã nhận ra mình hơi lỗ mãng, nhưng cũng không kịp nuốt lại nữa rồi, cười ảo não, “Con chỉ hỏi thế thôi.”
Bà Tiêu lẳng lặng nhìn con, tuy rằng anh hiếu thảo, ngoan ngoãn từ nhỏ, cũng thân thiết với mẹ, nhưng từ sau khi lên tiểu học, đã không nhìn thấy cái vẻ trẻ con này trên mặt anh, không biết rốt cuộc là cô gái như thế nào mới có thể khiến anh thành ra như vậy.
Tiêu Tử Uyên bị mẹ nhìn có hơi bối rối, cúi đầu đỡ trán bất đắc dĩ bật cười.
Đây là anh bị làm sao vậy?
Bà Tiêu vỗ vai con, cười dịu dàng, “Con thích là được rồi, mẹ tin tưởng mắt nhìn của con. Đến lúc đó dẫn về cho mẹ xem thử.”
Tiêu Tử Uyên mỉm cười coi như là đồng ý rồi.
Hai mẹ con còn nói chuyện một lát, Tiêu Tử Uyên bèn đứng dậy tới thư phòng chào hỏi ông Tiêu.
“Ba.” Tiêu Tử Uyên vào thư phòng, cung kính gọi một tiếng.
Ông Tiêu mặc đồ ở nhà và một chiếc áo lông dê hở cổ, nho nhã lại mang loại khí thế không giận mà tự có uy, ông ngồi sau bàn đang xem cái gì, nghe tiếng bèn ngẩng đầu mỉm cười, “Thăm mẹ chưa?”
Vừa mở miệng vừa ra hiệu cho Tiêu Tử Uyên ngồi xuống.
Sau khi Tiêu Tử Uyên ngồi xuống mới trả lời, “Thăm rồi ạ, mẹ đã mệt rồi chuẩn bị ngủ.”
Ông Tiêu gật đầu, tháo kính xuống, có vẻ đăm chiêu mở miệng, “Sáng mai con theo ba qua bên kia xem một chút.”
Tiêu Tử Uyên trong lòng hơi hoảng nhưng cũng không tỏ vẻ gì, vẫn như thường hỏi, “Có phải hơi nhanh không ạ?”
Ông Tiêu lưỡng lự một chút, “Là ý của ông nội con, thật ra cũng không nhanh, coi như chào hỏi, đỡ để đến lúc ấy người khác lại nói nhà chúng ta ỷ thế ức hiếp người. Cũng chẳng có gì, chỉ là chào hỏi thôi, đến khi đó con cũng phải dựa vào bản lĩnh mà vào.”
Tiêu Tử Uyên im lặng vài giây rồi gật đầu, “Vâng.”
“Đúng rồi, còn có chuyện muốn dặn dò con một chút.” Ông Tiêu có vẻ hơi do dự, “Thật ra con là đứa chững chạc, ba cũng yên tâm, nhưng vẫn phải nói một câu, nhà chúng ta trước giờ không qua lại với người làm ăn, chuyện này con biết. Con giờ cũng lớn rồi, ở ngoài chú ý một chút, đặc biệt là kẻ có ý đồ riêng, việc gì cũng phải để ý.”
Nói xong việc, ông Tiêu tắt đèn bàn đứng dậy, “Nghỉ ngơi sớm chút, ba đi trò chuyện với mẹ con.”
Tiêu Tử Uyên ngồi một chỗ không nhúc nhích, vài giây sau mới đứng dậy về phòng, trong mắt như có thêm vài phần u ám.
Tắm xong, thay quần áo đi ra, lòng vẫn có chút rối loạn như trước, anh đứng dậy tới bên ban công đẩy cửa sổ, gió lạnh lập tức ùa vào, toàn thân đều cảm thấy lạnh, bất giác run lên, lòng đầy lạnh lẽo.
Yên tĩnh hồi lâu, anh lấy di động, sau khi thông điện thoại, hỏi đi thẳng vào vấn đề, “Lâm Thần, rốt cuộc cậu có ý gì?”
Tối nay, Lâm Thần uống hơi nhiều, chẳng hiểu gì, “Có ý gì cái gì?”
Tiêu Tử Uyên thở ra một hơi thật dài, anh tự nhận là biết kiềm chế cực tốt, chưa bao giờ có vẻ hùng hổ dọa người như vậy, có thể là vì uống rượu vào, có thể là do một số chuyện đã đè chặt trong lòng lâu rồi, giờ phút này nén thế nào cũng không được nữa, câu nói kia không kìm được mà bật ra.
“Tiêu Tử Uyên tôi từ khi nào thì cần người khác sắp đặt phụ nữ cho?!”
Bên kia im lặng rất lâu, Tiêu Tử Uyên nghe được tiếng mở cửa đóng cửa, rồi giọng Lâm Thần hòa cùng tiếng gió chầm chậm truyền tới. “Tớ đâu có.”
Giọng cực nhỏ, lại là từng chữ từng chữ một.
Tiêu Tử Uyên nhìn bầu trời đêm tối đen, hơi nước trắng như sương theo miệng mà phả ra, giọng điệu không tốt, “Cậu dám nói lúc trước giới thiệu Tùy Ức cho tôi không phải có ý đồ khác? Cậu dám nói cậu thử tôi hết lần này tới lần khác chỉ là đùa thôi? Họ Tùy này cũng không phải bình thường, cậu dám nói cô ấy và họ Tùy giàu nhất Giang Nam không có liên quan gì? Tôi nhớ rõ nhà họ Lâm và họ Tùy cũng là thân nhau mấy đời phải không? Quan thương cấu kết – loại chuyện này cũng muốn dây cho tôi một phần ư?”
Tiêu Tử Uyên từ nhỏ đã thấy nhiều, tiếp xúc nhiều rồi, chuyện như thế này cũng không ngạc nhiên, người khác có ý đồ với anh, anh nhìn thấu cũng không nói toạc ra, không ảnh hưởng tới toàn cục anh cũng bỏ qua. Nhưng lần này anh tức giận, là vì biết rõ là bị người ta tính kế, nhưng anh lại thật sự động lòng.
Anh vẫn tưởng lực tự chủ của mình tốt lắm, nhưng lần này lại không kiểm soát được trái tim mình.
Anh đã nhìn ra từ sớm rồi, anh không nói ra, lặng lẽ quan sát, chỉ là muốn nhìn xem họ định làm gì. Cô gái này xinh đẹp, dịu dàng, thú vị, ai ngờ cũng đã quen biết được vài năm mà Tùy Ức như vốn không để ý, đối xử với anh cũng như những người khác, chẳng nhìn ra nét gì là ân cần, cô lạnh nhạt thản nhiên, vô dục vô cầu. Ngược lại là anh, thời gian càng lâu càng xao động, càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, cuối cùng kẻ nóng vội ở đây lại là anh.