Quan Sách
Chương 153: Cuộc sống xa hoa
Cô ấy vốn là một phụ nữ nông thôn, nhưng lại không đảm đương được việc đồng áng, hơn nữa nhà lại không còn ruộng, sau khi li hôn với chồng, cô ấy không còn nguồn kinh tế nào cả.
Không một khoản chi phí phụ nào, sức lực cũng cạn rồi, có chút sắc đẹp thì không đành làm điếm để kiếm tiền. Lần này khiến cô ấy chịu đủ khổ cực, phải chịu áp lực tinh thần nặng nề trong một thời gian dài.
Bây giờ Kim Lộ không những tạo công ăn việc làm cho cô ấy, bao ăn bao ở lại trả lương sáu trăm đồng một tháng, mà còn mua bảo hiểm cho cô ấy, coi cô ấy như nhân viên chính thức của công ty. Hơn nữa Tổng giám đốc Kim còn nói, cô chỉ cần làm việc chăm chỉ cẩn thận, sau này sẽ có thể trở thành trợ lí của cô ấy, có cơ hội tăng lương, ngoài ra còn đảm bảo khi cô già vẫn có lương hưu, nếu nói không khoa trương thì điều này có ý nghĩa như đưa cho Từ Lệ Thơm một con đường sống, vì thế mà Từ Lệ Thơm nhìn thấy được niềm hy vọng trong cuộc sống, cô rất cố gắng làm việc.
Ngoài ra, cô ấy còn tỏ ra rất thích giúp việc cho Trần Kinh.
Trần Kinh đã giúp đỡ bố mẹ cô và cô rất nhiều, nếu không phải là Trần Kinh thì có lẽ Từ Lệ Thơm có nhà cũng không thể về, chỉ có thể lang thang bên ngoài. Hơn nữa bố mẹ cô cũng không mở nổi một quầy hàng nhỏ, lúc ấy mà không trông chờ vào vài mẫu ruộng thì chắc cũng bị chết đói mất.
Là người thì đều hiểu được hai chữ biết ơn, đối với Từ Lệ Thơm thì Trần Kinh là ân nhân của cả nhà cô ấy. Tuy là một phụ nữ nông thôn, không biết thể hiện tình cảm như thế nào nhưng tất cả sự cảm kích cô ấy đều cất dấu trong tim, khắc sâu trong tâm trí.
Vì thế, đừng nói là giúp việc cho Trần Kinh, mà cho dù Trần Kinh bắt cô làm trâu làm ngựa cô cũng can tâm và sẽ cảm thấy rất vui.
Có lúc Từ Lệ Thơm đối với Trần Kinh như là tình cảm của một người chị dành cho người em trai, cảm giác ấy khiến cô không được tự nhiên.
Cô luôn nghĩ trưởng phòng Trần đang ở vị trí nào? Còn cô thì là ai chứ? Làm sao cô có đủ tư cách để có một người em trai xuất sắc như thế được?
Nhưng điều ấy cùng với cảm nhận là thật, cho dù cô mới chỉ làm giúp việc cho Trần Kinh một ngày thôi nhưng lúc cô ấy nhìn thấy nhà cửa của Trần Kinh bừa bộn, cô ấy cảm thấy rất thương, Trần Kinh là một người xa quê hương đến tỉnh khác công tác, bố mẹ anh chị em đều không ở gần, bạn gái là Tổng giám đốc Kim thì bận rộn, có lúc cảm thấy Trần Kinh cũng thật là thiệt thòi!
So với tâm trạng của Từ Lệ Thơm thì việc tự nhiên trong nhà có thêm người giúp việc cũng khiến Trần Kinh cảm thấy không thoải mái lắm.
Sự kiên quyết của Kim Lộ khiến hắn cũng phải bó tay, hình như việc không chấp nhận Từ Lệ Thơm đến giúp việc cũng bằng với việc không ủng hộ bà xã. Tội này tương đối nặng Trần Kinh chắc không chịu đựng nổi.
Mặt khác, khi Trần Kinh nhớ đến vẻ mặt mừng rỡ của ông bà Từ, hắn lại cảm thấy quyết định của Kim Lộ là vô cùng sáng suốt, ông Từ cầm cái chén tay hơi run, vì vui mừng mà nếp nhăn trên trán và khóe mắt như đan vào nhau càng làm cảm động lòng người.
Ông Từ nói:
- Trưởng phòng Trần, anh chính là ân nhân của gia đình tôi, ân đức lớn như vậy không lời nào cảm tạ hết được, tôi không cảm ơn nhưng tôi xin uống chén rượu này bày tỏ tất cả đều sẽ được khắc cốt ghi tâm! Ba đời họ Từ chúng tôi sẽ mãi ghi nhớ ân đức của anh!
Hành động của ông Từ khiến Trần Kinh cảm thấy rất không tự nhiên liền bảo ông ấy đừng làm như thế nữa, ông từ tuy lớn tuổi rồi vậy mà vẫn rơi nước mắt.
Ông ấy tâm sự thật, vợ chồng ông có mỗi đứa con gái duy nhất, số phận Từ Lệ Thơm lại không được may mắn cho lắm, lấy phải người chồng không ra gì, sau khi sinh con thì về ở nhà mẹ đẻ,công ăn việc làm thì không có, xung quanh hàng xóm, rồi cả cô gì chú bác coi khinh, lời ra tiếng vào không ít.
Những việc ấy đều đã qua rồi, ông bà Từ vất vả cả đời rồi, có khổ cực nào mà chưa từng trải qua, chỉ hy vọng con gái được sống hạnh phúc, ông bà không hề để ý bất kì lời bàn tán nào.
Khó khăn đó là Từ Lệ Thơm rất thiếu kinh nghiệm sống, con trai thì đã đi học nên cần tiền đóng học phí, bản thân cô suy nghĩ chưa thấu đáo, muốn lấy chồng thì vướng đứa con, mà có lấy được chồng thì chắc gì đã lấy được người chồng tốt, cuối cùng thì cũng vẫn là thân phận đàn bà chịu thiệt thòi.
Hai ông bà vì lo cho con gái mà lòng dạ rối bời, không ngờ Trần Kinh có thể giúp họ giải quyết việc muôn vàn khó khăn này.
Hai ông bà đã nghe qua tên nhà hàng Kim Ngọc, con gái ông bà có thể làm trợ lí cho Tổng giám đốc nhà hàng, đây là một công việc rất tốt, hơn nữa còn được bao ăn bao ở, về già còn có lương hưu, công việc này tìm đâu được cơ chứ? Nếu như không có sự giúp đỡ của Trần Kinh thì Từ Lệ Thơm sao có được cơ hội tốt như thế?
Đúng là thương thay tấm lòng cha mẹ, vì việc tốt của con gái, lần này hai ông bà vô cùng cảm động, bình thường Trần Kinh và gia đình họ đều rất thoải mái, nhưng bữa cơm này lại rất câu nệ khiến hắn như ngồi phải cọc.
Sự cẩn thận và căng thẳng của Từ Lệ Thơm Trần Kinh đều nhìn ra, từ nhỏ hắn lớn nên trong một gia đình bình thường nên không quen được người khác hầu hạ, nhưng sự việc đã đến nước này thì Trần kinh cũng không thể tỏ ra quá lạnh lùng bèn vẫy Từ Lệ Thơm lại bảo:
- Chị Từ, chị làm nhiều đồ ăn sáng như thế này, một mình tôi sao ăn hết được, chị cũng ngồi xuống ăn cùng đi?
Từ Lệ Thơm liền lắc đầu :
- Tôi ăn rồi, anh ăn nhiều vào! Anh đã làm việc rất vất vả rồi!
Trần Kinh vẫy tay nói:
- Chị cứ ngồi xuống đã, tôi có chuyện muốn nói với chị.
Từ Lệ Thơm đành để việc đang làm dở sang một bên ra ngồi đối diện với Trần Kinh, hắn nói:
- Chị Từ này, đây là nhà chứ không phải công ty, các quy định ở công ty thì không nên đem về nhà! Tầng 1 không có ai ở, chị đưa bé Bân sang đây sống cùng đi, sau này nấu cơm thì cùng ăn! Đừng câu nệ đến mức xa lạ như thế, trong nhà phải có bầu không khí gia đình chứ.
- Hơn nữa, hai bác Từ cả ngày đã đủ mệt rồi, ngày nào cùng bận từ tối đến đêm lại còn phải chăm sóc bé Bân, sức khỏe của hai bác sao chịu được?
Từ Lệ Thơm chỉ hơi gật đầu, hai má cô hơi hồng, cô ấy không nghe một cách tỉ mỉ, vì cô ấy cảm thấy rất căng thẳng chỉ nghe thấy Trần Kinh bảo cô ấy mang con đến sống cùng, lại còn bảo đừng quá xa lạ, trong lòng cô ấy vừa vui vừa cảm động, nhưng lại lo lắng không yên, cô sao lại không muốn mang con đến sống cùng? Chỉ lo là Từ Bân còn quá nhỏ, vẫn rất bướng bỉnh, cô lo Trần Kinh sẽ không thích thằng nhỏ, mặt khác thằng bé vẫn chưa biết tự trọng, ngh ĩ gì nói đấy, Trần Kinh đi làm cả ngày đã mệt rồi, về đến nhà lại không được yên tĩnh nghỉ ngơi, thế thì tội của cô quá nặng rồi.
Bây giờ Trần Kinh đồng ý việc cô mang con đến sống cùng, cô đã lo nghĩ rất nhiều, việc này sao cô không vui được cơ chứ? Cô tự nhủ, sau khi đưa con đến, nhất định không để nó lên tầng tự do, đặc biệt là vào buổi tối.
Cô biết con trai rất thích xem phim hoạt hình, xem tivi đen trắng của ông bà ngoại toàn đến nửa đêm, nếu không dùng biện pháp mạnh thì không chịu ngủ, bây giở nhà Phó phòng Trần có chiếc tivi màu 29 inch, nhân vật trong tivi nhìn như người thật, giả dụ thằng bé này mà nhìn thấy thì nhất định không chịu dời đâu.
Trần Kinh không biết những lo lắng của Từ Lệ Thơm, nhưng thấy Từ Lệ Thơm không hề phản đối đề nghị của mình, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong nhà có thêm một người chắc chắn sẽ cần thêm thời gian để quen dần...Có điều thằng nhỏ nhà họ Từ rất đáng yêu, hằng ngày đi làm về có thể đùa nghịch với trẻ con cũng là một cách xả stress, là niềm vui!
Tiếp theo, Trần Kinh dặn dò Từ Lệ Thơm về chỗ để đồ và một vài thói quen thu dọn phòng của hắn, lần này Từ Lệ Thơm hoàn toàn chú tâm lắng nghe và ghi nhớ, nhờ thế mà tinh thần cũng nhẹ nhõm hơn.
Vấn đề chi tiêu hằng ngày, Trần Kinh cho phép Từ Lệ Thơm đến phòng đọc sách mở ngăn kéo lấy tiền chi tiêu hằng ngày, Từ Lệ Thơm nói chen vào:
- Trưởng phòng Trần, tiền mua thức ăn rồi mua đồ này nọ, Tổng giám đốc Kim đều đưa cho tôi rồi…
Trần Kinh cười nói:
- Chị Từ, một người đàn ông như tôi còn cần đến tổng giám đốc Kim đưa tiền sinh hoạt ư? Số tiền đó chị trả lại cô ấy đi, coi như tôi hơi cậy mình là đàn ông, nhưng cần phải bỏ tiền ra để nuôi sống bản thân mình chứ!
Từ Lệ Thơm cười một cách ngạc nhiên, cảm thấy Trần Kinh rất hài hước, hắn và Tồng giám đốc Kim đúng là một đôi trời sinh, việc này còn phân rõ như thế đúng là suy nghĩ của người đàn ông trụ cột trong gia đình.
Từ Lệ Thơm cười lộ ra hàm răng trắng, da của cô vốn dĩ đã đẹp, nhẵn bóng tự nhiên, nhìn không phải là quá trắng nhưng lại làm tôn thêm tính tình và hình dáng, khi cô cười đều mang lại cảm giác gần gũi, làm cho người khác cảm thấy ấm ấp trong lòng.
Đáng tiếc nụ cười ấy như hoa phù dung sớm nở tối tàn, khi Từ Lệ Thơm đang cười bỗng nhận ra mình hơi thái quá, ngại đến đỏ mặt, ánh mắt không dám nhìn Trần Kinh, sợ hắn giận!
Trần Kinh cúi đầu húp cháo làm ra vẻ chưa nhìn thấy gì.
Người phụ nữ như Từ Lệ Thơm, mấy năm nay trải qua nhiều đau khổ, tính cách hướng nội cùng với sự yếu đuối tự ti đã ăn sâu vào xương cốt nhưng cô vẫn rất lương thiện, số phận của người phụ nữ này dường như đã được định trước là phải ngoằn ngoèo, nếu muốn cô thay đổi tính cách không phải là chuyện một sớm một chiều!
Trần Kinh vốn nghĩ, đang lẽ phải để Từ Lệ Thơm kết hợp với Ân Hồng, nhưng Ân Hồng khác Từ Lệ Thơm ở chỗ, Ân Hồng là người phụ nữ từng trải, cô rất giỏi, nếu Từ Lệ Thơm ở cùng với Ân Hồng mà phải dùng đến mưu kế thì dù có 10 Từ Lệ Thơm cũng không phải là đối thủ của cô ấy.
Nhưng Trần Kinh nghĩ lại, với tính cách của Từ Lệ Thơm thì lại càng cần tiếp xúc nhiều với kiểu người như Ân Hồng, như vậy sẽ có tác dụng thay đổi tính cách của cô ấy. Hơn nữa, lúc nhỏ hai người bọn họ còn lớn lên cùng nhau, bao nhiêu năm giữa hai người vẫn chưa xảy ra vấn đề gì, có lẽ Ân Hông vẫn chưa phải là người đã quên gốc rễ.
Nghĩ đến đây, ý nghĩ ấy của Trần Kinh liền biến mất!
Dặn dò xong thì Trần Kinh cũng ăn sáng xong, hắn theo thói quen đứng lên chuẩn bị thu dọn, Từ Lệ Thơm đã mau chóng thu dọn, không để hắn động vào bất cứ thứ gì!
Hắn về phòng thay quần áo, vừa thay xong quần áo đã nhìn thấy đôi giày bóng loáng trước mặt, trong tay đã chỉnh lí xong công văn, Nhiệt Mao Trung mang sang để Trần Kinh duyệt. Trước kia Trần Kinh phải mất 30 phút mới chuẩn bị xong, bây giờ 10 phút đã xong hết rồi.
Lúc hắn xuống lầu, tài xế đã đánh xe đến chờ ở cổng, hắn lắc đầu rồi kéo cửa bước lên xe, bỗng dưng hắn cảm thấy cuộc sống của hắn đã thay đổi thật rồi!
Cứ như thế này thì việc nấu ăn bếp núc hoàn toàn không liên quan đến mình nữa rồi, sau này tứ chi phát triển khéo ngũ cốc cũng không phân biệt được mất? Trong đầu Trần Kinh bỗng xuất hiện suy nghĩ này, suy nghĩ một hồi biết là không thể làm gì khác được, thôi thì không nghĩ nữa vậy!