Quần Lụa

Chương 6


Chương trước Chương tiếp

Gần tối ngày tân hôn thứ hai, liền truyền đến tin dữ Đại Công Chúa qua đời.

Vị công chúa quật cường chỉ cần chống đỡ thân thể, tự mình an bài việc nữ nhi xuất giá, khi biết nữ nhi được gia đình nhà chồng công nhận, mới trút hơi thở cuối cùng.

Bởi vì tình trạng hôn nhân đặc thù của Đại Công Chúa, hơn nữa ấn tượng của hoàng đế Huyền Dục đối với vị cô này cũng không tệ lắm, liền đáp ứng yêu cầu cuối cùng của Công Chúa trước khi qua đời: tang lễ do Lễ bộ chủ trì, không cho người Cố gia nhúng tay.

Đại Công Chúa không chịu vào phần mộ của Cố gia, mà yêu cầu làm "Quy môn nữ" trở về chôn cất ở Hoàng Lăng. Theo truyền thống hoàng thất, cho phép hoàng tử hoặc là hoàng nữ độc thân vào chôn cất , có thể vì không muốn để họ đơn độc một huyệt.

Khi Cố Tích Ân được báo tang tin thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch, thẫn thờ hồi lâu.

Khi Nguyên Bình Chi ôm lấy nàng thì nàng mới giống như đột nhiên tỉnh ngộ, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng.

Nàng không cách nào khống chế, chuyện thay tang phục cũng do Nguyên Bình Chi một tay lo liệu, chờ hai vợ chồng vội vã chạy về phủ công chúa, Cố Tích Ân nhìn thấy di dung mẫu thân, nhất thời cả người lạnh như băng, đầu choáng váng, quỳ xuống còn chưa dập đầu, liền ngã xuống đất, ngất xỉu.

Trong lúc hôn mê, nàng như cũ lệ rơi không ngừng.

Cõi đời này, một người duy nhất toàn tâm toàn ý yêu thương nàng, còn không để nàng hồi báo, cứ như vậy đi, vĩnh viễn rời khỏi nàng, không quay về nữa.

Cố Tích Ân ở trạng thái hôn mê buồn bã khóc, buồn bã khóc không muốn thanh tỉnh, nàng hy vọng đây chỉ một cơn ác mộng của mình.

Nguyên Bình Chi vẫn làm bạn bên cạnh tiểu thê tử, hắn thật sự lo lắng cho nàng, Cố Tích Ân thuở nhỏ do Đại Công Chúa tự mình nuôi dưỡng, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm so với mẹ con bình thường càng thêm sâu hơn mấy phần, mẫu thân đột nhiên qua đời, nhất định là đau xót thấu xương, hắn hi vọng mình có thể bồi bên người tiểu thê tử, tối thiểu có thể để nàng dựa vai khóc thút thít.

Thế nhưng trên đời luôn có những người không biết điều làm ngừơi ta chán ghét.

Nhìn, người không mời mà đến - Cố gia.

Theo đạo lý, Đại Công Chúa là thê tử của Cố Cảnh Hoành, là con dâu Cố gia, cũng là mẹ của con gái hắn, tang lễ của nàng đáng lẽ nên do phụ tử Cố gia chủ trì, nhưng Đại công chúa không muốn.

Cố Cảnh Hoành mang theo Cố Tích Hiền và Cố Tích Lương đến, để bọn họ làm “Hiếu tử”, vì mẹ cả mà khóc nức nở, túc trực bên linh cữu cùng chôn cất.

Nhưng Lễ bộ phụ trách tang lễ Đại Công Chúa được hoàng đế Huyền Dục phân phó, không cho phụ tử Cố gia nhúng tay, bọn họ có thể tới viếng, nhưng nhúng tay tổ chức lễ nghi liền miễn.

Vì vậy phụ tử Cố gia và Lễ bộ quan viên xảy ra tranh chấp, cuối cùng không có biện pháp, bọn họ tìm con gái duy nhất và con rể của công chúa.

Cố Tích Ân vẫn còn hôn mê, Nguyên Bình Chi biết tin người Cố gia đến, sắc mặt rất khó coi.

Hắn chậm rãi đỡ Cố Tích Ân đến phòng trong nghỉ ngơi, để Đại nha hoàn Thu Thủy, Thu Nguyệt cẩn thận chăm sóc, sau đó mới xoay người đưa người không liên quan ra khỏi phòng tang lễ.

Nguyên Bình Chi lạnh lùng quét mắt nhìn ba phụ tử Cố Gia, thân hình Cố Cảnh Hoành cao gầy, lúc còn trẻ cũng từng anh tuấn phong lưu, nếu không sẽ không lấy được ưu ái của một vị công chúa, đáng tiếc lúc này hắn lại có chút gù lưng, trên trán có nếp nhăn thật sâu, giữa hai lông mày là bộ dạng uất ức khó tiêu, tựa hồ những năm này hắn ở Cố cũng không hài lòng như ý.

Thật ra suy nghĩ một chút cũng biết, bởi vì nguyên nhân Đại Công Chúa, Cố Gia chọc giận hoàng đế, mặc dù không trị bọn họ tội coi rẻ hoàng tộc, nhưng Cố Cảnh Hoành bị lệnh cưỡng chế nhàn rỗi ở nhà, toàn gia không được phong thêm quan tước, trên người chỉ còn kế thừa tước vị từ đời trước.

Nhưng tước vị Cố gia cũng không được thừa kế, mà giảm xuống 1 bậc, hơn nữa ba đời thì dừng, Cố Cảnh Hoành là đời cuối cùng, con hắn đã không còn tước vị thừa kế, cho nên tiền đồ hai con trai của tiểu thiếp càng thêm ảm đạm, trong quan trường không người nào nguyện ý cất nhắc bọn họ.

Đại khái Cố Cảnh Hoành cũng không nghĩ tới, lúc còn trẻ hắn và Đại Công Chúa ân ái như vậy, từng được khen là hình tượng vợ chồng hoàng thất nhất trước giờ, từng được bao nhiêu thiên kim hào môn thế gia yêu thích và ngưỡng mộ, tại sao sau lại trở thành như vậy?

Cố Cảnh Hoành luôn không tin Đại Công Chúa sẽ thật sự tuyệt tình như vậy, luôn cho là từ từ đợi nàng hết tức giận, hắn thậm chí đã từng có ý niệm “Lưu tử di mẫu” (giữ lấy con cái, bỏ thê thiếp), đem hai con trai của vợ lẽ điền vào hộ tịch của Đại Công Chúa, để con trai trưởng nuôi dưỡng, sau đó đưa hai tiểu thiếp ra khỏi cửa.

Nhưng công chúa không đồng ý, nàng xem thường phỉ nhổ hắn: chớ tự lấn át hiếp người!

Phản bội nàng len lén sinh con trai, còn muốn nàng tới nuôi dưỡng, chiếm cứ danh phận con trai trưởng công chúa, hưởng thụ đãi ngộ hoàng thân quốc thích, trên đời còn có "Chuyện tốt" hơn sao?

Người Cố gia không khỏi quá tính toán đi!

Nàng đường đường là công chúa cho tới bây giờ không phải là phụ nữ tam tòng tứ đức, mặc cho nam nhân khi dễ còn phải im hơi lặng tiếng.

Nàng nói, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Nàng đến chết cũng không chịu gặp mặt hắn một lần.

Nàng chết cũng muốn trở về chôn cất ở nhà mẹ đẻ, trở lại Hoàng Lăng, không chịu tiến vào tổ phần Cố gia, không chịu cùng hắn tương lai hợp táng.

Nàng thật là một nữ nhân độc ác.

Người ta nói chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Cố Cảnh Hoành lúc này mới cảm thấy tuyệt vọng và thương tâm, hắn lúc này mới ý thức được không thể đợi nàng hết tức giận, nàng và hắn không bao giờ có thể hòa hảo nữa rồi.

Hắn mang theo hai con trai tới giúp một tay, là thật tâm , hắn không muốn nhìn chính thất của mình không có hiếu tử tống táng (thường do con trai đảm nhận), cô đơn lẻ loi một người lên đường.

Hắn nói lên tâm nguyện của mình với Lễ bộ quan viên và Nguyên Bình Chi.

Nguyên Bình Chi nhìn vẻ rụt rè sợ hãi của con đứa con trai, cười lạnh nói: "Thật muốn làm hiếu tử, khi còn sống tại sao không làm? Người đã chết cũng muốn tận hiếu rồi hả? Vì cái gì? Làm cái gì? Chớ chọc người chê cười!"

Mọi người cũng biết trong tang lễ quan trọng nhất chính là hiếu tử, hiếu tử cầm trong tay gậy tang (gậy mà người con trưởng chống đi trong lúc đưa tang), dẫn đường cho hồn người chết, lúc khiêng quan tài phải chịu trách nhiệm “té bồn”, bồn này là chậu sành dùng để đốt vàng mã trong lễ truy điệu, khi chôn cất thì đập bể, để người chết dưới âm phủ dùng làm nồi cơm. Không có hiếu tử té bồn, hồn người chết chết không có cơm ăn, không có nồi chén thờ cúng, sẽ trở thành cô hồn dã quỷ.

Đối với tầm quan trọng của “Hiếu tử”, phàm là người gánh vác vai trò "Hiếu tử", luật pháp quy định bọn họ cũng là người thừa kế di sản, quyền lợi của ngừơi chết.

Điểm này, đối với số ít người sống mà nói, mới là quan trọng nhất, tỷ như đối với phụ tử ba người Cố gia, có lẽ chính là như thế.

Cố Gia những năm này thu vào ít, chi tiêu vẫn duy trì xa hoa lãng phí như trước kia, dĩ nhiên là miệng ăn núi lở, ngày càng sa sút. Thân là em gái tiên đế, cô của đương kim hoàng đế, tài sản của Đại Công Chúa tất nhiên cực kỳ phong phú.

"Ngươi nói cái gì?" Da mặt Cố Tích Hiền sung huyết đỏ bừng, nói: "Ta và đệ đệ hiếu tâm, ngươi có cần phải nghĩ xấu xa như vậy?"

"Người đang làm, trời đang nhìn, trong lòng có quỷ hay không mình rõ ràng nhất!" Nguyên Bình Chi cười lạnh, nói: "Các ngươi không cần phải lo lắng sau lưng nhạc mẫu không người nào tống táng, nàng có hiếu nữ Tích Ân, cũng có hiếu tử Nguyên Bình Chi."

"Phu quân!" Vừa vặn tỉnh lại Cố Tích Ân nghe được những lời này của Nguyên Bình Chi, nhất thời kinh hãi, quên mất phụ thân và huynh đệ khác mẹ, tiến lên kéo tay Nguyên Bình Chi, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn hắn, nói: "Phu quân, không thể! Không thể!"

Hôm nay, lễ nghi quy củ đều vô cùng sâm nghiêm, căn bản không có con rể vì nhạc mẫu té bồn, chỉ có con rể tới nhà ở rể mới có trách nhiệm này, nhưng con rể tới nhà là cực kỳ mất mặt, mọi người đều nói là hậu bối quên tổ tông, bộ mặt xem thường.

Huống chi, Nguyên Bình Chi không phải ở rể, gia đình hắn còn có phụ mẫu thân sinh khoẻ mạnh, nếu như hắn vì nhạc mẫu làm hiếu tử, phụ mẫu thân sinh đặt ở chỗ nào?

Cho nên, Cố Tích Ân tuyệt đối không thể đáp ứng!

Mặc dù nàng còn nhỏ, lại hiểu đạo lý này, nước mắt ròng ròng đối với Nguyên Bình Chi nói: "Phu quân, không cần, thiếp rất cảm ơn, nhưng là không thể để cho chàng làm như vậy, nếu không thiếp không còn mặt mũi nào trở về Nguyên phủ, không mặt mũi nào đi gặp cha mẹ chồng. Thiếp đi cầu xin hoàng đế biểu ca, để hắn đặc biệt đồng ý, cho thiếp tự mình tống táng mẫu thân!"

"Hồ đồ!" Cố Cảnh Hoành nhất thời không đồng ý rồi, nói: "Hồ đồ! Mẫu thân con không để ý thể thống, con cũng bị giáo dục trái với đạo lý như vậy sao, từ xưa tới nay, nơi đó có con gái xuất giá té bồn tống táng sao?"

Con gái là cái gì?

Mọi người đều nói nữ nhi là hàng lỗ vốn, gả cho người chính là người của người khác, không thể ở trước mặt phụ mẫu tận hiếu, không có tư cách vì cha mẹ té bồn tống táng, cho nên người đời đều trọng nam khinh nữ.

"Ngươi ——" Cố Tích Ân đột nhiên nảy sinh ác độc, cặp mắt đỏ bừng căm tức nhìn Cố Cảnh Hoàn, tức giận vô cùng, nhưng thuở nhỏ được nuôi dạy không thể giống như con gái nhà quê không có lễ tiết thống khoái tức miệng mắng to. Nàng cắn răng, cố gắng ổn định, vì bi ai và tức giận mà thân thể nhỏ bé run rẩy, giọng băng hàn nói: "Phụ thân, không biết theo ngươi nói thể thống là cái gì? Thiên Địa phân âm dương, nhân gian phân nam nữ, chẳng lẽ hiếu tâm cũng muốn phân âm dương nam nữ? Con chỉ biết con là mẫu thân sinh, mẫu thân nuôi , con vì bà tận hiếu là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện dĩ nhiên), vì bà làm bất cứ chuyện gì con đều nguyện ý, nếu như đây chính là trái với thể thống, chính là trái với đạo lý, vậy con tình nguyện không cần thể thống, tình nguyện trái với đạo lý! Nói đến thế thôi, mẫu thân lưu lại di chúc, không muốn nhìn thấy bấy kỳ đàn ông nào của Cố gia. Phụ thân, mời các người trở về đi thôi!"

"Ngươi, ngươi, ngươi! Ngón tay Cố Cảnh Hoành run rẩy chỉ vào Cố Tích Ân, bị tức đến mặt nổi máu đỏ, hận không cho nữ nhi không vâng lời này mấy bạt tai.

Cố Tích Ân không để ý tới hắn, xoay người trở về phòng thờ, đồng thời phân phó Đại quản gia của phủ công chúa đi cầu hoàng đế hạ đặc chỉ, cho phép nàng vì mẫu thân tống táng.

Nguyên Bình Chi nhìn bóng lưng nhỏ gầy quật cường của thê tử, mím môi thật chặt.

Tiểu nha đầu này tại sao có thể để cho hắn đau lòng như thế, để cho hắn muốn ôm lấy nàng, ôn nhu thương tiếc?

Theo di chúc của Đại công chúa, tang lễ được giản lược, chỉ trong bảy ngày, bảy ngày sau, quan tài Đại Công Chúa được chôn cất ở Hoàng Lăng Cảnh quốc, nữ nhi duy nhất vì nàng té bồn, không có "Hiếu tử" hiếu đạo.

Sau tang lễ, Cố Tích Ân cùng Đại Công Chúa nhất thời nổi danh, tất cả mọi người đều đồn đãi công chúa cao ngạo cố chấp sinh dưỡng một nữ nhi càng thêm trái đạo lý, đơn giản chỉ cần để con gái giành lấy trách nhiệm của con trai, âm dương sai chỗ, hoang đường cực điểm.

Nguyên Bình Chi đối với đủ loại lời đồn đãi chẳng thèm ngó tới, đối với người khác cho hắn ánh mắt đồng tình càng thêm cười trừ, hỏi ngược lại: "Phá gia chi tử cưới nữ nhi trái với đạo lý, đúng lúc là trời sinh một đôi?"


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...