Quan Sách
Chương 83: Muốn gặp Trần Kinh
Làm trợ thủ của Thư Trị Quốc, Triệu Nhất Bình rất tôn trọng Thư Trị Quốc, Triệu Nhất Bình là một trong số ít cán bộ được tỉnh điều động xuống Lễ Hà, y sinh sống ở tỉnh, nhưng y cảm thấy nơi này cũng rất tốt.
Thư Trị Quốc vẫn luôn tôn trọng Triệu Nhất Bình, ở bên trong bộ máy, Thư Trị Quốc được xem như là người giữ gìn niềm kiêu hãnh và mặt mũi của cán bộ tỉnh phái Triệu Nhất Bình, từ điểm này cho thấy, Triệu Nhất Bình rất hài lòng.
Đương nhiên, cũng có chỗ không hài lòng, Triệu Nhất Bình rất không hài lòng Mã Bộ Bình.
Mã Bộ Bình ỷ mình là cán bộ lớn lên ở Lễ Hà, vốn dĩ không xem cán bộ ở bên ngoài ra gì, lấy Triệu Nhất Bình để đánh giá thì việc tự cho mình hơn hẳn người khác của cán tỉnh phái Triệu Nhất Bình gần như không là gì trong mắt Mã Bộ Bình. Lấy cải cách cơ cấu của nhà máy xi măng thị trấn Dịch Chu làm ví dụ thì lúc đó Triệu Nhất Bình được coi như là là một phần phân công quản lý của Phó chủ tịch thường trực huyện.
Lúc đó về vấn đề thay đổi cơ cấu của nhà máy xi măng Dịch Chu, Huyện lỵ cho rằng khá khó khăn, bởi vì trang thiết bị của nhà máy xi măng lỗi thời, mắc món nợ lớn, rất khó có người dám tiếp quản nó.
Lúc đó, Triệu Nhất Bình khí thế hừng hực, đúng lúc mối quan hệ mà y tóm lấy được đã chào hỏi y, nói rằng có dự án nào tốt thì đừng quên đề cử y.
Triệu Nhất Bình liền đề cử nhà máy xi măng Chu Dịch, người khác cho người đến khảo sát, khá là hài lòng, lúc đó chuẩn bị bắt đầu chuyện đầu tư.
Nhưng vào lúc này, lại bị Mã Bộ Bình chắn ngang, nói phải công khai bán đấu giá đấu thầu cái gì đó, lúc này tập đoàn Thái Thủy vừa mới vào tỉnh Sở Giang, tỉnh Sở Giang coi Thái Thủy là một dự án lớn để thu hút đầu tư, cả tỉnh đều rất coi trọng.
Với tình hình này, Thái Thủy muốn vào Lễ Hà thì ai có thể cản nổi đây?
Việc này lúc đó khiếnTriệu Nhất Bình rất bị động, y tự mình đến tỉnh, mất hết mặt mũi. Chuyện này nói ra thì không phải lớn nhưng từ chuyện này, người khác nhìn thấy Triệu Nhất Bình khống chế tình hình, cán bộ tỉnh phái cũng không còn mặt mũi, quan trọng là có thể ở đây
Mã Bộ Bình giống như làm mất mặt Triệu Nhất Bình, rất nhiều lần trở về tỉnh, Triệu Nhất Bình đều thấy ngại liên lạc với bạn cũ.
Từ chuyện đó về sau, giữa Triệu Nhất Bình và Mã Bộ Bình có chút khúc mắc, sau này Triệu Nhất Bình trở thành Phó bí thư, chuyển nhà đến văn phòng Huyện ủy. Y đi qua cửa chính của Huyện ủy nhìn thấy tầng chính phủ đối diện, y càng nhìn càng thấy không thoải mái, chỉ là việc của văn phòng chính phủ, y dần dần có cảm xúc mâu thuẫn.
Dần dà, vết rạn nứt giữa y và Mã Bộ Bình tự nhiên càng ngày càng lớn mãi cho đến bây giờ, cuối cùng đến mức không thể hòa giải được nữa.
Mông của Mã Bộ Bình không sạch sẽ.
Vừa nghĩ tới đây thì Triệu Nhất Bình có chút kích động, ở Lễ Hà, người ta nói Mã Bộ Bình thanh liêm, nếu có thể nói ra được nguồn cơn thì sẽ làm cho mọi người thấy việc của một vài người nhìn không rõ đứng ở sau lưng Chủ tịch Huyện Mã thanh liêm, còn có điều gì có thể đả kích hơn danh tiếng của Mã Bộ Bình?
Bí thư! Gấp như vậy tìm tôi có chuyện gì?
Triệu Nhất Bình cười nhẹ nhàng.
Thư Trị Quốc đang ngồi ở văn phòng xem văn kiện, Thư Trị Quốc ngẩng đầu nhìn Triệu Nhất Bình rồi chỉ chiếc sô pha ở đằng trước rồi nói:
Lại kia ngồi đi!
Cậu hãy xem bài viết này, nhân tài ở Lễ Hà chúng ta hết lớp này đến lớp khác.
Thư Trị Quốc đưa cho Triệu Nhất Bình tờ nhật báo Sở Giang buổi sáng, Triệu Nhất Bình cầm lấy tờ báo, ngó một cái, lông mày hơi chau lại, y nhanh chóng lật đến trang cuối cùng, vừa nhìn thấy câu đề tặng tác giả, mặt y bỗng biến sắc, nói:
Này... Này... Hà hà!
Triệu Nhất Bình giống như con nhím hoảng sợ, toàn thân gai dựng đứng lên, không biết chui vào đâu.
Bài viết đăng trên tờ báo tỉnh, hơn nữa còn liên quan đến cải cách của doanh nghiệp nhà nước, quan điểm mới mẻ, phân tích và suy nghĩ sâu sắc về vấn đề còn tồn tại trong cải cách doanh nghiệp nhà nước vài năm nay, bài viết như thế này được đăng lên có sức ảnh hưởng rất lớn!
Thư Trị Quốc nói.
Triệu Nhất Bình cúi đầu, mặt nóng, làm Bí thư Đảng, tuyên truyền, gã chịu trách nhiệm chủ yếu, nhưng Lễ Hà bây giờ có người lại đăng bài báo có ảnh hưởng lớn như vậy trên báo tỉnh, y không hề biết, điều này khiến gã cảm thấy trở tay không kịp.
Vừa rồi Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy đã gọi điện thoại, khen ngợi ngòi bút chính trị của chúng ta cứng rắn, ban Tuyên giáo của thàn phố còn chuẩn bị tổ chức học tập bài biết này ở khắp các huyện thị trên toàn tỉnh.
Thư Trị Quốc nói.
Giọng điệu của Thư Trị Quốc bình thản, nở nụ cười, trong lời nói không hề biểu hiện một chút cảm xúc tiêu cực nào.
Nhưng trong lòng Triệu Nhất Bình hiểu rõ, Thư Trị Quốc đang phê bình mình. Thư Trị Quốc phê bình người khác không đỏ mặt, người bị y chê bai đều phải có năng lực mới có thể hiểu được. Năng lực kém thì không thể hiểu được ý đồ, nghĩa là sau này cơ hội gặp lại Bí thư Thư cũng ít đi.
Trần Kinh!
Vừa nghĩ tới cái tên này thì trong đầu Triệu Nhất Bình liền hiện ra cán bộ trẻ tuổi, lưng giữ thẳng, vẻ mặt luôn bình tĩnh.
Người này mang lại cảm giác sạch sẽ cho người khác, lời nói không nhiều lắm, một gương mặt dường như mãi mãi không hề biểu lộ cảm xúc, làm sao có thể là hắn? Tại sao hắn phải viết bài báo này?
Ô! Bài báo đang nói rằng khắp nơi trong cải cách của chúng ta đều có lỗ hổng à? tính công kích bài viết này rất mạnh mà!
Triệu Nhất Bình nói, đầu y bây giờ choáng váng, việc y làm gần đây chính là vấn đề thanh toán cải cách doanh nghiệp.
Việc thay đổi cơ cấu của nhà máy xi măng Dịch Chu do Mã Bộ Bình chỉ đạo không phải là bản mẫu của cải cách các doanh nghiệp nhà nước à? Triệu Nhất Bình sẽ theo bản mẫu mà làm, sẽ khiến cho người ta nhìn rõ vấn mặt trái của bản mẫu này?
Hiện tại thì tốt rồi, công việc của y vừa mới phát triển thì bài viết nhắc lại vấn đề cải cách doanh nghiệp nhà nước ở Lễ Hà được đăng lên báo tỉnh, xem ra bài báo này đều cộng hưởng phối hợp gã, nó khiến y cảm thấy rất hoang đường.
Sai lần này làm cho Triệu Nhất Bình không thích thú, thậm chí có thể nói là rất đáng ghét.
Mã Bộ Bình chính là một con hồ ly vô cùng xảo quyệt, Triệu Nhất Bình và Mã Bộ Bình đấu đá nhau trong nhiều năm như vậy, Thư Trị Quốc và Mã Bộ Bình cũng quen biết nhau cũng đã lâu, mỗi khi đến thời khắc thắng lợi, Mã Bộ Bình thường có thể thực hiện những thủ đoạn khiến người ta không kịp trở tay, không kịp phòng bị, hễ không cẩn thận liền bị y phản công trả thù.
Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thả dưới giếng, vì vậy Triệu Nhất Bình đều có ác cảm và cảnh giác với những thứ bất thường!
Đừng có vội! Tôi sẽ nói cho cậu biết một chút chuyện!
Thư Trị Quốc nói, y bưng lên một ly trà, Triệu Nhất Bình thấy y làm động tác này liền vội vàng đứng dậy.
Y không nhìn Thư Trị Quốc, bởi vì y hiểu rõ, có nhìn Thư Trị Quốc đi chăng nữa thì cũng không nhìn ra thế giới nội tâm của Thư Trị Quốc.
Hiện tại ở Lễ Hà, mọi người đều quay quanh suy nghĩ về nhiệm kỳ mới, lấy Triệu Nhất Bình mà nói thì điều mà y và Mã Bộ Bình tranh chấp chính là vị trí Bí thư nhiệm kỳ tới, rồi đằng sau cũng có người muốn tranh giành, đó chính là Chủ tịch huyện, Phó bí thư, mỗi người đều nghĩ đến việc tiến thêm một bước, vì vậy bọn họ đều tích cực hẳn lên.
Người duy nhất sờ không đúng ý đồ là Thư Trị Quốc, ý đồ của Thư Trị Quốc nằm ở đâu? Triệu Nhất Bình từng thử đi tìm nhưng không thể nào tìm ra được.
Theo quy định thông thường thì nhiệm kỳ mới sắp tới, chắc hẳn Thư Trị Quốc nghĩ là phải bảo đảm sự ổn định, đóng gói thành tích! Y đã làm việc tại Lễ Hà được mấy năm nay, lúc sắp đi cũng phải giữ vững cương vị cuối cùng, sau đó sắp xếp lại những thành tích đạt được trong những năm qua tại Lễ Hà, để cho lãnh đạo cấp trên xem, bản thân đã đi được bao nhiêu trên con đường cấp trên, đây chắc hẳn là việc mà Thư Trị Quốc nên làm.
Nhưng Thư Trị Quốc cố tình không làm như vậy, phía dưới mọi người tranh nhau, y mặc kệ người ta đấu đá, y bất thình lình đi ra ánh sáng, toàn bộ diễn đàn chính trị Lễ Hà, kẻ chuồn người chạy, không một ai yên phận cả, cũng không thấy Thư Trị Quốc ra tay làm tình hình ổn định.
Bây giờ Triệu Nhất Bình và Mã Bộ Bình đã đi tới bước này, Thư Trị Quốc luôn giống như khán giả đang thưởng thức cuộc đua hai bên người đến ta đi, chưa từng thấy Thư Trị Quốc có lập trường rõ ràng như vậy?
Triệu Nhất Bình thở dài, có lúc y cảm thấy mình có thể là một cây dao nằm trong tay Thư Trị Quốc, tất cả những gì y làm được có lẽ chính là việc mà Thư Trị Quốc muốn làm, mỗi khi cảm giác này mãnh liệt thì y thấy vô cùng đau khổ, cũng rất chi là sợ hãi!
Bởi vì y luôn cảm giác sau lưng mình có đôi mắt đang theo dõi y, tất cả những gì y làm đều nằm trong tầm quan sát của đôi mắt đó, một khi mắc sai lầm nào thì đằng sau sẽ có một chiếc dao đang chờ y.
Vì chuyện này mà Triệu Nhất Bình từng không thể ngủ yên, ban đêm tỉnh dậy toàn thân đổ mồ hôi hột.
Nhưng có đôi khi, Triệu Nhất Bình cảm thấy Thư Trị Quốc đang giúp đỡ y, thật ra là lúc tình hình không gấp gáp, Triệu Nhất Bình nắm trong tay rất nhiều quyết sách của huyện lỵ, y rất thích cảm giác này.
Triệu Nhất Bình bước từng bước, cảm thấy mệt chết đi được, y phải suy nghĩ thật cẩn thận...
Nhất Bình...
Khi Triệu Nhất Bình bước đến cửa thì y nghe thấy giọng nói của Thư Trị Quốc, y bèn dừng lại.
Thư Trị Quốc quay đầu lại nhìn y rồi nói:
Dành một ít thời gian đi gặp Trần Kinh, cậu thấy có được không?
Sắc mặt Triệu Nhất Bình thay đổi, không biết đáp lại như thế nào, Thư Trị Quốc muốn gặp ai, vẫn cần Phó bí thư cho phép à? Triệu Nhất Bình không có phản ứng nào.
Tôi đã từng gặp Trần Kinh! Rất trẻ tuổi, phó phòng phụ trách Phòng lâm nghiệp đối với hắn mà nói có thể là nghiêm trọng quá mức! Nhưng trước mắt..
Triệu Nhất Bình nói, y nói được một nửa, Thư Trị Quốc xua tay nói:
Việc này cậu nên dốc lòng hơn, có ý tưởng gì cứ nói, chúng ta cùng nhau thảo luận!
Thư Trị Quốc không nói gì nữa, Triệu Nhất Bình liền nhẹ nhàng khép cửa lại.
Nói chuyện với Bí thư Thư thật là mệt, bởi vì khó mà nghiền ngẫm được ý đồ của y, Triệu Nhất Bình thường không hiểu được ý đồ của Thư Trị Quốc. Cả huyện Lễ Hà, người mà có thể hiểu được ý đồ của Thư Trị Quốc nhất chỉ có thể là Hoàng Tiểu Hoa, nhưng Hoàng Tiểu Hoa lại là người y có thể khống chế sao?
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp