Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta
Chương 24
Khi phát máy chiếu, rèm cửa sổ của phòng hội nghị được đóng hết lại, tắt toàn bộ đèn, cả phòng tối đen, chỉ có ánh sáng nhấp nháy từ màn hình chiếu hắt lên người Từ Gia Tu. Người đàn ông có đôi tay thon dài đẹp mắt, gương mặt anh tuấn, cùng với khí chất ‘thanh phong nhã nguyệt’.
Từ Gia Tu cầm bút điện tử trong tay chỉ vài chỗ số liệu trọng điểm, kết thúc việc trình chiếu, bật đèn. Lục Già cúi đầu, sắp xếp lại nội dung họp vừa rồi.
Từ Gia Tu quay lại chỗ ngồi, tiếp tục nói ra ý tưởng của mình:
"Trước hết, chúng ta phải có khái niệm và chủ đề rõ ràng, không thể chưa hiểu kỹ về sản phẩm đã bắt tay vào làm ngay được, cần phải suy nghĩ chứ không phải bắt chước hay sao chép lại các sản phẩm trước đó”. Nói đến đây, Từ Gia Tu nhích ghế dựa lại gần bàn hội nghị, "Ứng dụng mạng xã hội, nếu ngay từ đầu đã bắt người dùng thiết lập theo các quy tắc cứng nhắc cũ thì thực sự không hay. Những sản phẩm có thể tạo được sự thú hút, chiếm được cảm tình của người dùng thì vĩnh viễn không thiếu thị trường để tiêu thụ."
... Lục Già gật gật đầu, câu này cô nghe hiểu.
Từ Gia Tu nhanh chóng đặt câu hỏi: "Hiện tại mọi người có thể thảo luận một chút xem, nhóm người dùng chính của chúng ta là ai? Tiện thể nghĩ luôn chúng ta nên đặt tên cho ứng dụng đó như thế nào."
Thảo luận bắt đầu, có người nói sinh viên, có người nói thành phần tri thức, cũng có người nói đến ‘trạch nam, trạch nữ’ (*). Còn chủ đề thì nhắc tới những vấn đề như hoài niệm thanh xuân hay mối tình đầu.
(*) trạch nam, trạch nữ: cái này hầu như bạn nào cũng biết nhỉ ^^. Là những người thích ru rú ở nhà, không thích giao tiếp với bên ngoài.
Hoài niệm thanh xuân và mối tình đầu? Từ Gia Tu suy tư: "Nếu chủ đề là hoài niệm thanh xuân thì mọi người định đặt tên là gì?"
"Đặt tên sao? Tôi không nghĩ ra được." Địch Ca nhanh chóng nói, "Từ trước tới giờ ngữ văn của tôi chỉ đủ điểm qua."
"Có ai hỏi cậu đâu, tự mình đa tình cái gì?" Janice cắt ngang Địch Ca, "Lão đại, anh cảm thấy '8090' có được không? Ám chỉ đến những người dùng chủ yếu của chúng ta thuộc thế hệ 8x và 9x."
"Nhưng ..." Lượng Tử đột nhiên nói, "Nếu vậy thì giống như chúng ta chẳng quan tâm gì đến nhóm người dùng sinh sau năm 2000."
Lục Già không cần ngẩng đầu lên cũng biết “bạn học cũ” đang đưa mắt nhìn mình chằm chằm, Từ Gia Tu trực tiếp hỏi cô: "Lục Già, anh nhớ trước kia ngữ văn của em cũng không tệ."
Ý? Lục Già thoáng thẹn thùng, "... Cũng không tốt lắm đâu." Ngoại trừ việc viết thư tình có hơi tốt một chút...
Từ Gia Tu tiếp tục hỏi, "Nói đến thanh xuân thì em có thể nghĩ tới từ gì?"
Có thể nghĩ tới từ gì... Hiện tại cô chỉ nhớ đến việc cô viết bức thư tình kia cho anh thôi. Lục Già suy nghĩ thật nhanh: "Có thể là thầm mến, trưởng thành, hoài niệm, quãng thời gian tươi đẹp linh tinh gì đó."
"Thầm mến, trưởng thành, hoài niệm, quãng thời gian tươi đẹp..." Từ Gia Tu nhẹ nhàng lặp lại những lời cô vừa nói, sau đó nhấn giọng nói một câu, "Ý là hoài niệm lại quãng thời gian tươi đẹp của chúng ta sao?"
Chúng ta? Chắc chắn Từ Gia Tu không ám chỉ ‘chúng ta’ là cô và anh đâu, Lục Già thoáng đỏ mặt khẽ gật đầu: "Đúng, chính là ý này."
Từ Gia Tu nở nụ cười, không nói thêm gì nữa. Đúng lúc này ——
Cửa phòng hội nghị bị đẩy ra, người bước vào là Diệp Ngang Dương. Cậu ta đi tới vị trí cuối cùng, ngồi xuống, nói rằng chạy tới để tham gia hội nghị. Mọi người lại tiếp tục nghĩ cho ra một cái tên, tiểu Diệp tổng ngồi ở đó cũng nêu được mấy cái tên Tiếng Anh thật phong cách, chỉ có điều chọn tên là một trong những việc quan trọng nhất, sẽ không tùy tiện lựa chọn một cái cho xong. Đã xác định được chủ đề là về thanh xuân, Từ Gia Tu đột nhiên xúc động mở miệng hỏi: "Mối tình đầu của mọi người là năm bao nhiêu tuổi?"
Khụ khụ! Lục Già giật mình suýt thì tự sặc nước miếng, có vẻ như nội dung của hội nghị càng lúc càng có tình thú rồi.
Câu chuyện về mối tình đầu gợi lên sự hưng phấn của rất nhiều người. Địch Ca nói là lúc học cấp hai, Lượng Tử là khi lên đại học, mấy nhân viên lập trình cũng thành thật khai báo, chẳng biết có phải thật hay không; ngay cả Janice còn không biết ngượng mà dõng dạc hô to: "Mẫu giáo!"
Mọi người đồng loạt im lặng, Địch Ca không sợ chết lên tiếng hỏi: "Sư phụ, xin hỏi giới tính người kia."
Janice trả lời: "Là một thằng nhóc rất xinh đẹp, tôi còn tưởng cậu ta là con gái ấy chứ. Ngày nào cũng thích bắt nạt cậu ta, bây giờ nhớ lại cảm thấy thật tuyệt vời!"
Đúng là rất tuyệt vời, Lục Già không nhịn được cười rộ lên, đến Từ Gia Tu cũng giật giật khóe miệng, không biết đứa nhỏ nhà ai lại xui xẻo tới vậy.
Diệp Ngang Dương còn chậc chậc hai tiếng, cười xấu xa: "Không tệ nha, Kiều Kiều."
"Bộp ——" Cứ nhắc đến tên là Janice rất dễ nổi giận, cô phẫn nộ đập mặt bàn một cái, "Diệp Ngang Dương, cậu tưởng rằng tên của cậu hay lắm đấy à?"
Từ bại hoại! Diệp Ngang Dương âm thầm chửi bới một câu, cái tên hay ho của cậu ta đã bị Từ Gia Tu làm cho hỏng hết rồi.
Khụ khụ, cuộc họp toàn những người trẻ tuổi nên không khí càng lúc càng trở nên sôi nổi. Lục Già cũng bị Địch Ca hỏi về mối tình đầu, vào lúc nào, đối tượng là ai. Từ Gia Tu ngồi ở đầu bàn hội nghị hai tay khoanh trước ngực, yên lặng quan sát.
"À thì..." Lục Già không ngốc đến nỗi nói ra toàn bộ sự thực, "Tôi cũng từ mẫu giáo."
Từ Gia Tu hơi hơi nghiêng đầu, chỉ nghe đến đây rồi không muốn nghe tiếp nữa.
Nhưng lại có rất nhiều người tò mò muốn biết, đặc biệt là: "Cũng là kiểu thích cô nên muốn bắt nạt cô sao?"
"Không phải." Lục Già cười hì hì, "Hoàn toàn ngược lại, ngày nào cậu ấy cũng mang cho tôi bánh bích quy với kẹo bông đường."
"Không tồi, không tồi, có tiền đồ." Địch Ca nhiều chuyện còn hỏi thêm, "Tên là gì thế, sau đó hai người có thành một đôi hay không?"
Lục Già lắc đầu: "Không nhớ rõ tên là gì nữa."
Cả phòng yên ắng. Tốt xấu gì cũng ăn của người ta nhiều kẹo bông đường như vậy mà đến cái tên còn không nhớ!
Lục Già cúi đầu cười ra tiếng, trong lòng cảm thấy thật vui vẻ. Lúc học mẫu giáo, thay vì nói là thích cậu bạn trai tặng kẹo bông đường kia thì phải nói là cô thích cây kẹo bông đường mới đúng; cũng giống như việc thích một ai đó thời thanh xuân vậy, những kỷ niệm đáng giá đó đều sẽ trở thành một phần quan trọng trong quãng thời gian trưởng thành của mỗi người.
"Lão đại, mối tình đầu của anh là khi nào?" Địch Ca nhướng mày, vừa nhiều chuyện vừa nịnh nọt hỏi, "Có thể chia sẻ với chúng tôi một chút được không?"
Đúng vậy! Tất cả mọi người đều rất tò mò. Bọn họ đã thi nhau nói hết rồi, lão đại cũng phải chia sẻ chút gì đó đi chứ. Trong những người ngồi ở đây có hai người không tò mò nhất, chính là Diệp Ngang Dương và Lục Già. Diệp Ngang Dương thực sự không hiếu kỳ, thời gian “nổi loạn” của Từ Gia Tu chẳng có gì hay ho để biết; còn Lục Già là giả bộ không hiếu kỳ. Cô cũng biết một ít thông tin, chỉ có điều tự biết trong lòng cùng với việc Từ Gia Tu tự mình nói ra là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Bị hỏi về mối tình đầu, Từ Gia Tu sảng khoái cười rộ lên, khiêm tốn trả lời, "So với mấy người có từ hồi mẫu giáo thì tôi có mối tình đầu rất muộn đấy."
Mẫu giáo ... Ám chỉ ai đây! Lục Già nhìn Từ Gia Tu, trề môi. Janice ngồi bên cạnh ‘ai da, ai da’ hai tiếng: "Chẳng lẽ là tiểu học à?"
Ha ha! Lục Già suýt chút nữa phụt cười.
Từ Gia Tu không có thừa nước đục thả câu, mỉm cười nghiêm túc nói ra đáp án: "Trung học."
Đáp án đúng như dự đoán... Lục Già lấy tay đỡ trán, Từ Gia Tu nói ra đơn giản như vậy, cô còn có thể bổ sung thêm vài thông tin cho anh: tại rừng cây nhỏ trong trường, bạn học lớp bên cạnh, anh và Dương San Ny.
Ghen sao? Ai thèm ăn ‘dấm chua’ từ đời thuở nào rồi chứ!
Hội nghị kết thúc, Từ Gia Tu quay lại lầu trên, trước khi đi anh còn nhìn Lục Già vài lần, muốn cô nhìn lại mình; nhưng Lục Già cố ý cùng bọn Địch Ca, Lượng Tử nói chuyện tán gẫu, hoàn toàn nhìn không tới Từ Gia Tu.
Từ Gia Tu kêu Diệp Ngang Dương còn đang ngồi im tại chỗ không muốn đứng dậy, lên lầu. Bạn gái cái gì chứ, đến liếc mắt nhìn nhau còn chẳng có!
Lão đại vừa đi khỏi, mấy người trong phòng hội nghị lập tức dời sự chú ý từ hạng mục sang mối tình đầu của Từ Gia Tu. Janice hăm hở hỏi Lục Già: "Lão đại thực sự có yêu đương hồi trung học sao?"
Lục Già định nói là không biết, nhưng như thế lại có vẻ như cô hơi hẹp hòi. Cô chống tay vào bàn hội nghị, thoải mái gật gật đầu: "Tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng có nghe người ta nói thế."
Trên đời có một câu mà những người hay buôn chuyện thường nói nhất, đó chính là —— Nghe nói.
"Wow, có xinh không?" Lượng Tử châu đầu lại gần, "Đó có phải là hoa khôi của trường cô không?" Lượng Tử suy nghĩ khá đơn giản, cỡ như Từ lão đại thì hẳn là ‘túm’ được hoa khôi của trường chẳng phải việc gì khó.
Hoa khôi của trường thì chưa tới nhưng quả thực Dương San Ny cũng rất xinh đẹp, chỉ có điều khi đó hoa khôi của trung học Đông Châu lại là một người khác, Lục Già lắc đầu: "Là hoa khôi của lớp tôi thôi."
Ồ! Địch Ca nhíu mày: "Không phải cô đó chứ?"
Không phải nha. Lục Già chợt nhớ tới biệt danh thời trung học của mình, cô có chút đắc ý nói, "Trước kia tôi không phải là hoa khôi, mà là tiểu Diêm vương."
"..."
Lục Già trở lại văn phòng của mình, có hơi mệt mỏi liền ghé vào bàn làm việc chợp mắt một lát.
Vì liên quan đến lão Lục, cho nên biệt hiệu thời trung học của cô chính là "tiểu Diêm vương". Kỳ thực trước khi lên cấp ba, cấp hai Đông Châu đã có người gọi cô là ‘tiểu Diêm vương’ rồi. Lão Lục phụ trách kỷ luật rất nghiêm khắc, cô mới học tiểu học đã bị vài học sinh trung học từng bị lão Lục chỉnh đốn cố ý chặn lại trên đường đi học về. Thực ra bọn họ cũng chẳng muốn trả thù gì quá đáng, chỉ hù dọa đứa nhỏ là cô một chút thôi, chẳng hạn như cố ý giả bộ hung hãn hỏi: "Tiểu Diêm vương, tên gì thế?"
Còn có một hôm, cô ngồi xổm trong vườn hoa phía sau tòa nhà dành cho giáo viên để bắt ốc sên, mấy nam sinh chạy tới vỗ vỗ đầu cô, nói to: "Này, ai đó đến đây hát một bài đi!"
Đương nhiên, đó đều là sự trêu cợt không có ác ý mà thôi.
Học sinh của lão Lục đổi hết lứa này đến lứa khác, Lục Già cũng ngày một lớn lên. Đến năm mười tuổi, mẹ cô mắc bệnh ung thư tuyến sữa mà qua đời. Cô bỗng chốc trở thành đứa nhỏ không có mẹ. Mười tuổi, đúng là độ tuổi nửa vời của bé gái, rất nhiều chuyện trên đời này cô chỉ có thể lý giải nhờ những lời kể lại của người lớn. Năm đó, tình cảm cùng suy nghĩ của Lục Già vẫn còn nông cạn, cho nên đối với chuyện mất mẹ, bao nhiêu khổ sở và bi thương đành phó thác hết cho những người xung quanh. Bọn họ thường ôm cô khóc lớn, lặp đi lặp lại rằng cô không còn mẹ, không ngừng vuốt đầu cô an ủi: "Đứa nhỏ đáng thương."
Lục Già đột nhiên trở thành đứa nhỏ đáng thương trong mắt bọn họ, nhưng chỉ mới ba tháng trước thôi, cô vẫn còn viết một bài văn trong vở có tên —— “Chúng ta đều là những đứa trẻ hạnh phúc”, vì sao đang êm đẹp cô lại không hạnh phúc?
Sau đó, mỗi lần có người thân ôm cô rớt nước mắt, lão Lục đều rất tức giận: "Không phải tôi đã từng nói rồi sao, đừng nhắc lại chuyện đó trước mặt tiểu Già nữa!"
Trước kia, tuổi Lục Già còn nhỏ, có quá nhiều việc không biết nên hiểu như thế nào. Về sau cô mới biết, khi đó lão Lục đã rất cố gắng để bảo vệ, che chở cho cô. Mẹ đột nhiên qua đời, đương nhiên cô có đau lòng, nhưng khi đói vẫn có thể ăn, mệt vẫn có thể ngủ, đôi khi đầu óc lơ mơ sẽ hỏi lão Lục: "Mẹ thật sự không về nữa sao ba?"
Đứa bé khổ sở, nhưng khổ sở đều có thể vượt qua, nó sẽ chậm rãi biến mất trong cuộc sống trưởng thành. Nhưng lão Lục lại không giống như vậy, vợ mất, đối một người đàn ông có suy nghĩ thành thục và luôn tràn đầy tình cảm mà nói, đó là sự ly biệt vĩnh viễn, đau đớn đến tận xương tủy. Cho nên đã nhiều năm trôi qua mà lão Lục vẫn không chịu đi bước nữa, hoặc cũng có thể giống như Từ Gia Tu từng nói với cô: "Có đôi khi đổi sang thích một người khác không phải là chuyện dễ dàng."
Sau khi trở thành đứa nhỏ không có mẹ, cô lại đến vườn hoa phía sau tòa nhà dành cho giáo viên để bắt ốc sên. Lục Già không cẩn thận làm bùn đất dính bẩn vào váy, cô còn lo không biết bây giờ về nhà thì biết làm sao, đột nhiên nhớ tới lúc này đã không còn mẹ ở nhà mắng cô nữa. Không có mẹ mắng, cũng không có mẹ một bên dạy bảo, một bên giặt sạch váy cho cô. Lục Già chạy một mạch tới vòi nước bên ngoài phòng ăn, kiễng chân lên xử lý sạch sẽ chỗ bùn đất dính trên váy, tiếng nước chảy ào ào. Mọi người đều nói, một người đàn ông như lão Lục sao có thể vừa làm ba vừa làm mẹ được, cưới một người phụ nữ về chăm sóc đứa nhỏ, giặt quần áo nấu cơm cũng tốt.
Khi đó suy nghĩ của Lục Già thật sự rất đơn giản, cô không muốn có mẹ mới, cho nên cô phải tranh thủ giặt thật sạch váy bẩn, không để cho lão Lục biết...
Dần dà, càng ngày cô càng độc lập.
Khi lên trung học, Mạnh Điềm Điềm từng rất hâm mộ khả năng độc lập của cô. Cho dù lão Lục có đi ra ngoài họp ba ngày, cô vẫn có thể tự rời giường đúng giờ, chưa khi nào đi muộn. Khi đó, cô muốn nói cho Mạnh Điềm Điềm biết, trở nên độc lập không có gì đặc biệt hơn người, chỉ cần ông trời lấy đi người mà mình ỷ lại nhất thì tự nhiên bản thân sẽ phải độc lập mà thôi. Không có tiếng gọi dịu dàng của mẹ mỗi sáng, thì hằng đêm tự mình cài đồng hồ báo thức đúng giờ chẳng phải ổn rồi sao?
Quãng thời gian học trung học của cô trôi qua tương đối vui vẻ, cô cũng không bị những người khác bài xích vì là con gái của thầy giáo phụ trách kỷ luật. Bọn họ đều gọi cô là ‘tiểu Diêm vương’, gọi nhiều cũng là một loại thân thiết. Tuy rằng Lục Già không muốn để cho nhiều người biết rõ cô không còn mẹ, nhưng cô và lão Lục sống ngay trong khuôn viên trường, vậy nên mọi người không muốn biết cũng khó. Sau khi Mạnh Điềm Điềm biết chuyện đã ôm cô khóc rống lên, Lục Già còn phải dỗ Mạnh Điềm Điềm đừng khóc, đã là chuyện xảy ra từ rất lâu rồi.
Sự cảm thông giữa bạn bè thời niên thiếu thật kỳ lạ, cũng thật mềm mại.
Mặt khác, bởi vì có cha già là chủ nhiệm, cho nên Lục Già thỉnh thoảng cũng sẽ cung cấp thông tin ‘tình báo’ cho các bạn, ví dụ như sau khi kết thúc lớp tự học buổi tối cô liền nói cho bọn họ biết: "Ngày mai ba mình sẽ cho làm bài kiểm tra đột xuất, các cậu nhớ chuẩn bị."
Có đôi khi, không chỉ học sinh trong lớp cô, mà ngay cả học sinh của lớp bên cạnh cũng chạy sang hỏi thăm tình hình. Lần đầu tiên cô và Từ Gia Tu nói chuyện cũng chính là Từ Gia Tu chủ động chào hỏi trước. Anh tựa lưng vào lan can bên ngoài hành lang, thời điểm Lục Già đi ngang qua thì đột nhiên mở miệng: "Này, tiểu Diêm vương..."
Lục Già dừng lại nhìn Từ Gia Tu, mấy nam sinh xung quanh đẩy đẩy vai anh mấy cái, Từ Gia Tu hỏi tiếp: "Tháng này ba cậu còn kiểm tra tóc nam sinh nữa hay không?"
À, nam sinh khi đó thật đáng thương, muốn làm đẹp cũng không có cơ hội, tóc mái của bọn họ không được vượt qua lông mày, độ dài cũng không được quá năm centimet. Nếu không cẩn thận sẽ bị lão Lục bắt đến văn phòng ngay, lão Lục lấy hẳn thước ra đo, vượt qua bao nhiêu centimet thì phải chạy bấy nhiêu vòng quanh sân thể dục ...
...
"Tại sao bảo bối nhà tôi lại khóc?" Janice khó hiểu hỏi, Tiểu Đạt đứng bên cạnh lắc lắc đầu. Anh ta làm sao mà biết được, chỉ thấy Lục Già đang ngủ tự dưng lại chảy nước mắt nên nhanh chóng chạy ra ngoài báo tin thôi.
Sau đó Janice chạy tới, Địch Ca và Lượng Tử đi theo phía sau, một đống người đứng vây xung quanh bàn làm việc của Lục Già, lẳng lặng quan sát.
Lục Già đột nhiên giật mình tỉnh lại, phát hiện hình như —— cô đang bị vây xem. Cô sờ sờ gò má, thấy có chút ẩm ướt, không hiểu tại sao bỗng dưng lại chảy nước mắt. Cô vô cùng bối rối: "Mọi người ... đều ở đây à?"
"Bảo bối." Janice sờ sờ đầu cô, dịu dàng hỏi, "Gặp ác mộng hả?"
Lục Già thật sự không biết nên nói như thế nào. Vừa vặn cũng đến giờ tan tầm, cô đứng lên nói với Janice: "Tôi về trước nấu cơm, cô nhớ về sớm một chút đấy nhé."
Động tác của Lục Già nhanh tới mức khi Từ Gia Tu đi xuống lầu dưới đã không thấy bóng dáng cô đâu. Từ Gia Tu còn định rủ Lục Già cùng đi về, vậy mà tới nơi lại chỉ thấy mấy người Địch Ca, Lượng Tử đang trầm mặc thở dài.
"Mấy người các cậu đang làm gì thế?" Từ Gia Tu nhìn quanh văn phòng một lượt, "Lục Già đâu?"
Janice uể oải trả lời: "Đã tan tầm rồi."
"Chạy trốn nhanh như vậy à?" Từ Gia Tu nhíu mày, cô cầm tinh con thỏ sao?
Vẻ mặt Janice có chút ủ ê, không muốn nói chuyện.
Từ Gia Tu mẫn cảm nhận ra tình huống có vẻ bất thường, không khỏi căng thẳng vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Janice nhướng mày, trả lời: "Lục Già vừa mới khóc, bộ dạng của cô ấy rất khổ sở."
Cái gì? Khóc? Từ Gia Tu đang định xoay người rời đi thì Địch Ca ở phía sau gọi giật lại: "Khoan đã ... anh Gia ..."
"Có chuyện gì nói mau." Từ Gia Tu quay đầu.
Địch Ca hết sức nghiêm túc mở miệng: "Đột nhiên tôi nhớ ra, Lục Già có kể cho chúng tôi nghe về chuyện bạn gái thời trung học của anh, sau đó có thể cô ấy vụng trộm khóc rồi."
Từ Gia Tu: "... ..." Lục Già không bị bệnh đấy chứ?!
Janice nhịn không nổi nữa: "Lão đại, anh đi an ủi bảo bối vài câu đi."
Cái này còn cần cô nhắc nữa chắc! Không đợi Janice nói thêm câu nào, Từ Gia Tu nhanh chóng rời khỏi công ty. Cả đường trở về chỉ có một nghi vấn, Lục Già thật sự vì anh mà khóc sao?