Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ
Chương 34
Cô cũng đâu có nói gì? Chỉ nói hai câu, Ôn Uyển liền liều mạng như vậy với cô sao? Hơn nữa, cũng không nói Ôn Uyển không tốt, chính là uất ức thay cô ấy mà thôi, coi trọng người bẩn thỉu như vậy sao?
“Vì sao tôi ra tay? Trong lòng chị rõ ràng!” Ôn Uyển nhìn chị dâu đoàn trưởng, giọng nói vẫn bình thản như cũ, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Lời này vừa nói ra, Hàn Hề lại nóng nảy, khóc kêu: “Tôi rõ ràng thế nào, ngược lại nói chuyện cho rõ ràng, tôi cũng không nói gì, cô liền đánh người, ngược lại là lỗi của tôi sao?”
Những người khác cứ kinh ngạc nhìn hai người như vậy, cũng không biết giữa chị dâu đoàn trưởng và Ôn Uyển xảy ra chuyện gì, cũng không tiện mở miệng chen vào, còn chị dâu biết sự tình thì càng không tiện mở miệng rồi, về sau cách xa bát quái mới tốt.
Ôn Uyển không nhìn, không nói gì thêm, chính là đứng ở đó, cô đã thành trò cười, không muốn thành truyện tiếu lâm nữa, khiến cho Giản Dung và đoàn trưởng đều khó xử.
Đoàn trưởng vừa nhìn thấy vợ mình còn tủi thân khóc lóc, liền xoa dịu: “Được rồi, được rồi, tính tình của em anh còn không biết sao? Nhanh chóng trở về nhà cùng anh, mất mặt quá rồi.”
Nói chuyện một chút, đoàn trưởng đã tự mình khiêng vợ lên, xoay người đi vào trong nhà, Hàn Hề khóc ghê hơn: “Sao em lại mất mặt? Anh thả em xuống, chuyện này phải nói rõ ràng…”
Tiếng nói kèm theo tiếng đóng cửa nặng nề, biến mất trong sân đại viện, chính ủy liếc nhìn Ôn Uyển, nói với nhóm người: “Được rồi, giải tán đi, chỉ là hiểu lầm, không có chuyện gì lớn!”
Vốn cũng không nên ra ngoài xem náo nhiệt, chính ủy vừa nói vậy, nhóm người liền trở về phòng mình.
Giản Dung nghiêm mặt, tiến lên mấy bước, cũng kéo Ôn Uyển về nhà, Ôn Uyển lẳng lặng đi theo phía sau Giản Dung, có thể cảm thấy Giản Dung đặc biệt tức giận, cả người tản ra hơi lạnh.
Vừa rồi liền hối hận, vốn vết sẹo trên mặt Giản Dung đã thành đề tài lúc rỗi rãi rồi, cô lại ồn ào với chị dâu, về sau Giản Dung dẫn đầu đội ngũ như thế nào? Kích động quả nhiên là ma quỷ!
Vừa vào nhà, Giản Dung đóng cửa lại, thuận thế ép tới, giam cầm Ôn Uyển vào trong ngực.
Từ khi kết hôn tới nay, đây là lần đầu tiên Giản Dung phát ra tính khí nóng nảy lớn như vậy với Ôn Uyển: “Đồng chí Ôn Uyển, em nói đi, làm một quân tẩu vinh quang, sao em có thể đánh nhau với chị dâu nhà đoàn trưởng chứ? Em lại còn ra tay trước, một chút tư tưởng giác ngộ cũng không có!”
Giản Dung thật sự cảm thấy giống như nằm mơ, cô nhóc này nghĩ như thế nào, lại còn là cô ấy ra tay trước, đừng nói anh không tin, ba mẹ Ôn Uyển mà biết chỉ cho là lời đồn, vốn không tin con gái cưng của mình có thể làm ra loại chuyện này.
“Cô ta mắng người trước.” Ôn Uyển tiến lên đón nhận ánh mắt của Giản Dung, cũng là giận quá, vốn còn cảm thấy chuyện như vậy là mình không đúng, nhưng Giản Dung lại nói như vậy, Ôn Uyển cũng không chịu nổi.
Giản Dung hơi nhíu mày, nhìn cô gái thấp hơn mình một cái đầu: “Cô ta mắng người trước? Cô ta mắng em cái gì?”
Chị dâu nói cái gì, nhưng cho dù là nói cái gì cũng không thể khiến cho hai người không để ý thân phận mà đánh nhau như vậy?
“Cô ta nói, em là một đóa hoa tươi, cắm ở, cắm ở…” Ôn Uyển tức giận đỏ bừng mặt, nói không ra lời, nói gì cũng được, cô chính là không cho người khác nói Giản Dung.
Mặt Giản Dung đen thui, cứ nhìn chằm chằm Ôn Uyển như vậy, trong lòng ngũ vị tạp trần, hồi lâu sau mở miệng: “Ông đây đi tìm đoàn trưởng lý luận!”
Anh không ngờ Ôn Uyển đánh nhau là vì anh, không phải anh muốn đòi công bằng cho mình, là muốn đòi cho Ôn Uyển.
Nói xong Giản Dung buông Ôn Uyển ra, định mở cửa đi ra ngoài, Ôn Uyển vội vàng ôm lấy Giản Dung, kêu gấp gáp: “Đừng, em đánh nhau với chị dâu, quay đầu nói rõ, cũng không có chuyện gì lớn, nhưng nếu anh đi, đánh nhau với đoàn trưởng thì làm sao bây giờ?”
Tính khí ngang ngạnh của Giản Dung, cùng tính khí nóng nảy của đoàn trưởng, chuyến đi này, hai người nhất định sẽ đánh nhau, hai người cùng là bộ đội, lại cùng nơi công tác, nếu đánh nhau thì làm sao?
Mặt nghiêm nghị, Giản Dung đau lòng, Ôn Uyển ôm chặt Giản Dung, trong miệng không ngừng nói: “Đừng nóng giận, em không nên đánh nhau với chị dâu, đừng tức giận.”
Giản Dung nghe lời Ôn Uyển nói, cánh tay chợt ôm chặt, ôm chặt Ôn Uyển vào trong ngực, từ ngày gả cho anh, Ôn Uyển không có một ngày tốt, đợi hai năm, rồi theo quân, lại ở nơi này, ăn không ngon, mặc không đẹp.
Hốc mắt hơi ướt át, Giản Dung cứ ôm chặt Ôn Uyển như vậy, trong lòng giống như bị kim châm, đột nhiên giơ tay lên, tát mình một cái, giọng nói khàn khàn: “Là anh vô dụng, Ôn Uyển, sao em lại coi trọng anh chứ?”
Từ lúc mới bắt đầu, tất cả mọi người đã nói anh không xứng với Ôn Uyển, anh chỉ cho là chuyện cười, nhưng hôm nay cảm thấy lời này nói hoàn toàn đúng.
Ôn Uyển giật mình nhìn Giản Dung, mắt đã đỏ hoe: “Anh điên rồi?”
Cô không cảm thấy uất ức, nghĩ tới tối hôm qua Giản Dung dịu dàng, đã chờ rất lâu, bản thân khó khăn lắm mới chiu đựng nổi, chờ đợi không phải là Giản Dung tự trách, không phải là Giản Dung không ngừng áy náy.
“Tiểu Uyển, anh mua nhà trên thị trấn cho em nha, anh không ở chỗ này, anh không muốn em chịu uất ức.” Giản Dung nhìn Ôn Uyển, chuyện như vậy anh cũng nên lo lắng, cùng lắm thì anh ngủ ít đi mấy giờ, đến nửa đêm về nhà.
Anh không muốn Ôn Uyển ở lại đây, phòng ở bị dột, ăn không ngon, bây giờ lại còn đánh nhau với chị dâu, anh biết tính khí của chị dâu đoàn trưởng, chuyện xảy ra như vậy, tuy không thể cả ngày oán trách Ôn Uyển, cho dù không có ý xấu, nhưng để Ôn Uyển nghe thấy cũng khó chịu.
“Em không chuyển nhà!” Ôn Uyển ngẩng đầu lên, nói không chút suy nghĩ, chuyện như vậy vốn không phải là chuyện lớn lao, nếu cô dọn ra ngoài, người ta sẽ nghĩ về Giản Dung như thế nào?
Nói Giản Dung già mồm cãi láo, nói anh chiều chuộng vợ, đánh nhau cùng người khác, dường như còn phải chịu bao nhiêu uất ức nên chuyển đi.
Cô cũng không phải không nhịn được sắc mặt của chị dâu và đoàn trưởng, cô không thể dọn đi.
Giản Dung nhíu chặt chân mày, nhìn Ôn Uyển: “Nghe lời anh có được không? Chỉ nghe anh một lần này, phòng này lúc trời mưa sẽ bị dột, lại còn không có việc gì sâu với rắn cũng bò vào, ở đây có gì tốt?”
Anh không muốn Ôn Uyển chịu uất ức, lại là chịu uất ức vì anh.
“Chị dâu khác có thể ở lại, tại sao em không thể?” Ôn Uyển gần như khẩn cầu nhìn Giản Dung, ở nơi đây, cô có thêm thời gian chăm sóc Giản Dung, dọn ra ngoài, thời gian ở chung với nhau quá ít, cô không muốn chuyển ra!
Giản Dung nhìn Ôn Uyển, vừa định nói gì, ngoài cửa truyền đến giọng nói: “Nhanh lên một chút, gõ cửa đi? Mình gây ra lỗi, mình mở miệng! Biết không?”
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp