Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 34


Chương trước Chương tiếp

Khoảnh khắc xe lửa chuyển động ấy, tôi ngửa đầu nhìn về phía bầu trời bị màn xe mỏng manh che đi mờ nhạt, khi lăn bánh toa hành khách rung động vài giây, liền sau đó là tiếng kêu ầm ầm, dần dần ổn định chở tôi bước lên trạm hành trình tiếp theo.

Đến Thượng Hải thì đường phố mới lên đèn, tôi lấy điện thoại di động ra, dọc theo đường đi điện thoại vẫn chưa tắt máy, tôi chỉ thiết lập tắt âm.

Mở màn hình, chi chít cuộc gọi nhỡ, đặc biệt bắt mắt là hơn mười tin nhắn chợt hiện ra, toàn bộ cùng là của một dãy số.

Tôi do dự một chút mở tin nhắn.

Chờ sau khi chị tan tầm chúng ta cùng đi phố Đông dạo chợ đêm nha, gần đó mới mở một quán trà, chị với tôi cùng thử món điểm tâm.

Đã qua thời gian tan tầm, làm sao chị còn chưa xuống?

Vì sao chị không ở công ty, cũng không có về nhà?

… Chị ở đâu.

Chị ở nơi nào?

Nói cho tôi biết chị ở đâu? Vì sao không nhận điện thoại của tôi?

Chị ở đâu…

Ở đâu…

Ở đâu…

Xin chị, đừng…

Tôi bất ngờ tắt đi điện thoại di động.

Mẹ mang theo hành lý quay đầu nhìn về phía tôi, tôi lắc đầu miễn cưỡng cười, rủ mí mắt, khi ngồi lên xe đi về khách sạn, tôi nhắn cho cậu một tin nhắn sau cùng:

Tạm biệt, Tây Cố.

Lật điện thoại di động, gỡ sim ném ra ngoài cửa sổ xe.

Bỏ lại tất cả ở thành phố F, bắt đầu cuộc sống một lần nữa.

Sáng sớm sương mù mờ mịt bao phủ bầu trời thành phố, tôi mang vớ đùi mặc bộ đồ màu xám, khi đến trạm tàu điện, giữa dòng người cuộn trào mãnh liệt tôi gắng sức cầm chặt túi công văn màu đen, bị làn người đẩy đến góc toa xe kẹt cứng. Không khí trong tàu điện ngầm có chút không thoáng, xen lẫn mọi thứ mùi vị, tôi có hơi đau đầu xoa xoa thái dương, người xung quanh đứng hoặc ngồi mặt không chút thay đổi giống hệt nhau.

Tiết tấu đời sống ở Thượng Hải so với thành phố F nhanh hơn, tuy rằng tiền lương không phải là ít, nhưng tôi càng hoài niệm năm tháng ngồi trên xe buýt bên cửa sổ rộng mở xẹt qua hàng dài cây ngô đồng màu vàng.

Tuần lễ đầu tiên đến Thượng Hải, ở chợ nhân tài bôn ba giữa các gian hàng các công ty lớn, nói đến rất là xấu hổ, phần công việc này có đến phân nửa là dựa vào sự hỗ trợ của La Lỵ.

Công ty mới lần này là công ty quảng cáo MXM, tổng bộ ở Hà Lan, bạn bè quốc tế ra vào công ty rõ ràng tăng nhiều, may là hai năm nay tiếng Anh không có xao lãng, trao đổi coi như trôi chảy. Hiện nay ở chung nhà với La Lỵ là Finish Artist, mỗi đêm khuya đều có thể nghe cô ấy phát điên thét chói tai khi ngồi vẽ đồ họa trước máy vi tính.

Trước khi phỏng vấn tôi lưỡng lự vài giây giữa nhân viên lễ tân và nhân viên mở rộng nghiệp vụ, lựa chọn phòng khai thác nghiệp vụ của bộ phận tiêu thụ. La Lỵ âm thầm đấm ngực giậm chân, mãi lắc đầu: “Nhân viên mở rộng nghiêp vụ hay là nghiệp vụ viên, đều có thể mệt chết người, ngồi văn phòng tốt như vậy lại không ngồi, không nên tự mình chuốc lấy cực khổ. Hơn nữa, cậu nhìn xem khuôn mặt cậu, thích hợp sao? Khách hàng nào có thể cùng cậu phát triển lâu dài.”

Tôi lạnh lùng liếc mắt quét cô nàng: “Bận rộn một chút đời sống mới dư dật.” Công ty trích phần trăm trên mỗi hồ sơ: 15%, 25%, 40% tôi đã rất thỏa mãn.

Đôi mắt cô ấy bất mãn, phẫn nộ quay lưng qua tiếp tục chà đạp cuốn sách của mình.

Đúng chuẩn nửa phút trước 9 giờ, sâu sắc cảm thấy sự đau khổ của La Lỵ người kiểm chứng vân tay một tuần năm ngày thì có ba ngày muộn.

“Manh Manh, thiếu chút nữa đã nghĩ cô hôm nay đến trễ, may thật may thật.” Tổ trưởng Beata là người Đài Loan, tính cách là cô gái nhỏ thoải mái, mấy ngày này mọi người ở chung rất vui vẻ, chỉ là có hơi chút… Khụ, hơi mơ mộng. Hai tay cô ấy tạo thành hình chữ thập chớp to mắt nhìn tôi: “Có đúng ở trên đường nhìn thấy bạch mã hay không? Hay là tối hôm qua cùng bạn nam vận động đến quên mình?”

Trên trán tôi tuôn ra vạch đen: “Tôi nói rồi, tôi không có bạn trai, hiện tại cũng không có đối tượng gặp gỡ.”

Cô ấy vẫn như cũ long lanh nước nhìn tôi, oan ức nói: “Tôi biết cô không có bạn trai, cho nên mới nói bạn nam a.”

Tôi mặt không biểu tình nói: “Tôi không có bạn bắn súng cũng không có hứng thú 419. Mặt khác tư liệu khách hàng cùng với tư liệu báo chí ngày hôm qua cô đưa tôi, tôi còn có chút thắc mắc, có thể phiền cô hay không…”

“Cô yêu tôi!” Beata ôm lấy tôi dùng sức cọ: “Tôi cũng luôn thủ thân như ngọc vì cô, tôi vẫn biết người cô yêu chính là tôi!”

Tôi nhịn không được thở dài: “Bình tĩnh một chút, chúng ta cần thảo luận bên trong tổ…”

“Cô yêu tôi!”

“…”

Tôi cho rằng cuộc sống cứ như vậy.

Hàng tháng nội bộ công ty đều có một hồi quan hệ hữu nghị, tôi giống như cưỡi ngựa xem hoa, tháng trước quen biết tổ trưởng Creative Group Head con người xác thực rất tốt, nhưng… Nhớ tới trang phục cầu vồng tràn ngập sáng ý của anh ta, dưới đáy lòng tôi yên lặng vẽ một chữ X, quyết định tiếp tục xem xét đối tượng tháng này, mong muốn có thể trước năm mới tìm được bạn trai, ghi lại kết cục mối tình đầu số O của tôi.

Tôi tưởng là tôi đã quên đi đứa nhỏ kia, mỗi ngày tôi an ổn bận rộn, an ổn qua lại tàu điện ngầm, an ổn ăn cơm uống nước, an ổn nói nói cười cười…

Một đêm nào đó một năm sau, đột nhiên không báo động trước tôi từ trong giấc mơ giật mình tỉnh giấc.

Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông tẩu tây cố…

Y bất như tân, nhân bất như cố…

Tôi cuộn mình ngồi dậy, rốt cục kiềm nén không được thất thanh khóc rống.

Tôi không rõ.

Rõ ràng chưa bao giờ bắt đầu qua, rõ ràng tôi cũng chưa bao giờ hứa hẹn, rõ ràng từ đầu tới cuối chỉ là một hồi mập mờ dung túng cậu đuổi tôi chạy, tôi làm sao cũng không rõ. Cho đến ngày hôm nay, vì sao ký ức vẫn như cũ rõ nét như mới hôm qua.

Tính tình cậu như vậy, năm đó khi tôi chặt đứt tất cả liên hệ, cậu đến tột cùng làm sao sống qua.

Khi đó tôi đi rất vội vã, không có thông báo đến bất luận người nào, một năm này trong điện thoại ba mẹ chỉ liên tục giục tôi sớm tìm được bạn trai mang về nhà, những cái khác không hề nói ra.

Tôi mở mắt nhìn trần nhà, làm thế nào cũng không ngủ được.

Phòng bên cạnh âm thanh gõ bàn phim vẫn vang dội như cũ, trong lòng tôi đột nhiên có một cỗ xung động, đè nén xuống không nổi, tôi xuống giường mở máy vi tính.

Gõ vào dãy số QQ đã bị xếp xó cả năm, tôi hơi do dự, con chuột xet qua Tây Cố, rê đến avatar đang xám mờ của Chung Ý:

Anh có đó không?

Gần như là cùng lúc, bên kia lập tức trả lời:

Cục cưng, em cuối cùng cũng hạ mình liên lạc rồi ——



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...