Quân Sư Vương Phi

Chương 42: Phá Trận – Thượng


Chương trước Chương tiếp

Ngạo Quân ngồi ở trên giường, tấm da dê cầm trên tay hé ra, chuyển lại gần, di chuyển qua lại tựa hồ đang nghiên cứu cái gì.

Đột nhiên trên tay trống không, tấm da dê bị người cầm đi, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Ngọc nhi cầm tấm da dê kia lạnh lùng nhìn nàng, hoàn toàn không giống như bình thường dịu ngoan nhìn nàng. Ha ha…… Xem ra là muốn động thủ , cũng tốt, sớm động thủ sớm xong việc.

“Ngọc nhi, đừng đùa, cái đó rất quan trọng , mau trả lại cho ta.” Ngạo Quân làm bộ như nhìn không thấy chuyển biến của Ngọc nhi, vươn tay thúc giục nói. Diễn còn phải tiếp tục diễn a!

“Nga, quan trọng như vậy? Là cái gì a? Không nói, sẽ không trả lại cho ngươi.” Ngọc nhi nhíu mày cười lạnh nói.

“Được rồi! Nói cho ngươi biết cũng không sao, đây là vật người kia giao cho ta , hắn đã lấy được từ chỗ Thánh Xích, bát quái trận trận đồ , ta cũng đã nghiên cứu ra cách phá giải rồi, đây cũng là phương pháp giải trận hắn chỉ cho ta, có thành công hay không phải dựa vào nó , rất trọng yếu , đừng làm hỏng, mau cầm lại đây.” Ngạo Quân vội vàng nói, có thể thấy được vật nọ có bao nhiêu quan trọng. Kỳ thật cũng rất quan trọng , không có nó, như thế nào có thể lừa được Thánh Xích!

“Nếu ta nói không?” Ngọc nhi đột nhiên kiều mị nói, còn cầm vật đưa qua đưa lại, vui đùa.

“Ngọc nhi, đừng đùa nữa.” Ngạo Quân bộ dáng có điểm nóng nảy.

“Hừ, đùa? Ha ha…… Mạc Quân, ngươi có biết mấy ngày nay ta đùa với ngươi, ta cảm thấy có bao nhiêu ghê tởm không? Rõ ràng là một kẻ háo sắc, còn cải trang giả dạng, nghĩ mình là chính nhân quân tử. Ta phi……” Ngọc nhi đột nhiên bộ mặt trở nên dữ tợn, khinh thường đùa cợt nói.

“Ngọc nhi, ngươi đang nói cái gì a? Đừng đùa được không?” Ngạo Quân cười hi hi đứng lên nói, chậm rãi đến gần Ngọc nhi. Bộ dáng thật cẩn thận, giống như là tiểu nam nhân đáng thương sắp bị người yêu có ý đồ lừa mình vứt bỏ.

“Mạc Quân, ta thực cảm thấy bi ai cho ngươi, đến bây giờ còn chưa rõ tình hình! Ha ha…… Nói thật cho ngươi biết, ta không phải là cái gì Mộ Dung ngọc, ta gọi là Xích Ngọc, tiếp cận ngươi, hừ, chẳng qua là phụng mệnh làm việc mà thôi. Cho tới bây giờ ta vốn không có thích ngươi, ngược lại , ta thực chán ghét ngươi, hận không thể giết ngươi, nếu ngươi chết, hắn sẽ là của ta.” Hướng tới gần Ngạo Quân, Xích Ngọc đưa tay đặt kiếm lên cổ Ngạo Quân. Nếu không phải có lệnh của chủ tử, phải dụ y ra Ngàn Dặm Pha, nàng thật muốn ngay tại nơi này kết liễu y.

“Không, đây không phải sự thật, chỉ là ngươi đang trách ta vừa nãy không để ý tới ngươi , mới nổi giận với ta như vậy, ta đáp ứng ngươi, sẽ không bỏ mặc ngươi, ngươi đừng đùa như vậy được không? Đùa như vậy không buồn cười chút nào, Ngọc nhi……” Ngạo Quân một bộ không thể tin phe phẩy đầu, thật sâu nhìn chăm chú vào Xích Ngọc nói, một bên cẩn thận muốn đưa tay đẩy kiếm ra, nhìn như là bạn gái vô tình bỏ đi, mà nam tử đáng thương thì đang cầu xin bạn gái đừng rời đi.

“Ha ha…… Không thể tưởng được thiên hạ đệ nhất quân sư cũng là người ngu xuẩn như vậy, ta nói cho ngươi biết, ta không đùa với ngươi, người Xích Ngọc ta yêu cho tới bây giờ chính là Âu Dương Cẩn Hiên, về phần ngươi, hừ…… Qua đêm nay, ngươi có thể vĩnh viễn làm xuân thu đại mộng của ngươi, ha ha……” Xích Ngọc lại đưa thanh kiếm trở về cổ Ngạo Quân , khinh thường cười lớn nói.

“Cái gì? Ngươi yêu là Cẩn Hiên?” Ngạo Quân khiếp sợ hỏi. Một câu này không phải là diễn trò, mà là chân chính khiếp sợ, Xích Ngọc yêu Cẩn Hiên, này…… Điều đó không có khả năng a! Hai người căn bản là chỉ gặp mặt vài lần. Hồi tưởng lại khi nàng ta nói nàng ta yêu Cẩn Hiên, lòng của nàng bất giác căng thẳng, giống như có cái gì đó đặt ở trong ngực, nàng ta yêu Cẩn Hiên, vậy Cẩn Hiên thì sao? Từ lúc Xích Ngọc xuất hiện, nàng thường xuyên cảm thấy được hận ý nàng ta đối với nàng, thậm chí là sát ý, nàng vẫn không rõ vì cái gì, cho dù là vì chủ tử, có tất yếu phải cừu hận lớn như vậy không? Nguyên lai, là vì Cẩn Hiên!

“Cẩn Hiên?, hừ, dựa vào cái gì ngươi xứng gọi tên hắn, ta thật không hiểu được, ngươi rốt cuộc có cái gì hảo, vì cái gì ai cũng thích ngươi, chỉ Gia Luật Ưng thì thôi đi, vì cái gì ngay cả ‘Chiến thần’ xuất sắc như thế cũng cuồng dại với ngươi như thế? Từ ba năm trước đây, tâm của ta cũng chỉ dành cho Cẩn Hiên, mà tâm Cẩn Hiên cũng chỉ có thể là của ta, ngươi dựa vào cái gì chiếm tâm của hắn, chỉ cần ngươi chết, hắn sẽ là của ta, ha ha……” Xích Ngọc tựa hồ có điểm điên cuồng gào thét, cả người tản mát ra sát khí đặc hơn.

Cẩn Hiên cuồng dại với ta? Ha ha…… Ngươi lầm rồi, người hắn yêu chỉ có Tuyết mà thôi, đối với ta, có lẽ hắn chỉ là đem ta trở thành bóng dáng của Tuyết, mà đối với ngươi, vĩnh viễn hắn cũng sẽ không yêu.

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt lại bày ra bộ dáng vô cùng đau đớn vội vàng nói:“Ngọc nhi, ngươi đừng vọng tưởng , Cẩn Hiên hắn sẽ không yêu ngươi, chỉ có ta mới……” Chính là nói đến một nửa, đã bị Xích Ngọc rống giận cấp đánh gãy .

“Câm miệng! Đi.” Xích Ngọc không muốn nghe Ngạo Quân nói tiếp nữa, kiếm càng gần sát cổ Ngạo Quân, gầm nhẹ nói.

Xích Ngọc đem kiếm đặt tại cổ Ngạo Quân, hai người chậm rãi đi ra doanh trướng, Ngạo Quân vẫn giả dạng bộ dáng sợ hãi, càng làm cho Xích Ngọc khinh thường.

Binh lính ở trướng ngoại vừa thấy Ngọc nhi cô nương mà Mạc quân sư thương yêu nhất đang cầm kiếm đặt tại cổ quân sư, đều sợ tới mức không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có thể nghi hoặc nhìn hai người chậm rãi đi qua trước mắt bọn họ.

Cẩn Hiên vừa nghe thấy đã nhanh chóng chạy tới rồi rất nhanh trao đổi ánh mắt với Ngạo Quân, tiếp theo nổi giận nói:“Ngọc nhi cô nương, ngươi làm cái gì vậy, mau thả Quân ra.”

“Quân? Kêu hảo thân thiết a!” Xích Ngọc ê ẩm nói với Cẩn Hiên, trên tay lực đạo càng nặng , xuất hiện một chút tơ máu .

“Bổn vương nói lại lần nữa, mau thả Quân ra, nếu không, đừng trách bổn vương không khách khí .” Cẩn Hiên gấp đến độ tiến lên từng bước, trong mắt tràn đầy đau lòng, lớn tiếng uy hiếp nói. Cho dù biết rõ đây là kế sách, nhưng quả thật khi nhìn thấy tơ máu trên cổ Ngạo Quân, Cẩn Hiên trong lòng tê rần, hận không thể chịu đau thay cho y, biết rõ kế hoạch lần này nguy hiểm như thế, mà y lại chỉ biết một chút công phu mèo quào, tại sao hắn lại đáp ứng kế hoạch của y? Cẩn Hiên hiện tại bắt đầu hối hận . [Lệ Nguyệt: Mèo quào a!!! *Hãi*]

“Không khách khí? Ha ha…… Mạc Quân ở trên tay ta, ngươi có năng lực gì mà đối đãi không khách khí với ta? Ha ha……” Xích Ngọc điên cuồng cười lớn, nhưng trong mắt lại ẩn ẩn nước mắt. Trong lòng hắn đang đau cho y, đang khẩn trương cho y, vì y, lớn tiếng uy hiếp nàng, chẳng lẽ, trong lòng của hắn, nàng thật sự một chút địa vị cũng không có sao?

“Vương gia, phát sinh chuyện gì ?” Từ phía sau các vị tướng quân cũng đã tới, cũng bị tình huống hỗn loạn trước mắt giảo đến khó hiểu, chỉ có thể ra tiếng hỏi Vương gia, chỉ thấy Vương gia không để ý đến bọn hắn, vẫn khẩn trương nhìn chăm chú vào phía trước.

Nhìn theo ánh mắt của Vương gia, mọi người lại cả kinh, ở đây đang diễn ra chuyện gì a!

“Quân, ngươi không sao chứ? Vương gia đây là có chuyện gì?” Ngụy Tử Tề vừa thấy Ngạo Quân liền chấn kinh, trên cổ còn có tơ máu, gấp đến độ, những bất hòa lúc trước, đều tạm gác lại , hiện tại hắn chỉ muốn biết, Ngọc nhi kia vì sao lại kèm hai bên Quân? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Hừ, lại tới một người nữa.” Xích Ngọc đột nhiên nói một câu khó hiểu.

“Ngươi trốn không thoát đâu, mau thả Quân ra.” Cẩn Hiên không trả lời Ngụy Tử Tề, lại không để ý tới Xích Ngọc, chỉ trầm giọng nói với Xích Ngọc, vung tay lên, một đội cung thủ liền xuất hiện ở trước mặt Xích Ngọc.

“Trốn không thoát? Ta cũng không tin, Mạc Quân của ngươi còn đang trong tay ta!” Xích Ngọc cười yêu dã, đối với Cẩn Hiên ái muội nói, sau đó liền biến sắc, hét lớn:“Không muốn y chết, đều tránh ra cho ta.” Kiếm trên tay càng kề sâu vào, đã có máu chảy ra . Mặt biến sắc cực nhanh, làm Ngạo Quân bị nàng kèm hai bên đang đổ máu cũng không ngừng ở trong lòng tán thưởng nói: Hảo một tắc kè hoa xinh đẹp a!

“Đừng, đừng làm bị thương y.” Ngụy Tử Tề khẩn trương ra tiếng nói, lại chuyển hướng Cẩn Hiên nói:“Vương gia……” Ý tứ thập phần rõ ràng, phóng nàng đi thôi! Chỉ cần nàng không làm Quân bị thương.

Cẩn Hiên trầm mặc một chút, tay lại là vung lên, mọi người vây quanh chậm rãi tản ra, Xích Ngọc kèm hai bên Ngạo Quân không coi mọi người ở đây ra gì đi ra doanh trướng Long Hiên.

Thấy Âu Dương Cẩn Hiên vẫn mang theo người theo sát phía sau, Xích Ngọc đột nhiên xoay người lại, quỷ mị cười nói:“Đứng ở kia cấm nhúc nhích, nếu ta bị dọa, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra a!”

Nghe những lời này, Cẩn Hiên chỉ phải hạ lệnh, không thể hành động thiếu suy nghĩ, trơ mắt nhìn hai người càng lúc càng xa, thẳng đến khi không còn thấy thân ảnh hai người.

“Vương gia? Làm sao bây giờ? Quân sư y……” Ngụy Tử Tề vẻ mặt hốt hoảng nhìn về phía Cẩn Hiên, hắn muốn đi cứu Quân.

“Tử Tề, đừng lo lắng, Quân không có việc gì .” Cẩn Hiên tuy là nói với Ngụy Tử Tề, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chăm chú vào nơi Ngạo Quân biến mất.

“Hừ, ta đã sớm nhìn ra nữ nhân kia không phải người tốt, nhưng chính quân sư lại bị nàng mê hoặc không rõ thực hư. Tốt lắm, tự lãnh hậu quả đi!” Triệu Chi Dương khinh thường hừ lạnh nói. Kỳ thật nội tâm cũng thực lo lắng cho an toàn của Ngạo Quân, nhưng vẫn còn tức chuyện Ngạo Quân đánh Nguyệt Oánh, làm Nguyệt Oánh thương tâm mà thôi, về phần chuyện đánh hắn, hắn chẳng để ý tới.

“Chi Dương.” Ngụy Tử Tề sinh khí rống Triệu Chi Dương một tiếng, hắn biết Chi Dương còn sinh khí, nhưng tại thời điểm này còn nói như vậy, cũng đã quá phận .

“Ta……” Triệu Chi Dương còn muốn nói cái gì, lại bị Cẩn Hiên đánh gãy .

“Được rồi.” Cẩn Hiên trầm giọng nói, lại quay đầu đối với mọi người, vững vàng nói:“Các vị tướng quân, quân sư cho tới bây giờ vốn không bị Ngọc nhi mê hoặc, này hết thảy chỉ là một cái kế mà thôi, một cơ hội duy nhất có thể phá trận Huyết Hồn Thiên Can bát quái.”

“Cái gì? Vương gia, ngươi nói những chuyện này hết thảy đều là kế, có ý tứ gì?” Ngụy Tử Tề nửa là kinh hỉ nửa là nghi hoặc nói. Thật sự chính là một kế sách sao? Hắn chỉ biết Quân không phải người như vậy, chính là đây là kế gì? Vì cái gì lại phải gạt bọn họ?

“Đúng vậy! Vương gia, ngươi nói chúng ta trách lầm quân sư sao?” Triệu Chi Dương vội vàng hỏi. Bọn họ thật sự trách lầm quân sư sao? Quân sư thật sự cho tới bây giờ vốn không có phản bội Nguyệt Oánh?

“Chẳng lẽ quân sư đã sớm biết, Ngọc nhi kia không phải người tốt?” Hồng tướng quân cũng mở miệng hỏi nói.

“Vương gia……”

“Quân sư y……”

Tất cả mọi người đã phạm sai lầm sao??? Ra tiếng hỏi, việc này đối với bọn họ mà nói, quá trọng yếu , quân sư vẫn là người bọn họ tối ngưỡng mộ, đột nhiên biến thành như vậy, làm trái tim bọn họ đều thực băng giá, giống như là vẫn luôn tín ngưỡng vị thần, đột nhiên có một ngày, có người nói cho ngươi, kia không phải là thần, đó là ma. Hiện tại Vương gia nói như vậy, làm bọn họ lại lần nữa có hy vọng, bọn họ tín ngưỡng không có sai.

“Việc này hiện tại không tiện nói rõ, có khả năng quân sư đã vào trong Huyết Hồn Thiên Can bát quái. Bổn vương phải đi đến đó, đêm nay chính là cực âm chi đêm, thành bại chính là lúc này.” Cẩn Hiên thanh âm trầm thấp chậm rãi rơi vào trong tai mỗi người, làm cho bọn họ đều tĩnh lặng lại.

Cẩn Hiên nhìn quét mọi người liếc mắt một cái, xoay người đi về phía trước, đi vài bước rồi ngừng lại, nhưng không quay đầu nói:“Không có mệnh lệnh của bổn vương, bất luận kẻ nào cũng không được phép đi theo.” Ngừng một chút, lại nói:“Nếu bổn vương và quân sư đều không trở về, Tử Tề, ngươi tạm thời tiếp lãnh đại quân, rút về Lạc Vân thành, báo cáo chi tiết tình huống cho Hoàng Thượng.” Nói vừa xong, người đã biến mất ở trước mắt mọi người.

“Chi Dương, quay về, ngươi muốn cãi quân lệnh của Vương gia sao?” Thấy Triệu Chi Dương muốn đuổi theo, Ngụy Tử Tề lớn tiếng quát.

“Cho dù phải bị quân pháp xử trí, ta cũng phải đi, ngươi vừa nãy không nghe Vương gia nói sao? Đó là di ngôn, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu sao? Ta không thể để Vương gia và quân sư có việc a!” Triệu Chi Dương cũng gào thét lớn, xoay người liều lĩnh chạy về phía trước.

Ngụy Tử Tề nhảy về phía trước, đi tới trước mặt Triệu Chi Dương, nắm nhanh lấy bả vai Triệu Chi Dương, hoảng hốt nói:“Bình tĩnh một chút, ngươi đi thì làm được gì? Ngươi giúp được họ sao?” Hắn cũng muốn cùng đi, dù có chết, cũng muốn chết cùng một chỗ với bọn họ, nhưng không thể được, Vương gia đã đem tánh mạng toàn quân tướng sĩ đặt lên tay hắn, hắn không thể xúc động.

Nghe những lời ấy, Triệu Chi Dương suy sụp, toàn thân vô lực nói:“Vậy làm sao bây giờ? Tử Tề……” Bộ dáng mê mang, giống như tiểu hài tử không tìm thấy đường về nhà.

Các tướng quân khác cũng cùng nhau nhìn về phía Ngụy Tử Tề, mỗi người thần sắc lo lắng trên mặt là rõ ràng như vậy, các tướng quân lúc này là mê mang như vậy.

“Mọi người về doanh trước đi! Chúng ta phải tin tưởng Vương gia và quân sư, chỉ là một cái Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận thì làm sao làm khó được ‘Lãnh Diện Chiến Thần’ và ‘Thiên hạ đệ nhất quân sư’ ” Ngụy Tử Tề trấn an tinh thần lớn tiếng nói.

Mọi người thấy Ngụy Tử Tề đã nói như vậy, cũng chỉ có thể về doanh trước, bọn họ phải tin tưởng Vương gia và quân sư .

Trên Ngàn Dặm Pha, Ngạo Quân bị Xích Ngọc kèm ở hai bên tiến nhập vào trong trận Huyết Hồn THiên Can bát quái trận, ô ô…… Thanh âm gào khóc thảm thiết là cỡ nào khủng bố, cỡ nào âm trầm.

Ngạo Quân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một chút, đêm nay ánh trăng vừa to vừa tròn, chung quanh tản ra hào quang làm cho người ta cảm thấy thần bí, quả nhiên là cực âm chi đêm, âm khí càng ngày càng nặng , uy lực Thiên Can bát quái trận đã cảm thấy yếu bớt rõ ràng. Giờ tý đã đến , Gia Luật Ưng cũng mau tới đi!

Quả nhiên là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, thật là, Ngạo Quân ở trong lòng vừa mới nghĩ tới hắn, Gia Luật Ưng liền xuất hiện .

Gia Luật Ưng vừa mới đến, liền thấy Ngạo Quân bị Xích Ngọc lấy kiếm đặt trên cổ, sợ tới mức hắn trong lòng cả kinh, bước nhanh đi tới trước mặt hai người, vội vàng nói:“Quân? Xích Ngọc làm gì ngươi? Mau thả Quân ra.” Nhìn thấy vết máu trên cổ Ngạo Quân, Gia Luật Ưng đôi mắt màu đỏ như thiêu đốt càng thêm đỏ tươi, càng thêm thị huyết, hận không thể đem Xích Ngọc bầm thây vạn đoạn vì dám gây thương tổn Quân.

Xích Ngọc nhìn thấy hồng mâu phệ huyết của Gia Luật Ưng thì cả người run lên, tay cầm kiếm cũng run lên, nhưng nghĩ đến bọn họ chẳng qua là người sắp chết, có cái gì phải sợ , huống chi hiện tại đang ở trong Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận, mặc cho hắn là Gia Luật Ưng võ công cao tới đâu cũng vô dụng.

“Ha ha…… Khẩn trương như vậy, ha ha…… Đừng nóng vội, nhất định sẽ để cho các ngươi được đoàn tụ , ha ha……” Xích Ngọc kiêu ngạo cười lớn.

Chính là nàng còn chưa cười xong, đột nhiên cảm thấy bóng người trước mắt chợt lóe, kiếm trên tay đã bị đánh văng ra, ngực cũng bị một kích thật mạnh, bay ra ngoài mấy thước, ói ra một ngụm máu lớn, dùng kiếm mình đang cầm chống đỡ đứng dậy, chỉ thấy Gia Luật Ưng đã ở bên người Mạc Quân, vừa mới là hắn tập kích nàng, thân thủ thật nhanh, nàng căn bản là không thấy rõ hắn là xuất thủ như thế nào.

“Đau không?” Gia Luật Ưng vẻ mặt đau lòng nhẹ nhàng mà mơn trớn cổ Ngạo Quân, ôn nhu hỏi nói.

Ngạo Quân chỉ lắc lắc đầu, trong đôi mắt chứa đầy thâm tình của Gia Luật Ưng, nàng thấy rất rõ, nhưng thực xin lỗi, nàng không thể đáp lại cho hắn cái gì, thậm chí hiện tại nàng đang lợi dụng hắn.

“Ha ha…… Một màn tình cảm sâu đậm a! Ha ha……” Một tiếng cười to mang theo trào phúng phá không mà đến, cảm giác giống như là người đang ở bên cạnh nói , lại cảm giác như là cách thật xa xôi.

“Thánh Xích, ngươi dẫn chúng ta đến, rốt cuộc muốn làm gì?” Gia Luật Ưng che chắn ở trước mặt Ngạo Quân, hét lớn trong không trung. Bởi vì căn bản là hắn không biết Thánh Xích đang ở đâu, dường như khắp nơi đều có mặt hắn, mà Xích Ngọc vừa nãy còn trong tầm mắt của hắn, bây giờ đã lập tức biến mất, chỉ trong nháy mắt mà thôi, đây là Thiên Can bát quái trận quỷ thần khó lường?

“Làm gì? Ha ha…… Nể tình ngươi ta từng là minh hữu, muốn cho ngươi với người yêu cùa ngươi cùng nhau tham dự thời khắc vĩ đại nhất này, ha ha……” Từ hướng Thánh Xích cười to, Gia Luật Ưng cảm giác được từng trận sương mù dày đặc đánh úp về phía bọn họ, mà đám sương mù kia lại giống như lợi kiếm, đánh vào tâm tính thiện lương của hắn đau đau quá, toàn thân như có ngàn vạn đao kiếm chém vào người hắn, đây là ảo giác, là ảo giác.

‘Tê’ thanh âm xiêm y bị xé rách, còn có cảm giác đau đớn trên người, đều rất rõ ràn, kia không phải là ảo giác, thật sự có đao kiếm chém vào trên người hắn, một đám vết thương ở chảy máu kia chính là chứng cớ. Gia Luật Ưng huy kiếm ngăn cản, cũng mặc kệ hắn huy kiếm nhiều đến kín không một kẽ hở, đao kiếm này vẫn như cũ từng chiêu chém trúng hắn, nhưng trước mắt căn bản là không có người, đây là có chuyện gì?

“Đi theo ta.” Đúng lúc Gia Luật Ưng che chắn ở trước người Ngạo Quân đối kháng với đao kiếm vô hình này, sau lưng truyền đến thanh âm của Ngạo Quân, ngay sau đó, Gia Luật Ưng liền cảm giác tay bị người cầm lấy, lôi kéo hắn đi về phía trước.

Gia Luật Ưng lăng lăng để cho Ngạo Quân lôi kéo, thần trí còn đang vui sướng vì được Ngạo Quân chủ động lôi kéo hắn chưa phục hồi tinh thần lại, thẳng đến phát hiện trước mắt xuất hiện vách núi đen, thế này mới bừng tỉnh, lôi kéo Ngạo Quân tựa hồ căn bản là không phát hiện có vách núi đen phía trước mà vẫn tiếp tục đi trở về nói:“Quân, cẩn thận, phía trước là vách núi đen.”

“Không có việc gì, đó là giả , Gia Luật Ưng, ngươi tin tưởng ta không?” Ngạo Quân thẳng tắp nhìn vào trong mắt Gia Luật Ưng, nhìn chăm chú vào hắn nói.

“Ta nói rồi, ta tin tưởng ngươi, chỉ tin ngươi.” Gia Luật Ưng kiên định nói, trong mắt tràn đầy tín nhiệm, còn có quyết tâm đem tánh mạng đều giao phó cho y, cho dù phía trước thật là vực sâu vạn trượng, chỉ cần là y lôi kéo hắn, hắn cũng nguyện ý cùng y nhảy xuống.

Tín nhiệm quang mang trong mắt hắn làm Ngạo Quân cảm thấy thập phần chói mắt, chột dạ xoay người sang chỗ khác, lạnh nhạt nói:“ Cầm máu trước đi!”

Gia Luật Ưng cười vui vẻ, y đang lo lắng hắn. Xuất kim sang dược trên người ra, thượng dược lên các vết thương to to nhỏ nhỏ trên người do vết kiếm tạo thành.

“Quân, vừa nãy là gì?” Gia Luật Ưng vừa thượng dược vừa nghi vấn hỏi, hắn dám khẳng định, cái kia sức người không có khả năng làm được .

“Thì là Huyết Hồn.” Ngạo Quân nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói.

“Huyết Hồn? Đó không phải là tướng sĩ Thương Liêu ta sao? Ngươi không phải nói bọn họ còn có ý thức sao? Như thế nào hội tấn công ta?” Gia Luật Ưng càng thêm nghi hoặc nói. Hắn nhớ rõ Quân đã từng nói, trước lúc cực âm, Huyết Hồn này còn lưu lại ý thức , bởi vậy cũng chỉ có hắn mới có thể đối phó được Huyết Hồn, nhưng là, chúng nó như thế nào hội vô tình công kích hắn như thế?

“Vừa nãy uy lực Huyết Hồn không phải rất lớn, hẳn là không phải tướng sĩ Thương Liêu, xem ra Thánh Xích lại rót thêm Huyết Hồn mới vào trong Thiên Can bát quái trận.” Ngạo Quân lãnh đạm nói, nếu là như thế, vậy đối phó Huyết Hồn càng thêm khó khăn, hiện tại căn bản là không biết trừ bỏ mấy vạn Huyết Hồn Thương Liêu kia ra, Thánh Xích đến tột cùng đã rót vào thêm bao nhiêu Huyết Hồn, Huyết Hồn này lại có uy lực lớn như vậy?

Đang lúc Ngạo Quân tự hỏi, Gia Luật Ưng đã thượng dược xong rồi. Bỗng nhiên cảm thấy cổ lạnh lạnh , Ngạo Quân thế này mới phục hồi tinh thần lại, nguyên lai là Gia Luật Ưng đang giúp nàng bôi dược lên cổ bị thương a! Động tác là mềm nhẹ như vậy, cẩn thận như vậy.

Nhưng đối mặt với thâm tình của Gia Luật Ưng, Ngạo Quân lại chỉ có thể quay đầu đi, không nhìn hắn, đợi cho hắn giúp nàng thượng dược xong rồi, liền lập tức đi đến vách núi đen, nói:“Đi thôi!”

Gia Luật Ưng đuổi theo đi, cầm tay Ngạo Quân, trái lại lôi kéo nàng đi về phía trước. Quả nhiên Ngạo Quân nói đúng, đó là ảo giác, bọn họ vừa bước tới, vách núi đen lập tức biến mất, cảnh sắc lại biến đổi, biến thành biển, Ngạo Quân cười lạnh một chút, đi qua phía bên trái, một chưởng đánh trúng tảng đá nổi lên trên bờ biển, trước mắt lập tức liền biến mất vô tung .

“Quân, đây là?” Gia Luật Ưng nghi hoặc nhìn biến hóa trước mắt, vừa nãy không phải Quân nói, đây là ảo giác sao? Vì sao không trực tiếp đi qua là được rồi, còn phải đánh tảng đá đó làm gì?

Ngạo Quân đương nhiên biết hắn muốn hỏi cái gì, vừa thẳng tắp đi về phía trước, vừa lạnh nhạt nói:“Hư hư thật thật, chân chân giả giả, đây mới là chỗ đáng sợ của bát quái trận.”

“Ngươi nói, biển vừa rồi là thật ?” Gia Luật Ưng thất kinh hỏi. Chân chân giả giả thật đúng là khó phân biệt.

Ngạo Quân không trả lời, bởi vì trước mắt lại biến đổi, điện thiểm lôi minh, một tia thiểm lôi đập đến trước mặt, Gia Luật Ưng chạy nhanh ôm lấy Ngạo Quân, phi thân nhảy né tránh thiểm lôi này, nhưng càng ngày càng nhiều thiểm lôi xuất hiện, hơn nữa từng cái dường như đều có ý thức, đuổi theo bọn họ, Gia Luật Ưng chỉ phải mang theo Ngạo Quân bay lên phi xuống tránh đi. Chẳng lẽ bọn họ đã đi vào lôi trận , Ngạo Quân nghi hoặc nghĩ.

“Càn là thiên, khôn là địa, khảm là thủy, ly là hỏa, chấn là lôi, cấn là sơn, tốn là phong, đoái là trạch. Chấn quẻ trọng lôi, lui tới sống chung, chấn động mà mở ra, chấn động, khiếp sợ kêu to.” Ngạo Quân nhìn từng đợt sấm trước mắt dậy, lẩm bẩm nói.

“Cái gì? Quân ngươi nói cái gì?” Gia Luật Ưng vừa mang theo Ngạo Quân né qua trốn lại, vừa không rõ cho nên mới cất tiếng hỏi.

Ngạo Quân không để ý tới Gia Luật Ưng, tiếp tục lẩm bẩm:“Càn sinh đoái, đoái sinh khảm, khảm sinh chấn, chấn sinh tốn, tốn sinh ly, ly sinh khôn, khôn sinh cấn, cấn sinh càn. Càn, đoái khắc chấn, tốn, chấn, tốn khắc khôn, cấn, khôn, cấn khắc khảm, khảm khắc ly, ly khắc càn, đoái. Ngũ Hành tướng sinh: Kim thủy mộc hỏa thổ; Ngũ Hành tương khắc: Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.” Điều đó không có khả năng là lôi trận a! Không có khả năng a! Này…… Trầm tư một chút…… Lại nghĩ tới trận đồ Gia Luật Ưng đưa cho nàng.

“Thì ra là thế!” Ngạo Quân đột nhiên lạnh lùng cười nói, Thánh Xích, ngươi cho là ngươi để lại trận đồ giả kia, người khác nhìn không ra, Ngạo Quân ta cũng nhìn không ra sao? Hừ……

“Cái gì……” Gia Luật Ưng lại vừa định hỏi, đã bị Ngạo Quân đánh gãy .

“Cầm Hỏa Vân Kiếm của ngươi chém về phía thiểm lôi.” Ngạo Quân ngẩng đầu nhìn Gia Luật Ưng kêu lên, lại bổ thêm một câu:“Dùng Hỏa Vân Kiếm pháp.”

Gia Luật Ưng mặc dù không rõ, nhưng vẫn làm theo, rút ra Hỏa Vân Kiếm, xuất chiêu thức thứ nhất của Hỏa Vân Kiếm, hướng đến thiểm lôi trước mắt chém tới, nhất thời chỉ thấy một Hỏa Long bay lên, va chạm với thiểm lôi, một trận nổ mạnh thật lớn, chiếu sáng toàn bộ bầu trời.

Trong chốc lát, tất cả thiểm lôi đều tiêu thất, bầu trời lại khôi phục u ám yên tĩnh, cảnh sắc chung quanh lại biến thành âm trầm sâm, yêu khí vờn quanh cảnh sắc Ngàn Dặm Pha.

Ngẩng đầu, nhìn một chút, ánh trăng trên đỉnh đầu đã hoàn toàn trở nên mê huyễn , giờ tý cũng sắp đến. Không được, nhất định phải nhanh chóng tìm ra vị trí trung tâm của Thiên Can bát quái trận, nhất định phải đến trước cực âm, phá trận này, hiện tại Cẩn Hiên hẳn là đã đến cảnh môn .

“Càn là trời: Tây bắc, khôn là đất: Tây nam, tốn vì gió: Đông nam, chấn là lôi: Đông, khảm là nước: Bắc, ly là lửa: Nam, cấn là núi: Đông bắc, đoái là suối: Tây. Dương theo đường bên trái, âm theo đường bên phải, Lưỡng Nghi Tứ Tượng, vòng hoàng đạo, cực âm dương, trung phiến bốn mùa.” Ngạo Quân một bên thì thào tự nói, một bên hồi tưởng trong “Phong viêm du ký” giới thiệu Thiên Can bát quái trận, giật mình một cái, hẳn là điều đó .

Ngạo Quân từ trong lòng Gia Luật Ưng giãy ra, quay đầu, hướng bên phải mà đi, trận này đã không còn là nguyên trạng Thiên Can bát quái trận nữa, lúc này âm khí rất nặng, Huyết Hồn là chính, dương khí đã mất, Thiên Can là phụ.

Hai người đi tới, phía trước đột nhiên xuất hiện một ngọn núi lớn, chặn đường đi của bọn họ.

“Quân, không có đường đi .” Gia Luật Ưng nhìn ngọn núi thật lớn phía trước nói.

“Quả nhiên ở đây, chúng ta đi qua, Thánh Xích ở ngay phía trước.” Ngạo Quân lại khó hiểu nói với Gia Luật Ưng, nàng quả nhiên đã đoán đúng, nơi này quả nhiên chính là nơi trung tâm.

“Đi qua? Chẳng lẽ ngọn núi này cũng là ảo giác?” Gia Luật Ưng nghe Ngạo Quân nói như vậy, đoán nói.

“Không, đây là sự thật.” Ngạo Quân bí hiểm cười nói.

“Sự thật?” Gia Luật Ưng lại là vẻ mặt mê mang nói, đêm nay, hắn quả thực tựa như lão già chưa thấy qua quen mặt hương, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng cảm thấy lỳ lạ.

Ngạo Quân chỉ cười cười, không đáp, sau đó ở trên mặt núi không biết làm cái gì, sau đó lôi kéo Gia Luật Ưng đi đến ngọn núi kia, cứ như vậy, hai người như là bị kia ngọn núi hút vào, lập tức đã không thấy tăm hơi bóng người.

Đi xuyên qua mặt núi, cước bộ còn chưa đứng vững, Gia Luật Ưng nghi hoặc lời nói còn chưa ra khỏi miệng, một thanh âm không thể tin liền âm trầm vang lên:“Các ngươi có thể đến được nơi này? Không có khả năng……”

Hai người quay đầu lại nhìn, Thánh Xích vẫn mang theo thiết mặt nạ, đang ngồi trên tòa Bát Quái, bộ dáng không thể tin, trợn mắt bọn họ, mà Xích Ngọc cùng một hắc y nhân khác đang đứng ở phía sau hắn, ở giữa tòa tháp có một cây cột lóe hàn quang âm hàn, rõ ràng không phải là cây cột đơn giản, kia hẳn là dùng để hấp thu khí cực âm trong lúc cực âm chi đêm. Bốn phía là giá đốt lửa, ẩn ẩn còn có thể thấy mấy vạn Huyết Hồn bồi hồi bốn phía ở trong đó, phát ra thanh âm khủng khiếp, nơi này quả thực so với mười tám tầng Địa ngục còn khủng khiếp hơn hàng ngàn hàng trăm vạn lần.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...