Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi
Chương 16: Họ hàng cực phẩm (phần giữa)
"Như nhau thôi, mợ là người thành phố quý giá thế này, chẳng phải cũng giáo dục ra con gái lớn lên giống như thôn cô trong núi à, thấy cô ruột không biết chào hỏi chúc tết,còn né tránh làm ra vẻ ghét bỏ nông thôn bẩn sao, không biết tự trọng!" Trưởng Tôn Ngưng nói càng trực tiếp, Phương Linh Linh đã để mâu thuẫn bị bới móc đến đây, cô cũng không cần khách sáo, càng chẳng muốn mất công quanh co lòng vòng tức giận. Lỡ như chỉ số thông minh của nhóm người bọn họ nghe không hiểu, chẳng phải cô đã uổng phí tâm tư rồi sao.
"Tiểu Ngưng." Trưởng Tôn Thục Nhã gọi Trưởng Tôn Ngưng lại, liếc trộm nhìn anh hai với cha, thấy bọn họ đều dùng vẻ mặt phức tạp nhìn con gái của mình, vội vàng giải thích với Phương Linh Linh, "Chị dâu đừng so đo với Tiểu Ngưng, con bé không hiểu chuyện." Lần này sau khi trở về, con gái mình lập tức đổi tính, d↕ⓔn đ✩n lⓔ qu☂ đ☀n♫ ngay cả bà cũng không mò ra được tính tình của con bé, lại càng không khống chế được, trong lòng không yên, cầu nguyện trăm ngàn lần đừng trêu chọc tai vạ cho anh hai mới tốt.
Phương Linh Linh đã khi nào từng bị sỉ nhục như vậy, bình thường chồng cưng chiều, y tá, người bệnh trong bệnh viện nịnh bợ lấy lòng, bà ta không gây khó dễ cho người ta đã là không tệ rồi. Trưởng Tôn Ngưng mắng con gái bà trước mặt mọi người, con gái mình bị coi thường, cũng lôi cả mình vào, hơi thở bà ta nghẹn lại, trong lòng ngay cả ý muốn liều chết với Trưởng Tôn Ngưng cũng đều có, vốn là gương mặt trắng nõn, lại tức giận đến mức giống như tờ giấy trắng, tôn lên làn môi đỏ sẫm bên trên, trông không khác gì quỷ treo cổ. Chỉ vào cái mũi Trưởng Tôn Thục Nhã, trách cứ nói: "Cô dạy con gái mình thật tốt, miệng mồm quả thật sắc như dao cạo, cô ta không hiểu chuyện, cô ta đã 20 rồi mà vẫn còn không hiểu chuyện." Trưởng Tôn Ngưng qua hết năm vừa vặn hai mươi tuổi.
"Chị dâu chị đừng tức giận, là Tiểu Ngưng không đúng. . . ."
"Không tức giận cái con quỷ cô". Không đợi Trưởng Tôn Thục Nhã nói nói xong, Phương Linh Linh đã đập một quả táo qua, may mà Trưởng Tôn Ngưng đón được."Tôi đã nói không trở lại là không trở lại, ông lại phải quậy ầm ĩ muốn trở về, đầu năm mùng một đã để cho một con bé lừa đảo đến chọc nghẹn tôi, Trưởng Tôn Hoài An, anh có cái tâm tư gì."
Tình cảm đã sớm không thuận lòng, chỉ còn thiếu nước tìm cớ phát tác, coi như có tìm được. Trưởng Tôn Ngưng nhìn xem Trưởng Tôn Hoài An, vợ đã ném quả táo về phía em gái, ông ta lại còn có thể tiếp tục giả vờ làm đà điểu, con mắt sáng trong suốt lộ ra sự hèn mọn, nhìn Trưởng Tôn Hoài An với Trưởng Tôn Thu, trái tim giống như bị con dao nhọn đâm.
Quả táo vừa lớn vừa đỏ, cô lấy nước trà rửa qua, cắn một ngụm, mùi vị không tệ."Chẳng lẽ mợ không biết quân tử động khẩu không động thủ(quân tử chỉ nên dùng lời nói không nên dùng bạo lực), mặc dù mợ chỉ là phụ nữ, d↕ⓔn đ✩n lⓔ qu☂ đ☀n♫ nhưng cũng là người từng đi học, thành phần tri thức từng đi học văn minh thành thị, nếu như bị người ngoài nhìn thấy ngài dùng quả táo đập cô em chồng của mình, kẻ dọa người cũng không phải là chúng tôi." Phương Linh Linh càng bưng dáng vẻ kiêu ngạo bản thân là dân thành thị, Trưởng Tôn Ngưng lập tức lấy cái này ra châm chọc bà ta, nói bà ta là thành phần tri thức đều là bôi đen cho toàn thể giới tri thức."Mợ, nếu là bởi vì chúng ta chưa chúc tết cho bà mà xoi mói, vậy cũng dễ xử lý, tôi đã nói lời thiếu suy nghĩ, xin hỏi bà đã chuẩn bị tiền lì xì chưa?" Giọng điệu Trưởng Tôn Ngưng lạnh nhạt, trắng trợn châm chọc với khiêu khích, tốc độ nói lại rất chậm, còn có tiếng ăn quả táo giòn giã, nghe giống như phán quan quen thói giày vò, làm cho người ta không nhịn được run lên trong lòng.
Mặt Phương Linh Linh xanh hết trận này đến trận khác, tức giận đến mức đầu óc ngưng trệ, nhất thời không biết phản bác như thế nào mới tốt, "Cô. . . Cô. . . ."
"Mẹ, mẹ xem mẹ lớn như vậy còn so đo với trẻ con làm cái gì, đừng nóng giận nữa, tức giận sẽ không đẹp." Trưởng Tôn Như Ca lúc ở ngoài đã luyện thành bản lĩnh quan sát sắc mặt, nghe lời nói sắc bén của Trưởng Tôn Ngưng, lập tức không dám chọc vào, khuyên giải cha mẹ mình.
Phương Linh Linh oán hận liếc mắt trừng Trưởng Tôn Ngưng một cái, nhưng cô không chút để ý, ánh mắt lại không thể giết người, vẻ mặt cô cười như không cười sâu không lường được. Phương Linh Linh bị nhìn đến toàn thân không thoải mái, lửa giận vừa mới áp chế lại từ từ bốc lên.
"Anh, sao anh lại chỉa cùi chỏ ra ngoài (ý nói bênh vực người ngoài, không giúp người trong nhà), che chở con nhỏ yêu tinh này, anh. . . ."
"Y Y, không được nói bậy." Trưởng Tôn Như Ca vội vàng đưa mắt ra hiệu cho em gái.
"Xem ra không có cách nào ở lại nhà này tiếp được nữa." Phương Linh Linh mở miệng ồn ào, tìm giầy xuống giường, dáng vẻ muốn đi.
Trưởng Tôn Thu thân là Người đứng đầu trong nhà, mắt thấy sự tình phát triển vào phương hướng cứng nhắc, bất chấp khó khăn đứng ra giảng hòa, "Linh Linh con đang làm gì, d↕ⓔn đ✩n lⓔ qu☂ đ☀n♫ dưới đất rất lạnh nhanh đến trên giường đất ngồi đi. Đừng so đo với Tiểu Ngưng, con bé bé này đúng là miệng nói không kịp cản mà, đều là nói đùa, cần gì để ở trong lòng."
"Phải rồi, chị dâu chị cũng đừng tức giận." Trưởng Tôn Thục Nhã cũng vội vàng hưởng ứng theo lấy lòng, vẻ mặt cười làm lành: "Tiểu Ngưng, còn không mau xin lỗi, chào hỏi mợ của con."
"Được thôi, lấy tiền lì xì, chúc tết ra đưa đây." Trưởng Tôn Ngưng đâu dễ bị người gây khó dễ, , dựa vào cái gì mọi người đều nhìn sắc mặt Phương Linh Linh, xoay chung quanh bà ta, chúc tết nhận tiền lì xì chính là đạo lí hiển nhiên. Con gái nhà bọn họ không chào hỏi chúc tết với mẹ cô, không phải là sợ không có tiền lì xì để lấy sao.
"Con bé này." Trưởng Tôn Thục Nhã nghiêm mặt lên, thấy không có cách nào với Trưởng Tôn Ngưng, trong lúc đó ánh mắt khó xử chuyển động ở giữa cha già với anh hai.
"Tiền lì xì, tiền lì xì, chị nghèo nàn đến điên mắt đi." Trưởng Tôn Y Y xông về phía Trưởng Tôn Ngưng gào thét, tức giận đến mức hai má hồng phát tím giống như trúng độc.
"Hừ, đồ không có dạy dỗ, cho cô, chào hỏi cũng không cần nữa" Phương Linh Linh tức giận ném ra một tờ tiền giá trị lớn trăm nguyên (đơn vị tiền tệ của Trung Quốc, tương tự đồng của VN, một nguyên xấp xỉ 3000 VNĐ), giống như đuổi người ăn xin, chỉ còn thiếu phun nước bọt về phía Trưởng Tôn Ngưng.
Ài! Có một vài người, vợ vã con gái đã làm ầm ĩ như vậy, ngay cả cái rắm đều không thả, quả nhiên thực sự đã đạt tới danh hiệu cực phẩm.
Tờ tiền giá trị lớn trăm nguyên chậm rãi từ từ bay xuống, khi đang đổ nước không cẩn thận bị vẩy vào trong một vũng nước, Trưởng Tôn Ngưng nhướng mày cười chậm rãi nói: "Chí sĩ (người có khí khái, phẩm hạnh) không uống trộm nước suối, người trong sạch không nhận của ăn xin, không có công không nhận lộc, 100 nguyên này bà cứ giữ lại bổ sung thêm một chút chỉ số thông minh cho mình đi." Dù nói thế nào cũng là họ hàng, nếu như lời nói và hành động của Phương Linh Linh không vênh mặt hất hàm sai khiến sỉ nhục người khác như vậy, Trưởng Tôn Ngưng cũng sẽ không nói chuyện không chừa đường lui như thế.
"Cô. . . ." Phương Linh Linh tức giận đến nỗi cảm giác huyết áp tăng mạnh, có nguy cơ sẽ té xỉu, thầm nghĩ con bé lừa đảo kia trước đây mấy cân mấy lượng bà ta rõ ràng nhất, sao hôm nay lại hung hăng như vậy, từng cái từng cái đều là học với ai?
"Em họ em cũng đừng có quá đáng, được đằng chân lân đằng đầu." Trưởng Tôn Như Ca giận dữ, bảo vệ cha mẹ mình.
"Có sao? Chẳng qua người ta nói đến trước, tôi chỉ nói lại thôi" Trên đời nào có đạo lý ức hiếp người còn không cho phép đánh trả, Trưởng Tôn Ngưng vẫn nhẹ giọng cười yếu ớt, lộ ra vẻ cao quý tao nhã, tự nhiên thoải mái giống như công chúa hoàng gia, so sánh với cô, Phương Linh Linh mới đúng là bà bác nông thôn rắm chó cũng không hiểu.
"Tiểu Ngưng con nói ít đi hai câu không được sao?" Giọng điệu Trưởng Tôn Thục Nhã mang theo ý trách cứ, cũng không phải thường xuyên gặp mặt, cần gì làm ầm ĩ khiến trong lòng mọi người đều không thoải mái.