Quan Lộ Trầm Luân

Chương 17: Đặc biệt đề bạt


Chương trước Chương tiếp

Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sáng sớm hôm sau, toàn gia Chu Chí Phú quây quần bên bàn ăn dùng điểm tâm. Bộ dáng Chu Chí Phú và vợ Triệu Ngọc Phân đều không yên. Chu Tiểu Mạn cầm đôi đũa máy móc gạt qua gạt lại bát cơm. Chu Tiểu Xuyên nghi hoặc mở miệng hỏi:

- Chị, sao chị không ăn đồ ăn?

- Tiểu Xuyên, con ăn cơm của con đi.

Chu Chí Phú trừng mắt nhìn con một cái.

- Tất cả đều kỳ quái!

Chu Tiểu Xuyên nói thầm trong miệng, sau đó lùa nhanh bát cơm rồi nói:

- Con no rồi!

Rồi chạy về phòng mình chơi máy tính. Nếu là ngày thường thì khẳng định Triệu Ngọc Phân sẽ nói:

- Sắp tới kỳ thi giữa kỳ, không lo học, suốt ngày cứ lo chơi đi.

Nhưng hôm nay, dường như Triệu Ngọc Phân có tâm sự nên không thấy nói lại.

Chu Chí Phú làm ở phòng Quản lý Hành chính Quản trị thuộc văn phòng Ủy ban nhân dân huyện. Mười mấy năm nay cũng chỉ đạt được cái chức Phó phòng. Triệu Ngọc Phân công tác tại văn phòng lịch sử Đảng, cũng thuộc Ủy ban nhân dân huyện. Chu Tiểu Mạn mới tốt nghiệp được hai năm, thông qua cuộc thi nhân viên công vụ được bổ nhiệm vào làm ở phòng thư ký. Phụ nữ hiện đại ngày nay đều đi làm cho nhà nước.

- Mấy ngày nay chuyện của con với Tiểu Lý như thế nào?

Hôm qua xem tin tức trên tivi, Chu Chí Phú và Triệu Ngọc Phân đều không ngủ được. Càng nghĩ, Triệu Ngọc Phân càng an ủi chính mình. Bà đã giới thiệu con gái cho Tiểu Lý làm ở phòng nhân sự. Có thể nói, gia cảnh của Tiểu Lý cũng khá giả. Cha mẹ kinh doanh một khách sạn ở huyện, tiền bạc dồi dào. Quan trọng hơn, Tiểu Lý cũng có chút quan hệ họ hàng xa với Lý Bí thư Huyện ủy. Tiểu Lý có thể làm ở phòng nhân sự cũng là nhờ Bí thư Lý giúp cho.

- Vẫn như vậy!

Chu Tiểu Mạn buông bát cơm, sắc mặt tái nhợt. Suốt một đêm, trong tai cô vẫn văng vẳng lời khẩn cầu chua xót của Lương Thần:

- Không thể cho anh chút thời gian sao? Thậm chí chỉ một tuần. Chúng ta đã giao hẹn rồi mà.

Nhưng cô đã phản bội lời hứa. Thật là đáng xấu hổ! Nếu cô cho Lương Thần thêm thời gian thì hiện tại cô đã...! Đáng tiếc, thế gian này không tồn tại chữ "nếu".

- Tiểu Mạn, khởi động lại tinh thần. Con xem bộ dạng của con hiện nay kìa.

Chu Chí Phú dừng ăn cơm, nhíu mày nói:

- Lương Thần không phải chỉ có lập một cái công lớn thôi sao? Anh nói với em rồi. Luận về mọi thứ thì Lương Thần không thể vượt qua được Lý Dương. Trong gia đình lại có người làm chức vụ lớn. Với danh tiếng là bà con xa với Bí thư Lý Tung Kiệt thì tại huyện Tây Phong này cũng đủ dùng rồi.

- Lão Đổng trên lầu cũng lập được công đó. Kết quả thế nào? Hơn bốn mươi năm lăn lộn cũng chỉ đến cái chức phó phòng.

Nghe chồng nói như vậy, trong lòng Triệu Ngọc Phân cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Chỉ cần chuyện của con gái và Lý Dương có thể thành thì sự lựa chọn của bà lúc trước không có gì sai.

- Con ăn xong rồi. Con đi làm trước đây.

Chu Tiểu Mạn buông bát cơm, đứng dậy rời khỏi bàn ăn, mặc áo khoác, lấy túi xách trên ghế sa - lông rồi vội vàng bỏ đi.

- Con nhỏ này! Cũng không chờ chúng ta cùng đi.

Chu Chí Phú chỉ biết lắc đầu. Ông biết con gái của mình còn lưu luyến Lương Thần. Trên thực tế, công bằng mà nói, Lương Thần là một thanh niên không tồi. Ngay cả đứa con thứ cũng thích, mở miệng ngậm miệng cũng đều "anh rể, anh rể". Chỉ tiếc...! Ôi!

Ngày 4 tháng Ba, từ thành phố Long Nguyên chạy về huyện Tây Phong, Lương Thần lại được phòng công an huyện đón tiếp như một vị anh hùng. Ở hội trường Ủy ban nhân dân huyện, một lần nữa lại cử hành nghi thức trao bằng khen ngợi cho Lương Thần. Lần này, hắn lại trở thành tiêu điểm. Phó bí thư huyện ủy, Phó chủ tịch huyện, quyền Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh tự mình lên đài trao bằng khen cho Lương Thần, đồng thời bắt tay thân thiết kéo dài đến hai mươi giây.

Ngày 9 tháng Ba, đã diễn ra cuộc họp chính thức của đại hội Hội đồng nhân dân trong phòng họp Huyện ủy huyện Tây Phong. Khai mạc cuộc họp, Lục Nhất Minh đại diện cho Chủ quyền huyện, đại biểu Ủy ban nhân dân huyện viết báo cáo công tác chính phủ. Trong báo cáo, Lục Nhất Minh đã tổng kết trung thực những thành tích và vấn đề tồn tại trong một năm qua của Ủy ban nhân dân huyện; đồng thời yêu cầu Ủy ban nhân dân huyện phải cố gắng hoàn thành công tác trong năm mới. Báo cáo ngắn gọn, cụ thể thể hiện được phong cách khiến cho các đại biểu Hội đồng nhân dân nhiệt liệt vỗ tay.

Bí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt ngồi đằng trước đài Chủ tịch, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thần thái của quyền Chủ tịch Lục Nhất Minh đang phát biểu. Gã năm nay bốn mươi sáu tuổi, sinh trưởng tại huyện Tây Phong, trong mười năm bắt đầu làm Chủ tịch thị trấn Bạch Vân cho đến Bí thư Đảng ủy thị trấn Bạch Vân rồi đến ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, tiếp đến là Phó bí thư huyện ủy huyện Tây Phong. Cuối cùng, ba năm trước đây gã đã nhậm chức Bí thư huyện ủy. Cho đến nay, có thể nói là con đường làm quan của gã rất thuận buồm xuôi gió. Vài năm khổ tâm tiến hành, nay gã đã trở thành độc tôn ở huyện Tây Phong.

Nói thật, đối với việc miễn chức Chủ tịch huyện của Ngô Kiến Bình, Lý Tung Kiệt cảm thấy rất hài lòng. Bởi vì Ngô Kiến Bình rất có thể lấy được vị trí Bí thư huyện ủy của gã. Xem ra, một Bí thư huyện ủy lại không có quyền tuyệt đối trong tay thì cực kỳ không thích hợp.

Sau khi Chủ tịch huyện Ngô Kiến Bình bị vào tù miễn chức, Lý Tung Kiệt từng chính mình đề nghị lãnh đạo của gã là Phó bí thư thành ủy chủ quản Đảng và quần chúng Diêu Minh Hải đề bạt Phó chủ tịch thường trực huyện Tây Phong Vương Trung Hoa lên làm Chủ tịch huyện, cùng gã xây dựng bộ máy lãnh đạo. Lúc đó Phó bí thư Diêu có vẻ xem xét nhưng vài ngày sau, Phó bí thư Diêu lại thông báo cho gã một tin không tốt. Việc chọn Vương Trung Hoa làm Chủ tịch huyện không được hội nghị thường vụ thông qua. Qua đó, Bí thư thành ủy đã đề danh Phó chánh văn phòng Thành ủy Lục Nhất Minh lên làm Chủ tịch huyện và đã được nhất quyết thông qua.

Năm nay Lục Nhất Minh mới được bốn mươi tuổi. Không hề nghi ngờ so với gã thì càng trẻ càng có tiềm lực hơn. Ba bốn tháng đã qua, Lý Tung Kiệt có thể nhìn rõ tân Chủ tịch huyện bề ngoài nho nhã, nhưng bên trong cũng giống như gã, mạnh mẽ, cứng rắn và tham vọng. Bọn họ, Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện nhất định là không thể bước chung một bước.

Sau khi Lục Nhất Minh phát biểu xong bài báo cáo, Lý Tung Kiệt cũng vỗ tay hoan hô. Trên mặt gã hiện lên một cái nhếch mép lạnh lùng. Tại huyện Tây Phong này, gã đã có nhiều năm kinh nghiệm, có thể nói là thâm căn cố đế. Nếu để tùy tiện phái đến một Chủ tịch huyện, cho phép cùng với gã nói chung tiếng nói thì cái chức Bí thư huyện ủy chả là cái gì. Gã phải khiến cho đối phương biết được ai là độc tôn ở cái huyện Tây Phong này.

Buổi chiều ngày 10 tháng Ba, bắt đầu đại hội tuyển cử. Quyền Chủ tịch Lục Nhất Minh đạt được 189 phiếu, chiếm 80% số phiếu của đại biểu Hội đồng nhân dân, chính thức trở thành Chủ tịch huyện Tây Phong. Tỉ lệ này đúng là không thấp.

Tiếp nhận giấy chứng nhận nhậm chức từ tay Chủ tịch Hội đồng nhân dân tại hội nghị thường vụ, Chủ tịch Lục Nhất Minh đứng trên đài rươm rướm nước mắt, xúc động nói:

- Cảm ơn các vị đại biểu đã tín nhiệm tôi. Tôi nhất định không phụ lòng chờ mong của bốn trăm ngàn người dân huyện Tây Phong đã dành cho tôi.

Nhìn Lục Nhất Minh đang phát biểu, Lý Tung Kiệt cười thầm trong lòng: "Lần này trước hết cho mày làm cao một chút. Nhưng về sau thì sẽ không được tốt như vậy đâu."

Lương Thần cảm thấy kỳ lạ. Thời gian đã qua hơn nửa tháng nhưng quyết định triệu hồi hắn về huyện dường như vẫn không có tin tức. Đồn trưởng Vương đã sớm tiếp nhận thủ tục, vài ngày trước đã quay về phòng công an huyện nhậm chức. Thế mà đối với hắn thì lại không có động tĩnh gì.

Một số người quen trong kỳ thi vào phòng Công an huyện đã gọi điện chúc mừng hắn. Người có mối quan hệ tốt nhất với hắn là Tiểu Vũ và lão Vương đã bắt hắn đãi cơm. Nhưng hiện tại, Lương Thần không còn tâm trí gì. Tâm hồn của hắn luôn lơ lửng trên không. Không biết là hắn có còn kiên nhẫn đợi đến ngày đó không?

Phó trưởng phòng Vương vừa mới nhậm chức điện thoại cho hắn, bảo là cứ yên tâm, kiên nhẫn chờ đợi. Trong lời nói của Phó trưởng phòng Vương có gì đó thần bí khiến Lương Thần cảm thấy trong lòng không yên.

Trong khoảng thời gian nửa tháng đó, Ban tổ chức Huyện ủy, Phòng Công an huyện Tây Phong đã đề cử, xác định và trên cơ sở đánh giá, thông qua nghiên cứu tập thể đề cử cảnh sát Lương Thần để tiến hành khảo sát đặc biệt đề bạt. Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy cũng đã lập ra tổ khảo sát dựa trên quyền quản lý cán bộ, tiến hành khảo sát nghiêm minh.

Ngày 17 tháng Ba, Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy huyện Tây Phong đã nộp báo cáo khảo sát cho hội nghị thường vụ huyện tiến hành thảo luận, cuối cùng nhất trí thông qua, tiếp theo là Ban tổ chức cán bộ Thành ủy tiến hành phê duyệt.

Lần khảo sát này đúng theo những gì mà Phó bí thư Thành ủy kiêm Bí thư Đảng ủy Công an Hàn Lôi đề cử, bất kể là Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh hay là Bí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt cũng không có lí do gì làm khó dễ. Hơn nữa, thông qua lần đề danh này ở thành phố, cả Lục Nhất Minh và Lý Tung Kiệt không hẹn mà cùng cảm nhận được một hướng đi lạ thường.

Bảy ngày sau khi công bố, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy phê chỉ thị thông qua. Rốt cục, ngày 25 tháng Ba, tin tức mà Lương Thần trong mong cuối cùng đã tới, chính xác là tin vui.

Hắn nhận được thông tri của Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy, yêu cầu viết báo cáo công tác, chuẩn bị tiếp đón đoàn khảo hạch sắp đến. Ở giờ khắc này, Lương Thần cảm thấy tâm tư chấn động, nước mắt rưng rưng, suýt chút nữa là không đứng vững.

Ngày 28 tháng Ba, Phòng công an huyện Tây Phong đặc biệt đề bạt cảnh sát nhân dân Lương Thần thuộc đồn công an xã Hòa Bình lên làm Đại đội trưởng đại đội quản lý trị an của phòng Công an huyện.

Vẫn chú ý đến Lương Thần, vợ chồng Chu Chí Phú và Triệu Ngọc Phân biết được tin tức này liền cảm thấy kinh ngạc đến ngây người. Trải qua một tháng yên lặng, vợ chồng hai người vẫn cho rằng việc Lương Thần được khen ngợi chẳng qua là phù dung sớm nở tối tàn, không ngờ cuối cùng lại có được địa vị tốt như vậy. Từ một nhân viên cảnh sát bình thường nhảy lên chức đại đội trưởng, tương đương lãnh đạo cấp phó phòng, chỉ mất một năm rưỡi, còn Chu Chí Phú mất mười mấy năm vẫn không đạt được mục tiêu. Hai mươi bốn tuổi đã là cấp phó phòng, nếu ở toàn nước thì không có gì lạ nhưng tại huyện Tây Phong thì có thể nói là độc nhất vô nhị.

Triệu Ngọc Phân trong lòng hối hận khó có thể mà hình dung được. Bà không còn tâm trí để mà nấu ăn, cùng chồng ngồi ở phòng khách thở ngắn thở dài.




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...