Cô gái có làn da rất trắng, nhưng không phải là cái loại trắng mang theo bệnh hoạn. Mà là cái loại trắng hồng phấn. Một gương mặt trẻ tuổi, bởi vì vậy, càng xinh đẹp mê người.
Cô gái mặc một áo lông màu trắng, vốn là thân hình thon thả, nhưng bởi mặc áo lông nên có chút căng phồng, thoạt nhìn giống như là một quả bóng nhỏ.
Nhưng cô gái hình như cũng không ngại, lắc lắc thân thể tròn tròn đến trước mặt Đàm Dật Trạch, liền tươi cười sáng lạn với hắn.
Thật ra, nếu đổi thành người khác, cô tuyệt đối sẽ nhào tới, chào hỏi trước tiên.
Nhưng trước mặt, là Đàm Dật Trạch! Người cô vừa yêu vừa hận.
Yêu vì đây là anh họ anh tuấn có một không hai, chỉ riêng là nhìn xem cũng giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất của loài người. Hận chính là, người đàn ông này từ trước đến nay không thích cùng người khác động chạm tiếp xúc thân mật. Mặc dù cô không biết rốt cuộc đụng phải cánh tay hắn hoặc là những bộ vị khác, người đàn ông này sẽ có phản ứng gì. Nhưng nhìn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của hắn, bất cứ người nào cũng có thể biết rõ hắn không phải là một người đàn ông có tính tình tốt. Tất nhiên, ngay cả cô, cháu gái được tất cả mọi người Đàm gia nâng niu trong lòng bàn tay, cũng không dám lỗ mãng ở trước mặt hắn.
"Nghiên Nghiên, năm mới vui vẻ." Hắn đối với nhiệt tình chào hỏi của cô chỉ khẽ nhếch môi.
Động tác đơn giản như vậy, đã làm cho Mạc Nghiên háo hức ngây ngốc tại chỗ.
Oa!
Là nụ cười a!
Anh họ băng sơn, thế nhưng đầu năm mùng một lại cười với cô, cũng có nghĩa là, vận khí năm nay của cô không tệ?
"Anh họ, nghe nói anh ở trong quân đội lại lập công..." Thấy Đàm Dật Trạch cùng mình cười, Mạc Nghiên cũng bắt đầu nhiệt tình cùng hắn trò chuyện.
Nhưng một màn này, lại làm cho Thư Lạc Tâm vừa rồi từ trong vườn hoa chạy theo Đàm Dật Trạch vào cửa vô cùng bất mãn.
Mạc Nghiên là cháu gái duy nhất của Đàm gia, cho nên từ nhỏ đến lớn người nhà đều vô cùng cưng chiều cô. Ngay cả ông nội Đàm một quân nhân nghiêm khắc, cũng cưng chiều cô có thừa.
Nhưng, Thư Lạc Tâm không thể chịu nổi bất luận kẻ nào cùng Đàm Dật Trạch quá thân cận.
Bởi vì điều này sẽ làm bà cảm thấy, bà cùng Đàm Dật Nam không được mọi người hoan nghênh.
"Ơ, ai vậy?" Thư Lạc Tâm đi vào, cắt đứt đối thoại của Mạc Nghiên và Đàm Dật Trạch.
"Mợ!" Mạc Nghiên tính tình rất tốt, vừa thấy người liền chào hỏi.
"Ngoan. Đúng rồi, Nghiên Nghiên mẹ con sao lại không cùng con tới đây?"
Thư Lạc Tâm ở một bên hỏi han ân cần. Đàm Dật Trạch kỳ thật cũng đoán được ý tứ của bà, liền bước vào phòng khách, trực tiếp đi tới phòng bếp.
Trong phòng bếp, cô Lưu cùng Cố Niệm Hề đang bận rộn nấu ăn.
Nhiệt độ trong phòng bếp có chút cao, Cố Niệm Hề đã cởi áo bông hồng nhạt trên người xuống, đơn độc một thân màu trắng hải mã chíp bông (Chẳng biết là áo gì nữa, ta nghĩ là áo in hình con hà mã) Mái tóc thật dài, tùy ý xõa trên vai. Những sợi tóc chắn ngang tầm mắt, được cô tùy ý vén ở bên tai.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, vừa vặn rơi trên người cô. Cô lúc này, thuần khiết xinh đẹp, giống như là thiên sứ lạc xuống trần gian...
"Ơ, Tiểu Trạch sao lại vào đây?" Nhìn thấy Đàm Dật Trạch tiến vào phòng bếp, cô Lưu có chút ngoài ý muốn.
"Không có việc gì, đến xem một chút!" Hắn chỉ là cười nhạt, nhưng mà bước chân không tự giác đến gần Cố Niệm Hề, lại tiết lộ mục đích của hắn tới đây.
"Ha ha... cô là thấy Tiểu Trạch đang đau lòng cháu dâu đi. Niệm Hề, nếu không, cháu vẫn là nên cùng Tiểu Trạch đi ra bên ngoài một chút đi. Cô một mình làm cũng được, dù sao đồ đạc cần chuẩn bị cũng đã đầy đủ!" Cô Lưu cũng nhìn ra ý đồ của hắn, đuôi lông mày không che dấu được vui mừng.
Thật ra, cô Lưu giúp việc ở Đàm gia đã rất nhiều năm. Lúc trước khi mẹ hắn gả tới đây, vẫn là cô tự tay dạy mẹ hắn biết một chút công việc nhà. Đặc biệt lúc sinh hạ Đàm Dật Trạch, ban đầu bà ấy ngay cả tã cũng không biết quấn, vẫn là cô Lưu dạy. Đứa bé Đàm Dật Trạch này, cũng là Lưu tẩu nhìn lớn lên, không khác gì cháu trai ruột của bà.