Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi
Chương 4-2: Đụng ngã 'cây Tùng’ (2)
Từ từ mở mắt ra, giơ tay lên sờ sờ đầu, không nóng, cảm giác đầu óc tỉnh táo không ít, theo thói quen quan sát hoàn cảnh nơi này. Căn phòng xa lạ, rộng rãi sáng ngời, điều hòa mở ấm áp thích hợp. Trang hoàng theo phong cách hai màu đen trắng đơn giản phóng khoáng, tương tự căn phòng kiếp trước của mình. Căn phòng được dọn dẹp phải hết sức gọn gàng, trong nhà trừ những vật phẩm cần thiết, không có một món trang trí dư thừa nào.
Có thể chắc chắn, chủ nhân phòng ngủ chỗ này, là một người nghiêm túc, cao quý, mạnh mẽ, tỉnh táo, lưu loát, hơn nữa còn là người đàn ông yêu thích sạch sẽ.
Từ từ, đàn ông? Tại sao mình lại ở trong căn phòng của đàn ông? Chuyện này quá kinh khủng!
Chỉ nhớ rõ có một tên cướp đoạt ba lô của cô, cô đuổi theo, giải quyết tên cướp, lấy tiền của tên đó, trên đường trở về, sốt cao phải kịch liệt, trí nhớ rất mơ hồ, giống như nhìn thấy một gốc cây cây tùng. . . a không đúng, là người đàn ông, sau đó... . Suy nghĩ hồi lâu, Trưởng Tôn Ngưng cũng không nghĩ ra tiếp sau xảy ra chuyện gì. Làm sao tới nơi này? Nơi đây lại là nơi nào? Là nhà của người đàn ông kia sao?
Dựa vào! Chẳng lẽ gặp phải kẻ háo sắc, thừa dịp cô bệnh nghiêm trọng, tay trói gà không chặt, ý thức không rõ xách về nhà, ăn hết xương cốt vào bụng đi!
Cả gan, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, người cặn bã!
Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!
Quan trọng nhất là, cô căn bản là không có cảm giác a! Thua thiệt quá lớn rồi!
Trưởng Tôn Ngưng vội vàng vén lên chăn kiểm tra, không nhìn còn đỡ, cúi đầu vừa nhìn, đập vào mắt đầu tiên là hai cái đùi đẹp trắng nõn thon dài, trên người chỉ mặc duy nhất một cái áo sơ mi đàn ông lớn, miễn cưỡng có thể che kín bắp đùi, không cẩn thận sẽ lộ ra màu hồng đồ lót bên trong. Trước ngực áo sơ mi bị chống đỡ phình lên, đưa tay vừa sờ, kinh ngạc.
Wa, đáng kinh ngạc!
Lúc vừa sống lại, bị bộ đồ đáng bỏ đi che kín, thân thể lại không thoải mái, vốn cũng không có để ý tới. Này vừa sờ không khỏi vui mừng, đừng xem thân thể này gầy nhỏ, một trận gió là có thể thổi bay, nhưng nhẹ nhàng nắm chặt, có ít nhất cỡ E, ôm trọn vểnh lên, là cái loại đàn ông thấy chảy nước miếng đó.
Kiểm tra một phen, trên người cũng không có dấu vết đáng ngờ, cũng không có chuyện hậu di chứng gì, xem ra chính mình còn là thân thể trong sạch, còn may! Thế nhưng, đối mặt với một con mồi mê người như vậy, cũng không cảm giác vậy có còn là đàn ông sao?
Ai nha! Mặc kệ nó? Trưởng Tôn Ngưng phát hiện mình sau khi sống lại, vô tình, càng ngày càng giống như cô gái nhỏ. Mặc kệ, nơi này không nên ở lâu, rời đi trước hãy nói, quần áo đâu?
Ngồi ở trên giường, mọi nơi nhìn hồi lâu, cũng không thấy món quần áo thực sự không muốn mặc lên người đó của mình, quá thể! Ngoại trừ cô là đặc công vua bên ngoài, bản thân vẫn là kiểu người phóng khoáng lạc quan, kêu cô mặc loại quần áo mười mấy năm trước, còn là kiểu của bác gái trung niên, đó không phải là nhổ cả một thân lông chim Phượng Hoàng xinh đẹp của cô, mà cắm vào lông gà sao? Muốn chết!
Rối rắm không giải quyết được vấn đề, Trưởng Tôn Ngưng từ trước đến nay thuộc phái hành động, xuống giường, đi chân trần tới trước tủ treo quần áo, kéo cánh cửa tủ ra.
Quân trang, duy nhất một bộ.
Không có thứ gì khác.
Ặc... , người có tiền ở phòng ốc tốt như vậy, thì không thể chuẩn bị thêm mấy bộ đồ thường sao?
Vậy bây giờ làm sao! Quân trang? Trên người mình cũng đang mặc áo sơ mi quân trang, trong đầu có chút hình ảnh từ từ hiện lên, dường như cô nhớ lại, trước khi mất đi ý thức thấy người đàn ông là một quân nhân, mình còn kêu anh ta...
Lão công tương lai!