Quan Thanh

Chương 17: Sau cơn say


Chương trước Chương tiếp


- Anh, anh bây giờ không bận gì chứ?

- Không bận gì, anh vừa cùng chị dâu em đến rạp phim Quan Sơn xem bộ phim "Ngày tận thế" của nước M về, Yến Yến, em không biết đâu, bộ phim này xem nghiền lắm…

ĐĐầu kia điện thoại, anh trai của Âu Dương Yến Yến Âu Dương Long vẫn thao thao bất tuyệt nói về những tình tiết gay cấn trong bộ phim của nước M, nhưng Âu Dương Yến Yến đđang đứng ở bốt điện thoại công cộng ven đường lại rất sốt ruột cắt ngang lời anh ta:

- Anh à, anh tạm thời đừng nói chuyện này nữa, anh mau mau lái xe ra ngoài một chuyến, giúp em với.

- Âu Dương Long ở đ đầu kia điện thoại kinh ngạc:

- Yến Yến, em sao thế? Bố mẹ không ở nhà, em ở nhà một mình sao?

- Ài, anh, anh có thể không lải nhải nữa được không? Anh đến dưới cầu qua đường giành cho người đi bộ ở chợ Thiên Kiều đực không?

- Gì?

Giọng của Âu Dương Long lập tức to lên.

An Tại Đào lờ đờ ngồi bên vệ đường, Âu Dương Yến Yến thì lo lắng sốt ruột nhìn về phía đđường quốc lộ.

Một chiếc xe màu đỏ Santana nhanh như bay đến, từ trên xe nhảy xuống một thanh niên mặc áo phông màu trắng và quần ngố màu xanh. Anh ta lê đôi tông bước đến, vội vàng nắm chặt lấy Âu Dương Yến Yến, giận giữ nói:

- Yến Yến, muộn thế này rồi, em đến những nơi như thế này để làm gì? Ồ, đây là ai thế?

Âu Dương Yến Yến không kịp nghĩ quá nhiều, cũng không kịp nhìn ánh mắt kỳ quái của Âu Dương Long, chỉ cúi người đỡ An Tại Đào lên, vội vàng nói:

- Anh, đây là bạn học đại học của em. Anh ấy uống say rồi. Anh giúp em đưa anh ấy về.

- Từ từ đã.

Âu Dương Long nhíu nhíu mày

- Đưa về? Đưa về đâu?

Âu Dương Yến Yến ngẩn ra, mặt đỏ lên, cúi đầu năn nỉ nói:

- Anh, anh ấy là người Tân Hải, ở Thiên Nam không có chỗ ở. Anh xem trời cũng đã muộn thế này rồi, hay là, anh tạm thời đưa anh ấy về nhà mình.

Âu Dương Long giúp Âu Dương Yến Yến đỡ An Tại Đào say bí tỉ lên lên sô pha của nhà họ Âu Dương, lông mày của Âu Dương Long ngày càng nhíu chặt. Không cần nói gì khác, chỉ cần nhìn ánh mắt say đắm của em gái khi nhìn tên tiểu tử say rượu này, hắn có thể đoán ra phần nào đó, Âu Dương Yến Yến chắc chắn là thích tên tiểu tử này.

Anh ta vừa kết hôn năm ngoái, sau khi cưới thì mua luôn nhà mới ở phường Hắc Long, không sống cùng bố mẹ trong tiểu khu dành cho cán bộ tỉnh ủy, mốn về nhà với vợ, nhưng lại lo lắng cho em gái, cô nam quả nữ cùng ở một phòng xem ra rất khó coi. Hơn nữa, tên này lai lịch không rõ lại còn say rượu, nếu chẳng may rượu mờ mắt thì…

Nghĩ đến chuyện tên tiểu tử này khiến mình lỡ một đêm nồng với vợ, Âu Dương Long liền lạnh lùng liếc An Tại Đào một cái:

- Uống đến nước này…

Âu Dương Yến Yến cầm chiếc khăn mặt ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng lau mặt cho An Tại Đào, buồn bã nói:

- Anh, anh ấy tâm trạng không tốt, em còn nhớ khi còn học đại học anh ấy không hề uống rượu.

- Ách?

Âu Dương Long ngồi ở ghế sô pha đối diện, cẩn thận liếc qua mặt An Tại Đào một cái, đột nhiên mỉm cười:

- Yến Yến, nói thật cho anh biết, có phải em thích hắn không? Em nói đi, em với cậu ta hồi sinh viên không có chuyện gì chứ? Yến Yến nhà chúng ta như thế này, chắc không có bạn trai đâu nhỉ? Đúng rồi, nhà tên tiểu tử này ở quê? Gia đình hắn như thế nào?

Âu Dương Yến Yến sắng giọng

- Anh điều tra hộ khẩu đấy à. Anh ấy, anh ấy là bạn học đại học của em, không phải là người yêu của em.

Âu Dương Yến Yến giọng oán trách trầm xuống, có chút buồn bã cúi đầu xuống.

Tất nhiên, Âu Dương Long rất dễ dàng nhận ra em gái mình lòng đang đầy xúc cảm, thấy cô có vẻ xấu hổ, không nhịn được phá lên cười:

- Tốt lắm, đã là cô bé trưởng thành rồi, cũng tới lúc tìm bạn trai, xấu hổ gì chứ? Mau thành thật khai ra, tiểu tử này tột cùng là ai…

Âu Dương Yến yến im lặng không nói, chỉ lặng yên quay đầu liếc nhìn An Tại Đào một cái.

- Âu Dương Long không vừa lòng trừng mắt nhìn Âu Dương Yến Yến: - Dù gì em cũng phải nói cho anh biết, hắn tên là gì chứ?

- Anh ấy tên là An Tại Đào.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại nhà Âu Dương reng reng vang lên.

Âu Dương Long nhanh như cắt chạy đến nghe điện thoại, vừa mở mồm nói chào bà xã yêu quý thì liền nghe thấy đầu dây bên kia ngừng lại một chút, truyền đến một giọng nam trầm ấm vang lên:

- Xin chào, xin hỏi Yến Yến có nhà không?

Âu Dương Long ngẩn người, muộn thế này rồi vẫn có nam giới tìm Yến Yến, trong nhà có một tên say rượu, đầu kia điện thoại còn có một tên, hắn có chút tức giận hỏi ngược lại

- Ai đấy? Muộn thế này rồi còn gọi điện gì?

Đầu bện kia điện thoại roe rệt im lặng một lúc, nhưng vẫn tiếp tục hỏi một câu:

- Cháu là Âu Dương Long phải không? Nếu Yến Yến ở nhà , làm phiền cháu đưa cho Yến Yến nghe điện.....

Âu Dương Long nhíu mày, đang định nói gì đó, điện thoại liền bị Âu Dương Yến Yến cướp đi

- A lô, là chú Trần ạ?

- Là chú.

Bên kia đầu điện thoại Trần Cận Nam vang lên, vẫn cực kỳ trầm tĩnh, chợt buông điện thoại xuống.

-

- Là ai thế?

Âu Dương Long nhìn vẻmặt kì kì của Âu Dương Yến Yến, không khỏi lo lắng

- Nói cho anh biết, có phải có người quấy rối em, để anh xử hắn.

Âu Dương Yến Yến thở dài, lắc lắc đầu

- Được rồi, anh, anh đừng quản nữa, chuyện này anh quản không được, ông ấy không phải người xấu. Đúng rồi, cũng muộn lắm rồi, anh về với chị dâu đi, chị dâu ở nhà một mình, em cũng không yên tâm.

- Một mình em trông tên say rượu này, thì anh sẽ yên tâm sao?

Âu Dương Long lầu bầu vài tiếng

- Em ngoan ngoãn ngồi đây, anh đi đón chị dâu em, đêm nay, chúng ta đều ngủ ở đây, hừ!

,

Âu Dương Yến Yến cũng không quay về phòng ngủ, liền nằm khom người ở ghế sô pha đối diện, .chìm vào giấc ngủ say. Khi vừa tỉnh lại, trời đã sáng, khi cô mở mắt ra, An Tại Đào ở đối diện đã biến mất, chỉ để lại một tờ giấy nhỏ trên bàn uống nước.

- Âu Dương Yến Yến, anh đi đây… Anh vô cùng xin lỗi, anh nhất định phải đi tìm mẹ, có rất nhiều việc anh không thể nói rõ……Việc anh tìm Trần Cận Nam, mong em bảo mật, cảm ơn.

Nắm tờ giấy này, Âu Dương Yến Yến thấy trong long mình trống vắng, nhẹ nhàng buông tay, tờ giấy liền nhẹ nhàng rơi xuống đất. Lòng cô buồn bã.

Sau khi say rượu đầu An Tại Đào đau như muốn nứt ra, vội vàng tới khu nhà dành cho cán bộ Tỉnh ủy. Đối diện có một trạm dừng xe bus màu vàng nhạt. Nữ cảnh sát phân cục công an Giải Phóng Tôn Tiện đang ngồi dựa vào cửa sổ, trong lúc vô ý liếc mắt ra ngoài, nhìn thấy người thanh niên đẹp trai tuấn tú đã để lại ấn tượng đậm nét trong cô đang đi đi lại vẻ mặt ảm đạm vô cùng. Nguồn truyện: Truyện FULL

- A!

Tôn Thiện không kìm nổI đứng dậy sát cửa kính nhìn ra, không sai, đúng là tên tiểu tử thần bí tối hôm qua đến rồi lại đi.




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...