Quan Sách

Chương 1269: Bất ngờ được đề bạt?


Chương trước Chương tiếp

Sở Giang gần đây có hai tin đồn đáng chú ý.

Một là sau khi tập đoàn Hầu thị vào Sở Giang được một năm thì việc kinh doanh xuất hiện khó khan nên đã có ý định rút toàn bộ vốn tại Sở Giang.

Mà trực tiếp chịu ảnh hưởng từ động thái rút vốn của xí nghiệp Hầu thị chính là là Sở Thành.

Tin tức nhanh chóng lan truyền ra, nói là Sở Thành trưng thu của tập đoàn Hầu thị bốn trăm triệu tiền thuê mặt bằng, lại chậm cấp đất nên cuối cùng khiến tập đoàn Hầu thị suy sụp.

Lại mau chóng có tin nói là Sở Thành lừa gạt của tập đoàn Hầu thị bốn trăm triệu nhân dân tệ, làm cho toàn bộ tập đoàn tê liệt, vòng quay tài chính đứt gãy, không thể tiếp tục được nữa.

Nói thẳng thừng ra là Sở Thành xuất hiện nguy cơ nghiêm trọng về sự tín nhiệm, sự hoài nghi về môi trường đầu tư của Sở Thành cũng bắt đầu lan tràn trong khắp xã hội.

Không nghi ngờ gì rằng người sốt ruột nhất là Bí thư Thành ủy Sở Thành Lôi Minh Phong.

Lôi Minh Phong là người đầu tiên đứng ra bác bỏ tin đồn, đồng thời cũng tuyên bố bốn trăm triệu nhân dân tệ cũng đã sớm trả lại cho tập đoàn Hầu thị, giữa Đảng uỷ chính quyền Sở Thành và tập đoàn Hầu thị không tồn tại bất cứ mâu thuẫn nào, chính quyền cũng sẽ không thể nào lừa gạt tiền của xí nghiệp tư nhân.

Nhưng sau khi Lôi Minh Phong phát biểu, phía tập đoàn Hầu thị lại có tin cho thấy, kế hoạch rút vốn khỏi Sở Thành của họ vẫn không thay đổi.

Tuy rằng bọn họ cũng cho biết bốn trăm triệu kia đã sớm được phía chính quyền trả lại nhưng họ vẫn đang xem xét rút vốn ra khỏi Sở Thành, việc kinh doanh của tập đoàn cũng sẽ rời xa tỉnh Sở Giang.

Anh em họ Hầu hiển nhiên là sốt ruột, để đòi lại tiền bọn họ đã bỏ ra tất cả vốn liếng.

Tiền tới tay rồi thì họ cũng không dám ở lại Sở Giang lâu mà đã vội vã hốt hoảng chạy về Sở Bắc, có thể nói là hoảng sợ cúp đuôi chạy dài.

Lần này bọn họ thoả thuê mãn nguyện đến Sở Giang, rốt cuộc cũng là thất bại quay về, cuộc làm ăn chưa thành mà còn mất đi cơ số tiền vốn, ai hiểu nội tình sự việc đều biết.

Thất bại của anh em họ Hầu xuất phát từ việc họ trở mặt với bí thư Kinh Giang, Trần Kinh.

Trong tay Trần Kinh đang nắm giữ một loạt chứng cớ về anh em họ Hầu, chỉ cần Trần Kinh muốn thì có thể khẽ động ngón tay là khiến anh em họ Hầu hoàn toàn xong đời ở Sở Giang.

Tình hình đã như thế thì bọn họ nào dám ở lại Sở Giang.

Tin đồn còn lại ở Sở chính là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh Sở Giang Từ Tự Thanh rời khỏi Sở Giang lên nhậm chức trên bộ ủy trung ương.

So với tin tập đoàn Hầu thị rút vốn thì tin Từ Tự Thanh từ chức rõ ràng càng làm cho người ta khiếp sợ.

Nhất là trong nội bộ cơ quan, tin này lan ra khiến rất nhiều người đều ý thức được lúc này đây cơ cấu toàn tỉnh sẽ nhanh chóng được điều chỉnh.

Từ Tự Thanh rời Sở Giang thì ai sẽ tới tiếp nhận chức Chủ tịch tỉnh?

Chỉ thị của trung ương xuống vẫn là ưu tiên đề bạt từ nội bộ.

Nếu như là vậy thì Lã Quân Niên liệu sẽ “sống lâu lên lão làng”?

Hay Biên Kỳ sẽ có cơ hội. Hoặc giả kẻ sắm vai ngựa ô là Uông Minh Phong sẽ được cân nhắc?

Nhất thời các loại tin đồn bắt đầu nở rộ, cục diện chính trị Sở Giang cũng bởi vậy mà chịu sự dao động khá lớn.

Mà phía duy nhất có biểu hiện tương đối bình tĩnh chính là Kinh Giang.

Trần Kinh đều đã có chuẩn bị trước hai tin đồn này, đa số cán bộ Kinh Giang cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Hiện tại bộ máy Kinh Giang rất đoàn kết, ai nấy đồng tâm hiệp lực tập trung phát triển kinh tế Kinh Giang.

Trần Kinh gần đây cũng có hai việc lớn, thứ nhất là sau khi xưởng đóng tàu Hoàng Hải tiến vào chiếm giữ lấy xưởng đóng tàu Kinh Giang, Trần Kinh cần có kế hoạch tái mở rộng xưởng đóng tàu Hoàng Hải. Việc này dính đến công tác phối hợp giữa bốn đến năm quận huyện, phải di dời mười mấy xã, thị trấn.

Phàm là dính đến việc thu đất giải phóng mặt bằng thì công việc đều rất phiền toái.

Dân địa phương đã sinh sống ở đây mấy chục năm, thậm chí có nhà mấy đời đều ở trên mảnh đất đó.

Bây giờ vì nhu cầu xây dựng mà chính quyền yêu cầu giải phóng mặt bằng, không nhắc đến bồi thường, chỉ riêng chuyện khai thông tư tưởng nhiều người như vậy, khiến họ biết phối hợp với chính quyền thì đã không phải là chuyện dễ dàng rồi.

Lượng công cán phải làm trong đây rất lớn, cần đội ngũ cán bộ cơ sở lớn mạnh.

Công việc này Trần Kinh giao cho ai cũng không yên tâm nên toàn bộ công tác giải phóng mặt bằng hắn đều tự mình nắm trong tay.

Còn một chuyện lớn khác chính là Kim Lộ “có tin vui”.

Nhận được tin này, Trần Kinh sợ ngây người, còn Kim Lộ thì mừng rơi nước mắt.

Hợp đồng đất đai ở Lãng Châu đã ký kết, mà cùng ngày Kim Lộ lại xác nhận tin này ở bệnh viện nhân dân số I.

Tính đến nay chắc cái thai đã được hai tháng rồi, Trần Kinh tự mình đưa Kim Lộ lên chuyến bay sang Mĩ, cô sẽ sinh con và ở lại bên đó khoảng một năm rồi mới được trở về.

Nói thực lòng thì tâm tư Trần Kinh hiện rất phức tạp.

Hắn và Kim Lộ ở với nhau bao năm, hai người lại cũng không còn trẻ.

Nhất là Kim Lộ, còn lớn hơn Trần Kinh mấy tuổi, là phụ nữ nên ao ước có con của cô đàn ông khó mà tưởng tượng nổi.

Lúc này đây rốt cục cô cũng đã mang bầu, Trần Kinh lại muốn Kim Lộ mình tha hương nơi đất khách suốt một năm, mặc dù nói xung quanh có rất nhiều người chăm sóc nhưng chung quy vẫn là không có người thân bên cạnh, Trần Kinh cũng cảm thấy như thế không được ổn cho lắm.

Trần Kinh mất ngủ liền mấy đêm, trong lòng thấy rất khó nghĩ...

...

Tầm ba giờ chiều, Trần Kinh nhận được điện từ Tỉnh ủy mời dự hội nghị ủy viên thường vụ mở rộng bất thường.

Trần Kinh đang thị sát ở công trường giải phóng mặt bằng thì nhận được thông báo, hắn lập tức bảo lái xe Hà vội vã thẳng đến Sở Thành.

Đến trụ sở tỉnh ủy Sở Giang, hắn đã mơ hồ cảm thấy bầu không khí hơi cổ quái.

Hắn theo như thong báo mà đến thẳng phòng họp số 2, đầu tiên gặp ngay Lã Quân Niên trước cửa.

Lã Quân Niên lộ vẻ tươi cười trên khuôn mặt to béo, híp mắt lên tiếng:

- Ồ Trần Kinh, nhanh chân quá ta! Ai cũng tranh nhau đến sớm cả!

Trần Kinh cười đáp:

- Tôi nhận được thông báo thì lên đường ngay, cũng may mà không muộn!

Hắn thoáng do dự một chút rồi tiếp:

- Bí thư Lã, bỗng nhiên họp gấp thế, có chuyện gì vậy?

Lã Quân Niên khẽ thở dài một hơi:

- Còn có thể là chuyện gì? Anh Thanh được thăng chức, hôm nay chúng ta tổ chức họp, đến tối làm bữa cơm vui vẻ đưa tiễn!

Trần Kinh trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ sao lại nhanh như vậy?

Trần Kinh mới nhận được tin cách đây hơn một tuần, Từ Tự Thanh lại đã rời Sở Giang nhanh vậy sao?

Lã Quân Niên dường như nhìn ra mối nghi hoặc của Trần Kinh bèn cười ha hả mà rằng:

- Anh Thanh lần này được đặc biệt đề bạt, anh thử nói xem là vị trí nào? Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển, nhân vật số một cục năng lượng quốc gia, cơ quan này có thực quyền đó, nói thật lòng vị trí quan trọng như vậy phải cạnh tranh rất kịch liệt.

Anh Thanh lần này có thể trổ hết tài năng, đây cũng là niềm tự hào của Sở Giang ta!

Trần Kinh gật gật đầu:

- Thật xuất sắc, quả thật đáng để chúc mừng!

Trần Kinh theo sát bước Lã Quân Niên tiến vào phòng họp.

Không khí bên trong rất nhiệt liệt, rất nhiều ủy viên thường vụ và những nhân vật đứng đầu các đô thị cấp 3 đều đã tới.

Đa số thủ trưởng các cơ quan cấp tỉnh cũng đều có mặt, Trần Kinh phóng mắt nhìn sang, phát hiện số người góp mặt chiếm hơn hai phần ba số uỷ viên Tỉnh ủy.

Trần Kinh nhanh chóng tìm thấy Từ Tự Thanh trong đám đông.

Từ Tự Thanh hôm nay mặc một bộ âu phục màu xám tối, buộc nơ màu xanh lam, tóc chải bạt hẳn sang một bên, chỗ tóc bạc gần thái dương cũng nhuộm đen thui, nhìn qua như trẻ ra đến chục tuổi.

Ông ta chuyện trò vui vẻ giữa đám đông, vẻ mặt hồng nhuận, không động lại chút nào vẻ âm trầm và cô đơn trước đây mà trái lại rất có phong thái đĩnh đạc của bậc lãnh đạo.

Lã Quân Niên vừa vào cửa đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, nhiều người còn chủ động chào hỏi.

Lã Quân Niên gật đầu đáp lại lia lịa rồi đi thẳng về phía Từ Tự Thanh.

Từ rất xa đã đưa tay ra chào hỏi:

- Chủ tịch tỉnh, xin chúc mừng anh! Sau này chúng tôi nên gọi anh là phó chủ nhiệm rồi, Sở Giang phát triển sau này không thể thiếu việc liên hệ với các lãnh đạo phía cục năng lượng, đến lúc đó mong anh chiếu cố cho Sở Giang một chút!

Từ Tự Thanh bắt tay Lã Quân Niên thật chặt mà rằng:

- Anh Niên nói vậy là khách khí rồi. Tôi là cán bộ Sở Giang điển hình, công tác ở đây đã hơn mười năm rồi đó! Sở Giang chính là quê hương thứ hai của tôi, tình cảm của tôi với nơi đây rất sâu đậm, các vị đang ngồi ở đây không ai có thể so với tôi về khoản này cả!

Ông ta vỗ vai Lã Quân Niên nói tiếp:

- Anh Niên à, về sau trọng trách nhiều khả năng sẽ đặt lên vai anh rồi. Sở Giang trông đợi ở anh cả!

Lã Quân Niên hơi sửng sốt, lắc đầu nói:

- Áp lực rất lớn thưa Chủ tịch tỉnh. Trung ương muốn tôi tạm thời tiếp nhận ghế trống của anh để lại, tôi lo sẽ làm không tốt. Tuy nhiên may là mọi việc cũng chỉ tạm thời, tôi nghĩ trên tỉnh sẽ có quyết định bổ nhiệm xuống, có lẽ lúc đó gánh nặng trên vai tôi mới có thể vơi đi chút ít!

Từ Tự Thanh thản nhiên nói:

- Anh Niên khiêm tốn quá rồi, anh có thừa tư cách, kinh nghiệm lý lịch cho đến năng lực đều đủ đầy, tất cả mọi người đều coi trọng anh!

Trần Kinh theo sau Lã Quân Niên tiến vào cũng khá được chú ý, hắn lần lượt bắt tay mọi người trong khi Lã Quân Niên và Từ Tự Thanh cũng đã hàn huyên xong.

Trần Kinh rất bình tĩnh tự tin đến cạnh Từ Tự Thanh mà nói:

- Chủ tịch tỉnh, chúc mừng anh!

Trần Kinh chỉ nói ngắn gọn thế, không thừa nửa chữ hàn huyên, cũng không nói là anh đi rồi thì Sở Giang sẽ tổn thất thế nào, càng không nói là mình thật sự bất ngờ này nọ.

Thái độ của hắn bình tĩnh, chả kiêu căng mà cũng không siểm nịnh nhưng vẫn đủ khiến người chung quanh đều ghé mắt.

Dù sao mối quan hệ lục đục giữa Trần Kinh và Từ Tự Thanh nơi thượng tầng quan trường Sở Giang ai nấy đều hay biết.

Từ Tự Thanh lần này rời khỏi Sở Giang, rất nhiều người đều cho rằng vì họ Từ hết cách ở lại nên mới bị bức bách rời khỏi.

Có người thậm chí còn quả quyết sinh mạng chính trị của Từ Tự Thanh khả năng sẽ bởi vậy mà kết thúc.

Nhưng chính trị quả thật khó lường, Từ Tự Thanh lần này rời khỏi Sở Giang, lại đảm nhiệm chức vị quan trọng như vậy tại cục năng lượng quốc gia, tuy rằng cục năng lượng không trực thuộc chính phủ nhưng cục trưởng lại kiêm nhiệm Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển, nhân vật số một bình thường đều là cán bộ chính thức cấp Bộ trưởng, lại còn có thực quyền.

Vị trí như thế bao kẻ trông vào, giờ thì ai cũng cho rằng Từ Tự Thanh là chủ động rời khỏi Sở Giang.

Từ Tự Thanh khẽ mỉm cười, liếc nhìn Trần Kinh một cái thật sâu rồi nói:

- Trần Kinh, thế triển thế của Kinh Giang rất tốt. Anh đến Kinh Giang đã hơn một năm mà đã có được thành tích khá như vậy, thật khiến cho người ta giật mình! Hy vọng anh tiếp tục duy trì, không ngừng cố gắng, dẫn dắt bộ máy Kinh Giang thực hiện mục tiêu phục hưng Kinh Giang một cách toàn diện!

Trần Kinh nói:

- Nhất định không phụ lòng lãnh đạo kỳ vọng!

Hắn nắm lấy tay Từ Tự Thanh, giờ khắc này tâm tình cả hai đều rất phức tạp.

----------oOo----------



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...