Quan Thương
Chương 2: Tình Hình Tĩnh Hải
Lâm Tuyền dùng tiếng Tĩnh Hải bắt chuyện bọn họ, không ngờ Quách Bảo Lâm từ trong đám đông chen ra, đi về phía Lâm Tuyền gọi tên y một cách mừng rỡ.
Quách Bảo Lâm gặp đúng thời cơ tốt trường đại học tuyển thêm người, vào một cái khoa của học viện giáo dục do tỉnh Đông Hải thành lập, tới nay hắn còn chưa biết tên đầy đủ của cái khoa đó, dù sao hắn đi học chỉ để lấy uy tán gái thôi.
Nói ra thật xấu hổ, khi đó Lâm Tuyền còn không nhận ra đó là Quách Bảo Lâm lừng lẫy thời trung học, nhưng tất cả đều không làm trở ngại tình bạn của bọn họ phát triển nhảy vọt từ sau hôm đó.
Tình bạn này nhanh chóng đạt tới mức khi Quách Bảo Lâm và bạn gái ở trong khách sạn phát hiện bao cao su trong túi chỉ còn lại một cái, lại không thoát thân được, liền gọi điện thoại cho Lâm Tuyền dùng ám hiệu nhờ y mua hộ, sau đó khi cùng ăn cơm tối Lâm Tuyền lén đưa bao cao su cho Quách Bảo Lâm dưới gầm bàn, để hắn và bạn gái cùng về khách sạn, còn Lâm Tuyền cô đơn lủi thủi một mình trở về phòng chật chội ở KTX.
Y và Quách Bảo Lâm thân nhau thế đấy.
Quách Bảo Lâm đầu dựa vào khoang xe, miệng cười dâm đãng, Lâm Tuyền nghĩ chắc là đang mơ thấy cảnh dâm uế nào đó rồi.
Trường Giang từ vùng đất tuyết phủ chảy quanh co vạn dặm, nước chảy cuồn cuộn, cho tới khi đến hạ du, thế nước mới trở nên hiền hòa như xử nữ. Mang theo hàng triệu tấn phù sa trầm tích ở cửa sông, tạo thành mảnh đất bồi. Nước sông chảy mãi đem phù sa trút vào bờ bắc, hình thành một đồng bằng dài hẹp. Đó chính là Tĩnh Hải, viên minh châu rực rỡ phía đông Hoa Hạ.
Sắp tới trạm Tĩnh Hải rồi, Lâm Tuyền xoay cái cổ tê nhừ, khẽ đẩy thiếu phụ nằm dựa vào y ngủ mấy tiếng đồng hồ, liếc nhìn làn da mịn màng ở cổ, bầu vú no căng làm áo sơ mi đội lên, thấp thoáng còn thấy màu da bên trong, khiến cho đan điền của y nóng lên.
Giọng nữ ngọt lịm thông báo sắp tới Tĩnh Hải trong loa như viên đá ném vào trong hồ nước tĩnh lặng, khiến khoang xe liền trở nên náo loạn.
- Mấy năm nay Tĩnh Hải phát triển không được như trước nữa, trong bảng xếp hạng các thành phố lớn ven biển, không còn nhìn thấy cái tên Tĩnh Hải ...
Một giọng nam tiếc nuối vang lên:
- Sao không nhìn thấy? Lật tới trang cuối cùng mà xem, xếp thứ 7 từ đít lên đấy.
Một gióng nói mỉa mai cắt ngang lời cảm khái của đối phương:
- Sau khi Trần Nhiên xuống đài rồi, Chu Bình, Dương Vân đều là đồ phá hoại, đã bảy tám năm trôi qua, cứ nói thay đổi diện mạo của Tĩnh Hải, nhưng thay đổi được bao nhiêu? Chu Bình làm được bí thư thành ủy hai năm, đến khi đổi khóa bị người ta bóc trần tài sản lên tới 20 triệu. Những 20 mươi triệu, dù không có chứng cứ tham ô hối lộ thì riêng khoản tài sản lai lịch không rõ ràng cũng đủ cho ông ta ngồi tù hết đời, ai mà ngờ ông ta phủi đít tới Trì Châu làm bí thư thành ủy.
Người kia thở dài não ruột, giọng mang vẻ phẫn nộ:
- Dương Vân thì sao? Làm bí thư thành ủy năm năm, Tĩnh Hải trong tay ông ta cũng chẳng khởi sắc.
- Khởi sắc thế quái nào được, Trần Nhiêu và Chu Bình là do ông ta ngầm lật đổ, ông ta bận chiêu mộ thân tín, mua quan bán tước, thời gian đâu ra để phát triển kinh tế Tĩnh Hải? Cái gì không nói, riêng tiền mua bán quan chức kia ông ta kiếm được còn nhiều hơn Chu Bình, thành phố Tĩnh Hải ra giá công khai, bí thư xã thị trấn 200.000 tới 500.000, Tĩnh Hải có tới hơn ba trăm xã thị trấn, thay một lượt thì Dương Vân kiếm được bao nhiêu?
- Có 50 vạn thì ai thèm làm bí thư xã gì chứ, chẳng qua là đãi ngộ cấp chính khoa.
Người kia tỏ vẻ không tin tưởng:
- Này người anh em không có nhãn quang gì cả, làm bí thư xã ở Tĩnh Hải còn sướng hơn làm bí thư huyện ủy phía tây đấy, biết nhà máy dệt Chính Hoài không? Vốn là xí nghiệp tập thể trấn Chính Hoài, hai năm trước cải cách, tài sản gần chục triệu, hiệu ích cũng khá tốt, nhưng cuối cùng đánh giá chưa tới ba triệu. Kết quả thế nào, bí thư trấn ủy bỏ ra 1,5 triệu cùng với ông chủ tư nhân biến nó thành nhà máy tư. Nghe nói 1,5 triệu kia của bí thư trấn ủy còn là do ông chủ tư kia bỏ, anh nghĩ xem, nếu không chiếm cái ghế bí thư trấn ủy, làm gì có chuyện ngon lành thế.
Lâm Tuyền ngoái đầu nhìn hai người trung niên đang châu đầu vào vào một cuốn tạp chí tên là (Điều tra thành thị), bên trên chi chít những cái tên thành phố và con số phát triển kinh tế, một người trung niên tiều tụy nghe lời đồn đại kinh người từ miệng bạn mình, không kiềm được tiếng thở dài đầy bi phẫn và bất lực.
Trung niên ngồi đối diện với Lâm Tuyền mặt nhạo báng:
- Lão Trương ơi, thói đời hiện nay anh còn chưa nhìn thấu hay sao? Luôn là quan thương câu kết cướp bóc bình dân.
- Thành ủy Tĩnh Hải vừa đổi ban bệ khóa mới, có lẽ tình thế Tĩnh Hải sẽ tốt hơn một chút, trước kia Tĩnh Hải xếp thứ hai toàn tỉnh chỉ thua mỗi thủ phủ Kiến Nghiệp, mấy năm nay tuy nói chỉ tụt xuống mấy hạng, nhưng tổng lượng kinh tế thua thứ hạng trên khoảng xa tắp, đuổi không kịp nữa.
Kiến nghiệp là thành phố cấp phó tỉnh, thủ phủ tỉnh Đông Hải, trường Đh Đông Hải cũng đặt ở đó.
- Cảnh Nhất Dân cũng thế mà thôi, lên nhậm chứ hai ba tháng luôn hò hét chống hủ bại đề cao liêm khiết, nhưng có động tĩnh gì đâu? Tôi thấy bản chất ông ta cũng thối hoắc rồi.
Nói tới chỗ đắc ý, người trung niên vung tay lên:
- Còn chẳng bằng để Trần Nhiên tiếp tục làm bí thư thành ủy.
- Chẳng phải Trần Nhiên vì vấn đề kinh tế mà phải lui về à?
Người kia làm ra vẻ hiểu biết:
- Cũng gần như thế, nghe nói con cái ông ta tham lam, trong thời gian Trần Nhiên tại chức, hai đứa con trai ông ta đứa nào cũng có gia sản vài chục triệu ...
- Thật hết nói ...
- Trần Nhiên mặc dù dung túng con cái vơ vét tiền tài, song dù sao ông ta cũng có vài phần tài cán thực sự, ông ta tại nhiệm chín năm, Tĩnh Hải phát triển rất nhanh! Dù sao có ai làm quan lại không tham, song tham cũng phải kiếm kẻ có trình độ ...
Người trung niên thấy Lâm Tuyền quay đầu nhìn mình, trông y giống thành phần trí thức liền khẽ gật đầu, xem như lễ tiết giữa những người xa lạ.
Lâm Tuyền gật đầu đáp lại, thời buổi này có rất nhiều người bất mãn với thời cuộc, nhưng bàn luận chuyện bí mật trên quan trường lại rất hào hứng. Tuy chỉ là đồn thổi vô căn cứ, song lời trong miệng người trung niên kia đúng là thấy được vài phần thực tế ở Tĩnh Hải.
Lâm Tuyền là một sinh viên bình thường ở Đh Đông Hải, tuy nói bình thường, nhưng chẳng hề xa lạ quan trường Tĩnh Hải, vì vị bí thư thành ủy tiền nhiệm Trần Nhiên mà hai người trung niên kia nói chính là ông ngoại của Lâm Tuyền, mẹ của Lâm Tuyền là Trần Tú con nuôi Trần Nhiên.
Nói ra cũng thú vị, Lâm Tuyền cũng chẳng phải con đẻ của Trần Tú mà bốn tuổi mới được Trần Tú nhặt về mang tới Lâm gia.
Mặc dù giữa Lâm Tuyền và Trần Nhiên mặc dù chẳng có quan hệ máu mủ gì, nhưng lại là đứa cháu Trần Nhiên yêu thương nhất, yên tâm nhất. Sau khi Trần Nhiên vì vấn đề kinh tế mà rời nhiệm, hào quang phú quý hoa lệ trong một đêm vỡ tan như bong bóng, khi ấy Lâm Tuyền mới chỉ 15 tuổi, cái độ tuổi thiếu niên nhạy cảm, tâm lý gặp phải tác động lớn, bị lời chế nhạo mỉa mai vô cùng vô tận nuôi dưỡng thành tính cách trầm tĩnh lãnh đạm.
Ngay cả bí thư thành ủy hiện nhiệm là Cảnh Nhất Dân, Lâm Tuyền cũng chẳng lạ gì. Cảnh Nhất Dân là thời bạn đại học của cha y Lâm Minh Đạt. Khi Trần Nhiên tại chức, Cảnh Nhất Dân là phó thư ký trưởng thành ủy, bí thư khu ủy Tĩnh Nam, mặc dù không thèm lấy lòng Trần Nhiên, nhưng lại khá thân với nhà Lâm Minh Đạt.
Sau khi Trần Nhiên rời nhiệm, Cảnh Nhất Dân làm thư ký trưởng thành ủy, phó bí thư thành ủy rồi bí thư thành ủy, đại khái vì tị hiềm, cho nên quan hệ với Lâm gia lạnh nhạt dần.
Triệu Tăng, thư ký của Cảnh Nhất Dân, tháng tư năm nay lên làm phó thư ký trưởng thành ủy còn là học sinh của Lâm Minh Đạt khi ông là phó hiệu trưởng trường Trung học Nhất Trung.
Mặc dù quan hệ giữa Cảnh Nhất Dân và Lâm gia đã phai nhạt đi, nhưng Triệu Tăng nhận rất nhiều ân nghĩa từ Lâm Minh Đạt, phí học cao trung, đại học của Triệu Tăng là do Lâm Minh Đạt tài trợ riêng, luôn qua lại mật thiết với Lâm gia. Khi Triệu Tăng lên làm phó thư ký trưởng thành ủy mở tiệc riêng tại nhà, Lâm Tuyền còn chuyên môn xin nghỉ phép về Tĩnh Hải một lần.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp