Quang Chi Tử

Chương 41: Vô danh


Chương trước Chương tiếp

Cáo biệt tự nhiên tinh linh tộc nhiệt tình, chúng ta hướng về nhà đi tới. Rốt cục tiến vào biên giới Tu Đạt, ngoại trừ ta, cả bọn đều có cảm giác trở về với tổ quốc.

Ba ngày sau, chúng ta dừng lại tại một ngã rẽ, đây là lối rẽ phân biệt về Ngải Hạ vương quốc cùng Tu Đạt, rốt cục cũng tới lúc chúng ta phải chia tay.

Chiến Hổ đại ca nói:"Trường Cung, ngươi phải bảo trọng, trước tiên ta sẽ về nhà thăm thân nhân, sau đó có thể trở lại thổ phỉ thôn tự tu luyện."

Ta trả lời:" Đại ca, huynh cũng bảo trọng, Đệ trở lại Ngải Hạ cũng sẽ cố gắng tu luyện, khoảng 3 năm nữa, khi ta cảm thấy mình có thể đi tìm truyền thừa của quang minh thần, ta sẽ tìm các ngươi."

Tu Ti đạo:"Tất cả mọi người đều phải cố gắng, Trường Cung, ba năm nữa chúng ta tái kiến."

Ta gật gật đầu, đuôi mắt có chút ướt át:"Hảo, các ngươi trở về thay ta hỏi thăm Văn sư phụ. Còn Đông Nhật, ngươi không nên tự ti nữa, trên đại lục có mấy người được nhận truyền thừa của thần ngoài mấy người chúng ta, chúng ta là đệ nhất, Hồng Tuyết là một người con gái tốt, ngươi phải quý trọng nàng."

Đông Nhật ôm lấy bả vai rộng lớn của ta, nấc lên:"Cảm ơn ngươi, ta sẽ nhớ tới ngươi, trên đường bảo trọng."

Ta quay lại ôm lấy từng người một, rồi thở một mạnh một hơi, lén lau nước mắt nói:" Mọi người nên bảo trọng, Quang huy chiến đội là đệ nhất, ta đi."

Nói xong, ta quay đầu bước trên đường về nhà, cố nén nước mắt lại chảy ra.

Còn cách hai năm ước định lịch lãm cùng Địch sư phụ khoảng 3 tháng, ta định tranh thủ về qua nhà, hơn 2 năm chưa có về thăm ba ba mụ mụ, ta phi thường tưởng niệm bọn họ.

Dù sao, một mình ta tận lực vẫn có thể nhanh hơn a, tại nơi không có người thường dùng thuấn di, chỉ cần vài ngày là tới Sâm Khoa thành, chỉ lát nữa là có thể nhìn thấy bọn họ, mua chút lễ vật tặng họ nữa. Ta từ Sâm Khoa thành mua vài món bánh ngon cho mụ mụ, vài thứ thủy quả ba ba thích ăn, gói thành một gói lớn mang về.

Thôn xóm quen thuộc, ta đã trở lại, trong thôn rất nhiều tiểu hài tử đều ngước lên nhìn ta, hiển nhiên đem ta trở thành ngoại nhân.

Phía trước có ai đó, một bóng người rất quen thuộc xuất hiện trước mắt ta, là hai người, nam tử rất khôi ngô, bên cạnh hắn là một cô gái dáng điệu lả lướt, hai người hình như rất thân mật.

Ta bước tiến lên, vỗ vào bả vai nam tử cao to kia một cái, hắn quay đầu lại, ta kinh hãi gọi:" Áo Đức, là ngươi."

Hắn đầu tiên nghi hoặc nhìn nhìn ta, thần sắc từ mê mang dần biến thành kinh hãi:"Trường Cung, là ngươi sao ? Đúng ngươi rồi."Chúng ta hưng phấn cùng ôm lấy nhau.

Áo Đức nói:" Ngươi đã trở lại, bá mẫu mỗi ngày đều nhắc tới ngươi a, trông ngươi này, cao hơn, cũng cường tráng hơn không ít a, thật hâm mộ ngươi, có thể đến đại thành thị học tập ma pháp."

Nữ hài bên cạnh Áo Đức kéo tay hắn hỏi:" Áo Đức, hắn là ai vậy?" Ta lúc này mới nhìn tới nàng, quả là một tiểu cô nương xinh đẹp, đôi mắt tròn to đầy vẻ nhanh nhẹn, xiêm áo màu xanh nhạt càng làm tăng vẻ tươi trẻ của nàng.

Áo Đức xấu hổ liếc ta nở nụ cười một chút, nói với ta:" Tới đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút, đây là bạn gái của ta Vũ Hạ Hồng, còn đây là Trường Cung Uy, là hảo huynh đệ từ nhỏ lớn lên cùng ta, hắn còn là một ma pháp sư rất lợi hại nữa."

Ta liếc Áo Đức cười cười, vươn tay nói:" Muội hảo, cứ gọi ta là Trường Cung được rồi, rất vui khi được biết muội."

Vũ Hạ rất hòa đồng, cầm lấy tay ta nói:" Huynh hảo, muội cũng rất vui khi được biết huynh."

Ta đấm Áo Đức một cái nói:" Hảo tiểu tử, ngươi có thể tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy thật khiến ta hâm mộ a."

Hắn ha ha cười nói:" Đó là hoa khôi ở trường học cũ của chúng ta đó, ta phải dùng rất nhiều thủ đoạn mới truy tới tay, tiểu tử ngươi điều kiện so với ta tốt hơn mấy lần, khẳng định có rất nhiều cô nương ái mộ ngươi." Người con gái đứng bên cạnh Áo Đức nghe hắn nói thế liền nhẹ bấu vào mạn sườn hắn một cái khiến hắn hét tướng lên

Ta gãi gãi đầu đạo: "ta còn chưa có nghĩ tới chuyện này, chờ ta lên cao cấp ma pháp học viện sẽ tìm một người, ha ha."

Áo Đức đạo:" Nghe bá mẫu kể, sư phụ cho ngươi xuất ngoại lịch lãm, thế nào a, lịch lãm sẽ không làm chậm trễ việc học tập sao ?"

"Không sao , xuất ngoại cũng có rất nhiều lợi ích cho việc tu luyện.Thôi, ta phải về nhà đây. Hay tối nay tới ăn cơm đi."

"Hảo, tối nay tới nhà ngươi, huynh đệ chúng ta bữa nay hảo hảo uống một chút."

Hạ Vũ liền kéo lỗ tai của Áo Đức một cái sẵng giọng nói:" không cho uống rượu, huynh muốn trở thành tửu quỷ sớm hay sao."

Đứng ở cửa nhà, ta lớn tiếng gọi: "Mụ mụ, ba ba, con đã trở lại, con đã trở lại."

Cánh cửa dần mở ra, mụ mụ từ bên trong đi ra, hai năm không gặp dường như mẹ đã già hơn rất nhiều "Trường Cung, hài tử, con rốt cục đã trở lại, hại mụ mụ nhớ muốn chết ." mụ mụ mở hẳn cửa ra, nhất bả đem ta ôm lấy, ta cũng ôm lấy mụ mụ "mụ mụ, con cũng rất nhớ mẹ a." Nước mắt không thể khống chế rơi khắp mặt ta.

Ba ba cũng từ trong phòng đi ra, cười cười: "Trường Cung, con đã trở lại, sau khi con đi mụ mụ của ngươi đã khóc không biết bao nhiếu lần, mỗi ngày nhắc ngươi hoài."

"Ba ba." Ta buông mụ mụ ra, cũng nhiệt tình ôm ba ba một cái. Ba ba thuyết: "tốt lắm, trở về tựu tốt lắm, đi, chúng ta vào nhà mau, hôm nay vừa lúc hai chúng ta nghỉ hơi, nếu không ngươi trở về chưa chắc tìm được người đâu. Hôm nay để mụ mụ ngươi nấu nhiều đồ ăn một chút, hai cha con ta phải uống một chén."

"Hảo, con thích nhất ăn đồ ăn mẹ nấu, thức ăn bên ngoài vĩnh viễn không ngon bằng ở nhà." Cảm giác về nhà thật thoải mái.

Đi vào trong phòng, ba ba hỏi ta: "Lần này lịch lãm thế nào a."

Ta trả lời:" Coi như xong, không có trải qua cái gì khó khăn, xem như thắng lợi hoàn thành nhiệm vụ." Tiếp theo ta mang kinh nghiệm trải qua trong 2 năm qua kể lại một lần cho ba, đương nhiên một phần nguy hiểm cũng không nói, ta còn biết không muốn để hai lão lo lắng.

Nghe xong ta kể mụ mụ nói:" Bình an trở về tựu tốt lắm rồi."

Ta nói tiếp:" Ba ba, mụ mụ, nếu không hay hai người đi cùng con, con bây giờ khẳng địn có thể chiếu cố hai người."

Ba ba liếc mắt nhìn mụ mụ rồi nói: "không cần, chỉ cần con hảo hảo học tập là được, chúng ta đã sớm thích ứng cuộc sống ở đây, hơn nữa nơi này dân phong thuần phác, hoàn cảnh rất tốt, rất thích hợp cho chúng ta dưỡng lão."

Ta còn định tiếp tục thuyết phục hai người đi cùn ta nhưng mụ mụ đã lên tiếng:" Co chỉ cần thường xuyên đến thăm chúng ta là được, chúng ta không nhất thiết phải đi cùng con."

"Vâng, con sẽ về, đến cao cấp học viện học 2, 3 năm , sau đó có thể còn phải xuất ngoại lịch lãm nữa."

Mụ mụ vừa nghe ta nói về sau còn phải lịch lãm vội nóng nảy ngăn cản:" Còn phải lịch lãm a, lần này mẹ lo lắng cũng gần chết, chỉ sợ con gặp nguy hiểm, có thể không đi được không."

Ta ôm lấy mẹ, nói nhẹ:"Mụ mụ, cho dù muốn đi cũng là 2, 3 năm nữa, còn có thể thay đổi chưa biết thế nào mà." Mụ mụ lúc này mới yên tâm :" Hảo, hai cha con ngươi nói chuyện đi, ta đi chuẩn bị cho các ngươi ăn ngon chút."

"Mụ mụ, mẹ nấu thêm một chút, con đã hẹn Áo Đức đến nhà chúng ta ăn cơm rồi."

"Hảo, biết rồi ."

Nhìn mụ mụ lui xuống phòng bếp, ta nói tiếp: "Ba ba, sợ rằng khi con tới cao cấp ma pháp học viện học một thời gian rồi sau còn phải xuất ngoại lịch lãm thời gian có lẽ sẽ rất dài." Ta kể nốt với ba ba về nhiệm vụ mà thần vương giao cho chúng ta.

Ba ba trầm ngâm nửa ngày, mới nói: " Hài tử, vì nền hòa bình đại lục, con nên đi đi, chuyện trong nhà không cần lo lắng, có thể nhận được truyền thừa của thần, con đã đem lại niềm kiêu hãnh cho ba rồi."

Ta nức nở nói: "Ba ba. Cám ơn ba."

Ta lấy một cái túi to từ thứ nguyên đại, đưa cho ba ba:" Đây là khi con đi lịch lãm Địch sư phụ cho con để tiêu dùng, con vẫn còn chưa phải dùng đến tiền, con tặng lại cho hai người."

Ba ba cười đón lấy rồi nói:" Hảo a, nhi tử bây giờ có thể hiếu kính chúng ta được rồi, ha ha." Nhung khi ông mở miệng túi ra liền bị bảo quang chiếu đến chói lòa mắt, cả cái túi ta chứa toàn toản thạch tệ a.

"Nhiều như vậy a, ngươi lưu lại dụng cho chính mình đi."

" Đây là 500 toản thạch tệ, con vẫn còn mà, ba cùng mụ mụ không cần lo đâu."

Đúng lúc đó, ngoài cửa vọng đến thanh âm Áo Đức:" Trường Cung, ta tới rồi, mở cửa nhanh."

"Tới ngay, tới ngay." Ta vội chạy ra ngoài đón Áo Đức cùng Hạ Vũ.

Áo Đức đạo: "thúc thúc hảo."

"Hảo, mau ngồi đi, đây là Hạ Vũ sao." Ba ba cười hỏi.

Hạ Vũ mặt đỏ lên đạo: "ngài hảo, thúc thúc."

Ba ba ha ha cười đạo: "ngươi hảo, tiểu Hạ Vũ . Càng ngày càng xinh đẹp."

Ta hơi thắc mắc: "Ba ba đã từng gặp qua Hạ Vũ sao?"

Ba ba thuyết: "đương nhiên đã gặp qua , còn là thường xuyên nhìn thấy, mỗi ngày đều cùng Áo Đức xuất song nhập đối, cơ hồ toàn thôn đều gặp qua nàng, ha ha."

Đúng lúc, mụ mụ trở lên:" Đúng vậy, con còn kém Áo Đức về bản sự này, nó có thể tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy, ngươi chừng nào mới chịu cũng mang về cho mụ mụ một người ."

"Con cũng muốn thế, nhưng còn chưa có thích hợp , con không thể học theo bổn sự của Áo Đức được, thôi kệ con đi."

Mụ mụ thuyết: "ta cũng không cầu ngươi tìm được người đặc biệt xinh đẹp, chỉ cần đối với ngươi tốt là được."

Ta cười cười: " Con cũng nghĩ giống mẹ, muốn tìm người bình thường một chút, bởi vì con nhận thấy xinh đẹp nữ hài tử đều tương đối khó đối phó, hơn nữa bình thường tính tình đều bất hảo."

Áo Đức thuyết: "ai nói, ngươi xem Hạ Vũ của chúng ta tính tình rất tốt, hơn nữa cũng phi thường hảo đối phó nga." Hạ Vũ nghe đến đây mặt hoa đỏ bừng không nói lên lời

Ta cười mắng: " Đó là số ngươi hạnh phúc, đi, mau đi bưng thức ăn cùng ta."

Trải qua sự cố gắng của mọi người, một bàn thức ăn thịnh soạn được chuẩn bị trong nháy mắt, khi mọi người đều ngồi vào bàn, ta lấy ra một cái bình thủy tinh làm tất cả đều ngạc nhiên.

Ta thần bí thuyết: "đây là sản phẩm do tự nhiên tinh linh tộc nhưỡng tạo bách quả nhưỡng, hiếm có phi thường, do ta giúp họ một việc nên được họ tặng, mọi người cùng nếm thử nha." ta rót cho mỗi người một tiểu chén. Tửu hương nồng đậm nhất thời tràn ngập cả phòng ăn.

Mọi người vẫn chưa hết kinh ngạc, cũng là lão ba thường xuyên uống rượu nên cất tiếng: "thật sự là hảo tửu a, rất thơm a."

" Uống rất ngon a, mọi người mau uống thử đi." Quả nhiên không ngoài ta sở liệu, bách quả nhưỡng chinh phục tất cả mọi người. Uống hết ly rượu mọi người đều hô rót thêm. Ta đương nhiên bỏ ra cả bình .

Mụ mụ lại nói vấn đề cũ:" Trường Cung, lần này ngươi trở về trường học, nói thế nào cũng phải tìm một bạn gái mang về, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi, ngươi đã 20 tuổi, bạn bè bình thường đến 18,19 đã kết hôn, chỉ còn ngươi ngay cả bạn gái còn chưa có.

Ta nhìn về phía ba ba với ánh mắt cầu trợ: "Lúc này ta cũng không muốn giúp ngươi, ta cũng muốn cho ngươi mau kết hôn, đến lúc đó cho ta vài đứa cháu bế, ha ha." Nghe xong ba ba nói mặt ta hồng lên xấu hổ .

Ta ứng phó :"Hảo, đến lúc đó con sẽ tìm một người vợ thật là xấu về cho hai người."

Mụ mụ cười nói: "Không sao, ngươi chỉ cần tìm một người không kém hơn mụ mụ là được."

Ba ba nhỏ giọng nói: " Nhớ kỹ đừng tìm người như mụ mụ của ngươi, phải tìm một người có tính tình tốt một chút trở về, nếu không cả đời có hại a."

Cái lỗ tai của mụ mụ vẫn còn tốt lắm, một chữ không bỏ sót toàn bộ tiếp thu, lập tức cả giận nói:" Tính tình ta thật sự không tốt sao? Từ nay về sau không nấu ăn giặt đồ cho ngươi nữa, mỗi ngày tự ngươi làm hết, còn nói ta không tốt nữa không?"

Ba ba lập tức đổi giọng cầu xin tha thứ:"Không dám, không dám. Lão bà của ta là người tốt nhất, lại còn xinh đẹp, ôn nhu, hiền huệ, tuyệt đối là hình mẫu của hiền thê lương mẫu..." Vẻ mặt hoạt kê của ba ba làm tất cả chúng ta bật cười to, mụ mụ cười nói:"ngươi quả là lão bất chánh mà."

Ba ba hỏi ta: "Con chừng nào thì trở lại học viện a?" mụ mụ cũng không nói tiếng nào nhìn ta.

Ta cười: "lúc này con có thể ở lại đây chừng hai tháng, thế nào, lão mụ, hài lòng ba."

Mụ mụ cười gật gật đầu, thuyết: "Ta nói cho ngươi biết ngươi một năm đến 365 ngày không ở nhà, hai chúng ta mỗi ngày đều mắt to trừng đôi mắt nhỏ không biết có bao nhiêu tịch mịch."

Lúc này lão ba phát biểu: "Ở với ta cùng một chỗ ngươi còn rất tịch mịch sao?"

Lão mụ cười vang: "ha ha, ai cho ngươi vừa rồi nói ta tính tình bất hảo."

Ta vội lên tiếng can : "Đúng rồi, ba ba mụ mụ, có nghĩ học một ít cao cấp ma pháp, con có thể dạy cho hai người a, như vậy từ nay về sau khi không có việc gì có thể tu luyện ma pháp, tựu sẽ không cảm thấy tịch mịch."

Mụ mụ nghĩ chút rồi nói: "Hảo a, đó cũng là một biện pháp, nhưng ngươi học là quang hệ , chúng ta một người luyện thủy hệ một người học phong hệ, có thể học sao?"

Ta nói: "không sao cả , 2 ng ma pháp tu vi không cao, cho dù hoàn toàn bỏ cũng không phải là chuyện lớn, chỉ cần từ quang hệ ma pháp học cho tốt, quang hệ trị liệu thuật hoàn hảo hơn so với thủy hệ, hơn nữa cao cấp công kích ma pháp cũng rất lợi hại."

Ba ba thuyết: "Tốt lắm, dù sao cũng không làm gì, ngày mai bắt đầu, ta và mụ mụ của ngươi đều theo ngươi học quang hệ ma pháp."

Áo Đức đạo: "còn có chúng ta nữa, chúng ta cũng muốn học."

Ta nói: "Hảo a, vậy ngày mai đến đây đi, chúng ta sáng mai bắt đầu." Ta là quang hệ ma đạo sư, cả đại lục ngoại trừ Địch sư phụ thì quang hệ ma pháp tu vi lợi hại nhất là ta, dạy bọn họ cũng là việc phi thường dễ dàng.

Hôm sau, từ sáng sớm Áo Đức đã chạy tới, ta cười:" Ngươi quả là tích cực, nhưng Hạ Vũ đâu?"

"Ta đến nói cho ngươi đừng bắt đầu dạy vội, Hạ Vũ sống ở trong thành Sâm Khoa , ta tới đón nàng, rồi trở về ngươi hãy bắt đầu dạy nha."

"Được, ngươi mau đi đi, chúng ta sẽ chờ ngươi."

Nhìn Áo Đức rời đi bóng lưng ta không nhịn được lắc lắc đầu, có bạn gái thật là khổ, ta từ nay về sau nhất định không nên tìm bạn gái xinh đẹp, xinh đẹp nữ hài tử đều phiền toái.

"Trường Cung, vào ăn điểm tâm, mà vừa rồi là ai tới ."Mụ mụ gọi ta.

"Là Áo Đức ạ, hắn nói hắn tới đón Hạ Vũ rồi mới trở về học ma pháp."

"Con ăn thử nhé." ta gắp một miếng vú trâu bỏ vào trong miệng, oa, hảo năng hảo năng.

"Ăn chậm một chút, không có ai tranh với con đâu."

Chúng ta vẫn đang ăn sáng thì Áo Đức về tới, ta mời: "Ăn sáng xong rồi chúng ta bắt đầu nhé, hay hai người vào cùng ăn đi."

Hạ Vũ trả lời:"Chúng ta đều ăn rồi, Áo Đức nói rằng ma pháp của huynh rất cao, có thể cho muội thưởng thức qua được không."

"Muội so với Áo Đức còn nóng vội hơn a, được rồi."

Ba ba, mụ mụ, Áo Đức, Hạ Vũ cùng đi ra ngoài sân, ta nói: "tốt lắm, chúng ta bây giờ sẽ học quang hệ ma pháp, đầu tiên, chúng ta nếu muốn sử dụng quang hệ ma pháp trước hết phải biết cách ngưng tụ quang nguyên tố, quang nguyên tố là một loại nguyên tố hòa bình, nó tượng trưng cho quang minh, chính nghĩa , khi ngưng tụ quang nguyên tố mọi người nhất định không thể ra lệnh cho nó. Quang nguyên tố là bằng hữu của chúng ta, ……"

Ta dùng 2 tháng thời gian trợ giúp bọn họ thuận lợi hội tụ quang nguyên tố, rồi dạy một ít ma pháp trụ cột đầu tiên của quang hệ, sau đó ta đem quang hệ trung cấp ma pháp ghi lại vào giấy, lưu lại cho bọn họ để khi ta đi rồi bọn họ tiếp tục học tập.

Cuối cùng cũng đến lúc phải đi.

"Ba ba, mụ mụ hãy bảo trọng, khoảng nửa năm nữa con sẽ về, mọi người cần phải cố gắng tu luyện quang ma pháp, khi trở về con sẽ kiểm tra lại. Ba ba, con tặng ba bình bách quả nhưỡng này, ba uống chậm một chút, uống hết có thể không còn nữa." Vốn ba ba mụ mụ rất không muốn rời ta đi, nhưng lão ba vừa nhìn thấy bách quả nhưỡng thì mắt đã sáng lên. Ngay cả lão mụ cũng nói:" Con à, con còn hay không, tặng cho mẹ một bình ." Ta tổng cộng mang về năm bình, uống một bình, tặng lão ba một bình, còn lại đúng ba bình, ta nhịn đau lấy ra thêm:" Đây là bình cuối cùng, ba mụ giữ lấy uống.

Ta khóc cười không được, nhìn ba mụ rồi lớn tiếng nói:" Con đi đây."

Ba ba xua ta:" Đi thôi, đi thôi." Ta nở nụ cười rồi xoay người bước đi về học viện.

Nhìn bóng lưng ta xa dần, ba ba mỉm cười "thật sự là một hài tử ngốc." Mụ mụ nắm lấy hai bàn tay của ba nghĩ đến nửa năm không thấy được nhi tử, mụ mụ hai mắt đã hồng lên.

Ba ba thuyết: "nếu không như vậy, ngươi bả bách quả nhưỡng cho ta, ta đưa ngươi đi thăm nhi tử, thế nào."

Mụ mụ vội đưa bách quả nhưỡng ôm ở trong lòng ngực: "không cho, mà ta cũng không muốn quấy rầy nhi tử, để cho hắn hảo hảo học tập."



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...