Trương Tri Hành đẩy vợ một cái, cắt ngang suy nghĩ của bà:
- Sau này em chú ý một chút, đừng để ai cũng vào nhà được, cả khu tập thể đang nhìn chằm chằm vào nhà ta đấy.
- Người ta tới nhà, chẳng lẽ em đóng cửa không cho vào?
Lương Cách Trân mặt đầy oan ức.
- Em tưởng người ta tới nhà là muốn kết bạn với anh à? Nhiều chuyện không phải cứ không thẹn với lòng là có thể nói rõ được, nếu không có Tiểu Khác kịp thời phát hiện vấn đề, thị trưởng Đường khó thoát khỏi kiếp nạn này, em có biết không...
- Được rồi, được rồi, ba còn chưa làm lãnh đạo đã lấy nguyên tắc lãnh đạo ra yêu cầu bản thân rồi.
Trương Khác nhìn cha trêu chọc:
- Ba quyết định xong chưa, người xếp sau ba đang đợi tới sốt ruột kia kìa.
Trương Tri Hành đỏ mặt, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Trương Khác;
- Tiểu Khác, con thấy ba ở lại thành phố tốt hơn hay xuống cục tốt hơn?
- Con là thằng nhóc con thì biết đi đâu tốt hay không?
Trương Khác quay đầu đi: