Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 77


Chương trước Chương tiếp

Bốn mắt nhìn nhau, trường hợp này có chút xấu hổ.

Tôi cười gượng hai tiếng, chào hỏi trước, "Chú Nhâm vẫn khỏe."

Ánh mắt sắc bén của chú đem tôi đánh giá từ đầu đến chân, hướng về phía ba mẹ tôi gật đầu, không nói thêm cái gì, liền xoay người rời đi.

"Manh Manh?" Tây Cố trong phòng bệnh bất mãn gọi tôi.

"Tới liền tới liền." Tôi dẫn theo một rổ đồ ăn đi vào, mắt anh sáng lên, đang muốn nhào tới, thình lình thấy ba mẹ đi theo sau lưng tôi, lập tức sửa lại nét mặt, nhã nhặn lễ phép hướng về phía ba mẹ tôi nở nụ cười, "Chào chú, chào dì."

Trên mặt ba mẹ cũng có chút không được tự nhiên, đem lẵng hoa quả để lên bàn xong cũng không biết nên mở màn như thế nào.

Tây Cố ân cần lục tục từ trên giường bò xuống bày ra ghế dựa, "Chú với dì đừng đứng, trước ngồi đi."

"Aiz, nhanh nằm, nhanh nằm! Xuống tới làm gì, để chú với dì tự ngồi." Mẹ già nhanh chân đỡ anh lên.

Tây Cố ôm eo, trên mặt hơi lộ ra vẻ đau đớn, trong miệng vẫn cố gắng mỉm cười, "Không có việc gì, dì a, dì đừng lo lắng."

Tôi âm thầm khinh bỉ, lại bắt đầu, không biết chiều ngày hôm qua người loanh quanh khắp phòng là ai.

Ba cùng mẹ cũng không phải là người có tâm địa cứng rắn, nhìn thấy người ta bộ dạng suy yếu thì có chút tâm không an, huống hồ Tây Cố như vậy là vì chuyện nhà của mình. Còn nữa, chân trước chú Nhâm cũng đã khuyên qua, ở bên cạnh nghe hết nửa ngày, nội dung bọn họ muốn nói cùng với chú Nhâm cơ bản cũng giống nhau, chú Nhâm là ba của Tây Cố đã đem chuyện bọn họ muốn nói đều nói xong rồi, lại vẫn khuyên không được Tây Cố, kế tiếp này...

Tây Cố không đợi ba mẹ tìm trận tuyến, liền chủ động xuất kích.

"Chú Hác, dì Hác," anh lấy tốc độ sấm chớp không kịp che tai xốc chăn lên, lại lần nữa xuống giường, trịnh trọng quì một gối, "Có chuyện cháu không muốn giấu hai người."

Ba mẹ bị hoảng sợ, "Làm sao vậy, đây là, có chuyện gì từ từ nói, mau đứng lên mau đứng lên."

Lòng tôi trống rỗng. Quỳ thật đúng là nhanh, một chiêu này thật sự là nhìn quen quá đi =.=!

Anh không có đứng lên, trực tiếp nói thẳng, lớn tiếng nói, "Chú, dì, cháu đối với Manh Manh là nghiêm túc , cháu thật sự muốn cưới, xin hai người yên tâm giao cô ấy cho cháu."

Tôi cũng bị trận chiến này của anh hù dọa, "Tây Cố..."

Anh không nhìn tôi, chỉ đối với ba mẹ tôi nhắc lại lần nữa, "Cháu thật sự yêu cô ấy, mấy năm nay chưa bao giờ thay đổi, cháu cam đoan sẽ đối tốt với cô ấy, tuyệt không để cho Manh Manh chịu một chút ủy khuất, dì à, dì từ nhỏ nhìn cháu lớn lên, dì cũng rõ tính tình của cháu, cháu không phải loại người lỗ mãng không chịu trách nhiệm, xin chú dì yên tâm đem Manh Manh giao cho cháu."

"Giống như ba cháu nói," ba mở miệng, "Cháu còn quá trẻ, hiện giờ quả thật là lời thề son sắt, nhưng năm năm sau, bảy năm sau, mười năm sau? Đến lúc đó Manh Manh không còn trẻ nữa, nếu như cháu chán ghét nó, cháu có nghĩ tới hay không nó đến lúc đó nên làm như thế nào? Hơn nữa cháu lấy cái gì tới chăm sóc con gái của chú? Cháu bây giờ vừa mới ra ngoài xã hội, còn không có trải qua quá các loại dụ hoặc khảo nghiệm, luận tiền lương luận trải đời, cháu thậm chí so ra còn kém hơn con gái chú, lấy cái gì nuôi gia đình?"

"Như vậy theo như lời chú nói, trải qua dụ hoặc và khảo nghiệm của xã hội, đợi năm năm mười năm sau Manh Manh không hề trẻ nữa, những người đàn ông dựa vào coi mắt kết hôn sẽ không chán ghét cô ấy sao? Con với Manh Manh có mười mấy năm cơ sở tình cảm, cháu cũng là người chú với dì hiểu tận gốc rễ, nếu ngay cả lời cháu nói cũng không tin được, chẳng lẽ chú với dì tin tưởng mấy người đàn ông nhận thức trong một thời gian ngắn ngủi kia sao. Đúng vậy, cháu hiện giờ vừa mới ra xã hội, tiền lương cùng tư lịch của cháu cũng không như Manh Manh..."

Tôi theo bản năng ngắt lời, "Không có việc gì, tiền của con đủ nuôi gia đình…”

Ba quay đầu trừng mắt, "Còn không có lập gia đình đâu, khuỷa tay đã ra ngoặt ra ngoài?"

Tây Cố cười liếc tôi một cái, tiếp tục nói, "Cháu quả thật không có cách nào khác cam đoan hiện tại có thể để cho Manh Manh sinh hoạt quá đãi ngộ, nhưng hai người duy trì cuộc sống bình thường vẫn là đầy đủ, cũng theo như lời chú, cháu còn trẻ, tương lai cháu có vô số khả năng, cháu hiện giờ không thể, nhưng không có nghĩa về sau không có thể để cho Manh Manh sống qua ngày lành. Trừ bỏ điểm này, cháu không tiếp nhận điểm nào mà bị bại bởi những người khác."

Ba không có nói tiếp, cau mày trầm ngâm thật lâu.

Cần nói đều nói, kỳ thật lăn qua lộn lại vài câu từ như vậy, ‘anh tới tôi lui’ trước sau vài chiêu cũng đều dùng hết mấy lần.

Tây Cố rèn sắt khi còn nóng, càng thêm chân thành nói, "Manh Manh cô ấy so với mạng của cháu còn quan trọng hơn, ba, con sẽ yêu cô ấy, thương cô ấy..."

Ba già lập tức dựng đứng lông mày, trợn tròn mắt, "Ba cái gì mà ba! Chuyện còn chưa có xong đâu!"

Dù sao bọn họ cũng trông coi anh từ nhỏ đến lớn, lại bị thương, thấy Tây Cố còn quỳ trên mặt đất, lời ba nói ra cũng là mềm dịu đi một ít, "Đứng lên trước đi, mấy thứ này đợi chú cân nhắc, hiện giờ thân thể quan trọng hơn."

Tây Cố nghe lời đứng dậy, hai người sau đó lại tiếp tục thương thảo giao chiến, mẹ nắm tay của tôi, nhường cho ba đi chém giết, hai mắt bà trước sau vẫn giữ ở trên khuôn mặt trẻ tuổi lại kiên định của Tây Cố.

Đàm phán đến cuối cùng, lấy sự nhượng bộ của Tây Cố hạ xuống kết cục đã định.

Tây Cố đáp ứng, trong một năm cuối cùng tôi bò lên hàng ngũ 3X này, không ngăn cản tôi tiếp tục xem mắt, nếu tôi tìm được đối tượng thích hợp, cam nguyện làm lốp xe dự phòng. Nếu đến lúc đó tôi hoa tàn ít bướm, hay là tìm không thấy tuyển chọn khác, cuối cùng liền hoa rơi vào nhà anh.

Kết quả này hai bên đều rất vừa lòng.

Tôi thấy mặt mày ba mẹ giãn ra rất nhiều, vẫn là không nói cho bọn họ dựa theo tính tình của Tây Cố, ngoài miệng nói không ngăn cản coi mắt, ngoài sáng trong tối không đem sự tình khuấy hỏng tuyệt đối sẽ không cam lòng.

Hai người không có nán lại lâu, một giờ sau thì song song trở về.

Buổi chiều tôi đi theo Tây Cố đổi thuốc, sau khi anh cắt đất đền tiền thì khuôn mặt thối hoắc, bộ dạng lạnh lùng rất có lực sát thương, hơn nữa vết thương sau thắt lưng vừa thấy là biết đánh nhau ẩu đả tạo thành, khi anh đè xuống lệ khí tràn đầy mặt mày thì, mấy đứa bé gần đó sợ tới mức gào khóc.

Cô bé y tá ở dưới khí trường cường đại của anh càng thêm khẩn trương, nơm nớp lo sợ, bàn tay khi thay băng gạc vô khuẩn run lên, không biết đụng tới chỗ nào trên miệng vết thương, Nhâm Tây Cố mắt nhíu lại, còn chưa kịp mở miệng đã bị cô bé y tá lớn tiếng doạ người, cô nhỏ "Oa" một tiếng nhào ra ngoài, tìm viện binh.

Tôi hung hăng thưởng cho cái ót Tây Cố một cái bốp, "Anh hung dữ như vậy làm cái gì!"

Tây Cố còn có vài phần ủy khuất, "Anh cái gì cũng chưa kịp làm mà."

Tôi buồn cười, sờ sờ đầu của anh để cho anh đi trước, tôi muốn tìm bác sĩ hỏi tình huống khôi phục vết thương của anh.

Chờ tôi sau khi tôi trở về phát hiện Tây Cố đã đem đồ dùng cá nhân trong phòng bệnh đều đóng gói xong hết, đang ngồi ở trên ghế chờ tôi.

"Anh làm sao lại đột nhiên thu dọn đồ rồi?"

Anh nhắc lên túi xách, lôi kéo tay của tôi, "Trở về đi."

Tôi nhíu mày, "Không được, anh còn không có kiểm tra xong đâu."

"Kiểm tra cái gì, anh tốt lắm, nếu nằm nữa anh không nổi mốc cũng không được." Anh lẩm bẩm, đầu như con mèo, kéo không ra từ phía sau vừa quấn vừa đẩy tôi, đem tôi đẩy đến cửa phòng.

"Tây Cố..."

Anh ngăn ở cửa không cho tôi lại đi vào, tôi không dám dùng sức chạm vào anh, chỉ phải hung hăng vứt cho anh vài cái liếc mắt

Anh đột nhiên ôm eo của tôi, nghiêng mặt đi dựa bên tai tôi, thở ra hơi nóng quét qua vành tai mẫn cảm, thấp giọng nói, "Anh biết em xót anh, nhưng mà anh thật không có việc gì, " cánh tay rắn chắc dùng một chút lực, đột nhiên đem tôi ôm cách khỏi mặt đất, "Em xem, anh bây giờ là một đuôi rồng sống..."

Nói xong, anh cúi đầu hôn xuống dưới...

"A!"

Phòng bệnh đối diện bỗng nhiên mở ra, hai cô gái trẻ tuổi che miệng nhẹ kêu một tiếng.

Tôi đại quẫn, "Tây Cố!"

"Được rồi được rồi." Tây Cố mắt lạnh quét các cô nàng một cái, thế này mới thả tôi xuống dưới, tiếp tục nhõng nhẽo cọ cọ.

Tôi rốt cuộc không làm dữ được anh, chỉ phải thở dài, thuận theo ý anh xuất viện.

Buổi tối hôm nay xuất viện Chung Ý đặc biệt gọi điện thoại tới.

Trước đó tôi nói sơ qua cho anh chuyện lần này, lời lẽ tuy rằng không có nhắc đến Tây Cố, nhưng hiển nhiên anh sâu sắc phát giác.

"Vốn muốn hẹn em sớm một chút ra ngoài đi dạo," anh cười, không nhanh không chậm tiếp tục nói, "Nhưng cậu ta... Sợ là không chịu đâu? Anh cũng phải suy xét cách nghĩ của người ta."

Tôi có chút không được tự nhiên, không có nói tiếp.

Chung Ý cũng biết điều, rất nhanh đã vòng vo đề tài, "Ba mẹ em mua phòng ốc ở khu nào? Mấy người ở công ty di dời, em có biết tên không?"

"Cũng không rõ lắm, tuy nhiên nghe giọng nói, không phải người địa phương."

"Ừ," Chung Ý lại liên tiếp hỏi tình huống bề ngoài của mấy nhân viên gần khu vực đó, "Được rồi, em đừng lo lắng nhiều quá, hiện giờ quan trọng nhất là để cho Tây Cố dưỡng thương cho khỏe."

Tôi "Ưhm" một tiếng, ban công cách vách, Tây Cố đang đi ra hướng về phía tôi bấm bấm di động.

Rất nhanh, một cái tin nhắn qua đây: Em đang gọi điện thoại với ai?

Tôi nhìn anh một cái, thật thà gởi lại: Chung Ý.

Bên kia im lặng một hồi, mới nhắn qua: chữ “À.”

Cái này, lại bắt đầu khó chịu đi.

Đang do dự có nên đi trấn an anh hay không, nhưng chỉ một lát, bên kia lại cao hứng gởi qua một cái tin:

Dù sao trong lòng em chỉ có anh, anh ta không có cửa.

Tôi nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, đầu bên này điện thoại Chung Ý ngân nga nói, "Có phải quá đáng quá không? Quá kích thích người đang cô đơn này đi."

"Thôi đi, từ lúc bắt đầu quen anh đến giờ, bên cạnh anh mấy thứ oanh oanh yến yến còn ít sao?"

Chung Ý yên tĩnh lại, chậm rì rì than thở, "Đúng vậy, quả thật là không ít..."


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...