Quân Tử Chi Giao
Chương 45
“Ừm, sẽ sớm thôi.” Người đàn ông to lớn đỡ lấy cô bé nhỏ, để cô nhóc thuận lợi leo xuống ngựa, “Thêm vài ngày nữa, chờ tâm tình ba cháu tốt đã.”
“Ba sao lại đi nhiều ngày thế mà chẳng nói với cháu một tiếng…”
“Ít nhất ba cháu nhớ rõ nhờ chú chăm sóc cháu.” Người đàn ông an ủi cô bé. “Đừng lo lắng.”
“Dạ vâng…”
“Sao lại không vui thế, không thích cưỡi ngựa sao?” Người đàn ông cười, nhận lấy dây cương, “Còn muốn chơi gì thì cứ nói với chú.”
Khúc Kha khẽ cúi đầu, giẫm giẫm cây cỏ trên đất: “Cháu nhớ ba…”
Nhậm Ninh Viễn nhìn con bé.
“Chú Nhậm, chú nói thử xem, có phải cháu làm ba cháu tức giận nên ba không cần cháu phải không…”
“Tất nhiên không phải rồi.” Nhậm Ninh Viễn xoa đầu con bé, “Ba hiểu rõ cháu nhất. Gần đây do ba cháu chịp áp lực quá lớn nên đi ra ngoài giải sầu thôi. Việc của người lớn phức tạp lắm, không liên quan đến cháu đâu.”
“Một mình ba cháu ở bên ngoài có vấn đề gì không?”
“Cháu đừng lo, ba cháu là người lớn, ngay cả cháu ba còn có thể chăm sóc tốt như vậy, tất nhiên sẽ biết tự chăm sóc bản thân.”
Cô bé dụi mắt. “Vậy ba còn nhớ rõ sẽ về tìm cháu không?”
Nhậm Ninh Viễn đặt tay lên đầu con bé: “Ba cháu sẽ nhớ.”
Từ nơi đua ngựa trở lại biệt thự, quà mừng năm mới phần lớn đã đưa tới. Những năm trước Nhậm Ninh Viễn lúc nào cũng luôn gởi một ít cho Khúc Đồng Thu, anh mỗi lần đều cảm ơn không thôi, chẳng biết phiền mà viết thư lại miêu tả con gái thích đến mức nào, yêu thích ra sao.
Hiện tại một lượng lớn đồ ăn cuối cùng cũng khiến cô bé con vui vẻ, Nhậm Ninh Viễn mở hộp sô cô la Godiva cho con bé. Khúc Kha ăn một viên, hương vị thơm lừng ấy làm con bé vui, vậy mà nó không ăn nữa, đóng nắp cất kỹ.
“Sao vậy? Không thích sao?”
“Ăn ngon lắm, cháu muốn để dành cho ba.”
Nhậm Ninh Viễn ngồi cạnh con bé: “Không có gì đâu, còn nhiều lắm. Ba cháu cũng không phải chưa từng ăn.”
“Không có, một chút ba cũng chưa ăn nữa. Đồ hàng năm chú tặng, toàn bộ đều là cháu ăn hết.”
Khúc Kha ngồi nơi ấy, nước mắt lưng tròng, “Là cháu rất tham ăn nên ba mới có thể không cần cháu mà. Bằng không tại sao ba không mang cháu cùng đi chứ?”
Nhậm Ninh Viễn lấy khăn tay lau mặt giúp con bé: “Không có chuyện ba không cần cháu đâu, đừng suy nghĩ lung tung.”
“Vậy,” con bé khóc thút thít, “khi nào ba trở về tìm cháu?”
“Chắc sẽ rất nhanh thôi.”
Ăn cơm xong, Dung Lục đúng hẹn tới đón Khúc Kha đến nhà họ Tiếu chơi. Nhà họ Tiếu có bốn thiếu gia tiểu thư xấp xỉ tuổi Khúc Kha, mỗi người thông minh xinh đẹp, bản thân Dung Lục cũng là một gã lớn xác bắng nhắng như con nít, rất biết tạo niềm vui cho đám trẻ.
Nhậm Ninh Viễn đưa mấy người họ lên xe, nhẹ mỉm cười, vẫy tay từ biệt. Để cho chúng chơi vui náo nhiệt, có lẽ Khúc Kha sẽ không còn hỏi ba nó chừng nào trở về.
Nhậm Ninh Viễn thật sự chẳng có cách nào khác trả lời con bé.
Trẻ con là sinh vật mẫn cảm nhất trên đời. Nhậm Ninh Viễn chỉ dẫn theo con bé vài ngày như thế mà cũng sắp ứng phó không được rồi, vậy mà không biết người kia như thế nào sống qua mười mấy năm.
Nhậm Ninh Viễn đang nghĩ kêu tài xế đi chuẩn bị xe để đi làm, đi ra cửa, nghe người nào đó gọi từ phía sau.
“Nhậm Ninh Viễn.”
Quay đầu lại, Trang Duy không biết khi nào đã đứng đó, bên trong chiếc áo khoác màu đen sẫm là gương mặt trắng bệch, trên giày lắm lem bùn.
Nhậm Ninh Viễn nhìn, hỏi: “Có chuyện gì?”
Hai ngày sau khi Khúc Đồng Thu gặp chuyện không may, Trang Duy trở về nước. Vì chuyện người kia, Trang Duy trong khoảng thời gian này cơ hồ cũng trở mặt với Nhậm Ninh Viễn, ngay cả Sở Mạc cũng không thể ở giữa giảng hòa.
“Còn chuyện gì nữa.” Trang Duy hừ lạnh một tiếng, “Đương nhiên là chuyện về Khúc Đồng Thu.”
“Trang Duy, chuyện này tôi và cậu không có gì để nói.” Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày, “Tôi sẽ trả lại sự công bằng cho cậu ấy, nhưng chẳng cần làm thế với cậu, cậu không phải là gì của cậu ấy. Chúng ta nói cũng chẳng có kết quả gì. Huống chi tranh chấp không tốt, tôi cũng không muốn tranh chấp với cậu. Muốn thì chờ cậu vơi tức đi rồi hẵng nói. Trong khoảng thời gian này cúng ta không liên hệ thì tốt hơn, để khỏi phải thật sự phá huỷ giao tình.”
Trang Duy nở nụ cười: “Khi nào thì anh trở nên nhiều lời như thế?”
Nhậm Ninh Viễn nhìn Trang Duy.
“Muốn nhanh chóng đuổi tôi đi sao, anh đang sợ gì chứ? Sợ tôi gây trở ngại cho anh, hay là sợ tôi vạch trần anh?”
Nhậm Ninh Viễn vẫn thản nhiên: “Cậu muốn nói gì?”
“Vài ngày nay tôi đều đi tìm nhưng không thấy cậu ấy. Tôi nghĩ không ra rốt cuộc cậu ấy đi nơi nào. Cậu ấy làm gì có bản lĩnh đó, có thể đi nhanh và xa như vậy.”
“Đó là chuyện của cậu.”
“Nhưng anh căn bản không đi tìm cậu ấy. Sao anh có thể lạnh lùng bình tĩnh như thế?”
“Trang Duy, cậu ấy đã là người trưởng thành.”
“Anh đừng vờ vịt.” Trang Duy không thể nhịn được nữa, “Cậu ấy vốn dĩ chẳng đi đâu hết, đừng nói ra khỏi thành T, ngay cả nội thành cậu ấy cũng chưa từng rời đi! Anh rõ hơn ai hết cậu ấy ở nơi nào, rốt cuộc anh đã làm gì cậu ấy?!”
Hai người giằng co, không khí cứng ngắc, khó xử. Nhậm Ninh Viễn nhìn Trang Duy trong chốc lát: “Trang Duy, cậu đã cho người theo dõi tôi vẫn không tìm được cậu ấy, vậy chứng tỏ là cậu đã nghĩ quá nhiều. Mời cậu trở về đi.”
Nhậm Ninh Viễn xoay người, Trang Duy hô to phía sau: “Nhậm Ninh Viễn! Khúc Đồng Thu nợ anh cái gì mà anh phải đối xử với cậu ấy như vậy?! Sao không chịu buông tha? Cậu ấy không có bản lĩnh tranh với anh, càng không có bản lĩnh tìm anh báo thù, sao cứ phải làm khó cậu ấy?!”
“Cậu ấy cho dù là con chó cũng đã theo anh nhiều năm đến thế, hiện tại anh cũng nên thả rồi! Hay anh phải giết chết cậu ấy mới cam lòng?! Thả cho cậu ấy một con đường sống khó đến vậy sao?!”
Trước khi trở về phòng, Nhậm Ninh Viễn vòng qua xem vườn hoa phía sau. Dù là mùa đông, vậy nhưng trong vườn vẫn có hoa. Người làm vườn rất cần mẫn, từ cửa sổ trên lầu nhìn xuống vẫn là cảnh đẹp khiến lòng người thanh thản. Chẳng qua rèm cửa đã buông, hiển nhiên người bên trong hiện tại cũng chẳng có lòng dạ nào thưởng thức.
Nhậm Ninh Viễn lên lầu, vào phòng khách, biệt thự quá lớn, nơi này rất ít người đến, chỉ có bác sĩ là một người bạn còn ở đây, đang lật tạp chí.
“Thế nào rồi.”
“Hiện tại đang kiểm tra, cũng chưa có vấn đề gì, nhưng đó là chuyện sớm hay muộn thôi, cậu ta đã quá yếu ớt.”
Nhậm Ninh Viễn như có điều suy nghĩ: “Cậu ấy vẫn không chịu ăn sao.”
“Không phải không chịu ăn, mà là không có phản ứng với thức ăn.”
Người trong phòng khách kia im lặng quá, chẳng cần thấy hai vệ sĩ bên ngoài canh chừng dùm. Phần lớn thời gian anh đều ngồi ngẩn người, thỉnh thoảng lại thì thào nói chuyện một mình. Muốn cho anh ăn cơm cũng không phải không được, chỉ cần nhét mạnh thức ăn, buộc nuốt vào là sẽ được thôi. Anh sặc vài lần, cũng chỉ có thể giật mình nuốt xuống, chẳng qua dáng vẻ bất lực và bị bắt buộc ấy quá đỗi đáng thương.
“Tôi cảm thấy cậu ấy bây giờ đang sống trong thế giới riêng của mình, đối với những thứ bên ngoài đều nhìn không thấy…”
Nhậm Ninh Viễn cắt ngang: “Không, anh nghĩ nhiều rồi. Cậu ấy thấy được. Cậu ấy thấy được tôi.”
Nhậm Ninh Viễn vừa xuất hiện, anh sẽ như mắc bệnh tâm thần, như con thú bị vây hãm mà giãy giụa kích động, hại người hại mình, ngay cả trói cũng vô dụng, cuối cùng đành phải tiêm một mũi.
“Ninh Viễn, tôi chỉ có thể trị liệu cho thân thể cậu ta. Có lẽ anh cần mời một bác sĩ tâm lý…”
Nhậm Ninh Viễn lạnh lùng: “Tô Chí Du, cậu ấy không phải bệnh nhân tâm thần.”
“Rất xin lỗi, là tôi lắm miệng.”
Lặng yên trong chốc lát, Nhậm Ninh Viễn hỏi: “Hôm nay cậu ấy thế nào?”
“Tốt hơn so với hôm qua. Anh còn muốn vào gặp không?”
Nhậm Ninh Viễn không trả lời ngay, ngừng trong chốc lát mới nói: “Tình hình cậu ấy hiện tại tốt không?”
“Hôm nay tiêm thêm một mũi nữa để giữ bình tĩnh vẫn được. Nếu anh không ngại.”
“… Thôi khỏi, tôi không vào.”
Cơ thể người nọ đã chịu không nổi nữa rồi.
Trước khi rời đi, Nhậm Ninh Viễn quay đầu lại lần nữa: “Cậu ấy không chịu ăn cũng đừng ép, hãy tiêm chất dinh dưỡng vào đi.”
Tô Chí Du nhìn, nói: “Ninh Viễn, tiếp tục như vậy không phải cách tốt đâu. Cậu ấy không phải người bệnh của tôi. Có thể nói tôi là một trong những bác sĩ tốt nhất thành phố T này, nhưng tôi không chữa được cho cậu ấy.”
“Tôi cũng biết.” Nhậm Ninh Viễn quay lưng, “Nhưng anh có thể giúp cơ thể cậu ấy không suy sụp. Làm tốt chuyện này đi.”
“… Được.”
Ngày hôm sau Nhậm Ninh Viễn lại đến, dụng cụ theo dõi đã gắn xong, có thể nhìn thấy trên màn hình máy tính người trong phòng ngủ. Người nọ vẫn ngồi ngay ngắn trên giường, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn vách tường, vẻ mặt không biết gì và ngoan ngoãn.
Nhậm Ninh Viễn nhìn trong chốc lát: “… Cậu ấy im lặng quá.”
“Đúng vậy, an phận hơn so với mấy ngày trước.”
Ngày đó xúc cảm người nọ hoàn toàn không khống chế được, gần như sụp đổ. Muốn anh tỉnh táo lại đã phải dùng hết biện pháp, vì Nhậm Ninh Viễn biết chỉ có bình tĩnh anh mới có thể nói chuyện được với mình mà thôi.
Hiện tại cuối cùng anh cũng bình tĩnh rồi.
Nhậm Ninh Viễn nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên nhìn thẳng vào màn hình, thẳng lưng trên ghế sa lon: “Chí Du, cậu ấy đang nói chuyện với ai?”
Tô Chí Du cũng có phần bất ngờ: “… Là xuất hiện ảo giác.”
“...”
“Lúc kiểm tra hôm qua còn chưa đến mức ấy.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn màn hình: “Tôi kêu anh chăm sóc tốt cho cậu ấy.”
“Ninh Viễn, tôi nói rồi, tôi chỉ có thể chăm sóc cơ thể cậu ta.”
Nhậm Ninh Viễn không nói nữa, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Anh trở về đi.”
Lúc Sở Mạc tới, trong phòng khách không bật đèn, trong bóng tối đen sẫm chỉ có ánh sắt hắt ra từ màn hình máy tính. Người có gương mặt gầy gò đi qua đi lại trong phòng, đi tới đi lui, chẳng khác nào đồng hồ quả lắc.
Nhậm Ninh Viễn ngồi trên ghế sa lon, Sở Mạc đứng cạnh bên một lúc, nói: “Cậu muốn mời bác sĩ khoa tâm thần không?”
“Cậu ấy không phải bệnh nhân tâm thần.”
“Vậy để cậu ta đi đi, ở trong này không tốt đâu.”
“Để cậu ấy ra ngoài, với tình trạng này thì làm sao cậu ấy chăm sóc bản thân?”
Sở Mạc nhìn nói: “Ninh Viễn, cậu thừa nhận đi. Cậu xem, ngay cả chính cậu cũng biết, cậu ta đã bị ép đến điên rồi.”
Một lát sau Nhậm Ninh Viễn mới trả lời: “Thêm một thời gian nữa cậu ấy sẽ khỏe.”
“Ninh Viễn, cậu đừng lừa gạt mình. Cậu chính là bệnh của cậu ấy.”
Người trên màn ảnh gầy trơ cả xương, thần sắc lo sợ không yên, dường như giống vội vã muốn đi lo liệu việc gì, nắm chặt tay hấp tấp đi từ đầu này đến đầu kia, rồi lại đi từ đầu kia đến đầu này.
Sở Mạc cũng bỏ đi. Nhậm Ninh Viễn vẫn ngồi đó không nhúc nhích, nhìn cả một đêm.
Chiếc xe chạy vững vàng trong mưa chậm rãi ngừng lại.
“Chuyện gì vậy?”
“Thưa ngài Nhậm, phía trước kẹt xe.”
Người ngồi phía sau “Ừ” một tiếng, cúi đầu nhìn. Còn người gầy gò được khăn quấn lại ấy vẫn cuộn người chẳng nhúc nhích.
Nhậm Ninh Viễn để anh gối đầu lên chân mình mà ngủ. Một đường đi anh luôn rất im lặng, đó là do tác dụng của thuốc, cũng vì vậy mà không được an ổn, trong giấc ngủ bị bắt buộc dường như biết đau, cau mày, khẽ run.
Nhậm Ninh Viễn lấy tay sờ trán anh, cũng không nóng, môi khô nứt. Người nọ biết trong lòng anh đã bị cháy rụi rồi.
Trong xe tiếng di động ầm ĩ vang lên, đột ngột cắt ngang sự yên tĩnh. Nhậm Ninh Viễn bắt máy rất nhanh, thấp giọng nói: “A lô?”
“Vẫn còn trên đường, chờ chút đã.” Nhậm Ninh Viễn đặt một tay lên tóc anh. “Ở đó chuẩn bị tốt hết chưa?”
“Phải có không gian riêng và đủ lớn, hơn nửa phải cách ly với các bệnh nhân tâm thần khác, không được có sự tiếp xúc. Không có sự chấp thuận của tôi, ai cũng không thể thăm hỏi. Còn nữa, đừng lưu lại bản ghi chép.”
“Cho dù có người đến hỏi, cũng nói chưa từng nghe qua tên này… Phải, không có ai là Khúc Đồng Thu.”
Cúp máy, lúc đặt di động xuống, Nhậm Ninh Viễn thấp đầu, đối diện với người mở mắt phía dưới. Trong đôi mắt người nọ vẫn hỗn loạn, vì đỏ ngầu mà có vẻ hết sức hoang mang, nhưng vẻ mặt dần có sự sợ hãi khi tỉnh táo.
Không đợi Nhậm Ninh Viễn nói chuyện, anh đã vùng vẫy trong trạng thái bị hạn chế hành động, như con sâu xanh buồn cười và đáng thương muốn chạy trốn ra ngoài.
Nhậm Ninh Viễn tóm lấy anh: “Đồng Thu.”
Trong tuyệt vọng, sức anh bộc phát ra rất mạnh, miễn cưỡng lắm Nhậm Ninh Viễn mới có thể khống chế sự kháng cự điên cuồng của anh. Có phần chật vật, Nhậm Ninh Viễn chỉ có thể dùng đầu gối kềm lại hai chân run rẩy từ anh, đặt anh dưới thân: “Cậu đừng sợ, tôi chỉ là đưa cậu đi gặp bác sĩ mà thôi.”
Anh bị đè quá chặt, hai gò má đỏ lên vì sợ, giãy giụa như chẳng muốn sống, trong cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn.
Nhậm Ninh Viễn đè anh, khiến anh cơ hồ không thể động đậy: “Cậu đừng sợ, tôi sẽ để mắt đến cậu. Chờ cậu khỏe rồi sẽ đón cậu ra.”
Trong sự giãy dụa vô ích đó, anh dùng hết sạch sức lực nên nức nở, lần đầu tiên lộ ra vẻ cầu xin.
Những phần của anh có thể bị sử dụng cũng đã bị lấy đi hết, chỉ còn một cái thể xác khô quắt vô giá trị này thôi, vậy mà cũng bị đưa vào trong bệnh viện tâm thần sao. Thế là tương lai sẽ không ai tìm thấy anh, ngay cả dấu vết cũng sẽ chẳng lưu lại, không nói một tiếng nào liền biến mất trên thế giới này.
“Đừng sợ, không có việc gì đâu, bác sĩ nơi ấy sẽ chăm sóc tốt cho cậu…”
Nhậm Ninh Viễn vẫn còn dỗ anh, rất kiên định và bình tĩnh. Khúc Đồng Thu run rẩy, như con ngựa già gần chết, trong mắt đầy những nước.
Chẳng biết anh bỗng lấy sức từ đâu, ngẩng phắt đầu, cắn vào chiếc cổ đang để gần của kẻ phía trên.
Lần này Nhậm Ninh Viễn rốt cuộc buông tay ra, chỉ trong nháy mắt, anh đã hoảng sợ chạy trốn về phía cửa xe.
“Ngài Nhậm!”
Cửa xe mở rộng, giữa mưa bụi và gió thổi vào, Nhậm Ninh Viễn có phần lảo đảo vì mất máu.
“Ngài Nhậm, tôi lập tức đưa ngài đi bệnh viện.”
Lái xe vội vàng giúp Nhậm Ninh Viễn cầm máu, đóng kỹ cửa xe. Giao thông cản trở trong nhất không biết khi nào đã trở lại bình thường, các xe phía sau không kiên nhẫn bóp còi inh ỏi. Một lát sau Nhậm Ninh Viễn mới ý thức được người kia cuối cùng đã rời đi khỏi không gian khép kín, chạy trốn ra bên ngoài. Không cần nhìn, Nhậm Ninh Viễn cũng biết hết thảy mọi việc xảy ra ngoài xe đều đã bị người nhìn thấy.
Nhậm Ninh Viễn vẫn như trước không có biểu tình gì, chỉ ngồi trong xe phát ra tiếng vang khởi động rất nhỏ nhắm mắt lại.
~*~
Phải ở giữa những dãy nhà cao tầng đồ sộ và những người áo mũ chỉnh tề tìm được một người ướt đẫm, hoảng sợ, cho dù người nọ co ro lại thì cũng không phải chuyện khó.
Một đôi giày dính nước và bùn chậm rãi tới gần, người mặc áo khoác đen dài miễn cưỡng khen thầm, ngồi xổm xuống bên cạnh góc âm u nơi người nọ ẩn thân: “Khúc Đồng Thu.”
Con người cuộn tròn lại ấy hai hàm răng vẫn còn không khắc chế được va vào nhau, không biết là do lạnh hay do thứ gì khác.
“Là tôi.”
“...”
“Nhận ra tôi không? Trang Duy đây.”
“...”
Trang Duy thử gỡ ra những ngón tay lạnh lẽo nắm chặt lấy ống quần, cầm lấy đôi bàn tay ướt sũng, dường như dỗ: “Đi theo tôi không?”
Người nọ chỉ dùng ánh mắt khờ khạo đỏ bừng mà nhìn, trong mắt ngoại trừ tơ máu và một chút nước mắt, cái gì cũng chẳng có.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, sau đó Trang Duy cởi áo khoác, rồi bao phủ lấy anh, thấp giọng nói: “Đi thôi nào.”