Hắn là người thông minh, sao có thể không hiểu cô hiện tại đang có cảm xúc gì?
Điều này làm cho Đàm Dật Trạch ghen tuông vô cùng. Rõ ràng chính là lão bà của mình, tại sao bây giờ còn vì người đàn ông khác mà khổ sở...
"Được" Bị Đàm Dật Trạch nói, cô liền bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt đi vào
Nhắm mắt, ngăn cho dòng lệ không chảy xuống
"..." Hắn thấy hành động kia, trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn khó hiểu
Cô khi thì yếu đuối nhu nhược, khi lại cương trực công chính
Rõ ràng chỉ là thay đổi quần áo trên người, nhưng cô lại toát ra khí thái cao nhã, ngay cả các thiên kim nhà giàu cũng phải thua nhường. Cảm giác như vậy, làm cho Đàm Dật Trạch không khỏi nghi hoặc
Cố Niệm Hề, cô đến tột cùng là người như thế nào?
Chẳng qua tiệc đính hôn tối nay, không phải là thời gian thích hợp để cho hắn nghiên cứu lão bà của mình
Muốn nghiên cứu lão bà, đợi đến khi về nhà, thời gian chắc chắn có nhiều
Tiệc đính hôn đêm nay, hắn ngoại trừ cho cô một thân phận danh chính ngôn thuận, còn có một việc...
Nghĩ vậy, Đàm Dật Trạch nhìn về phía trước
Nơi đó Thư Lạc Tâm cùng Hoắc Tư Vũ đang tiếp đón khách khứa
Trên mặt hai người đều mang theo tươi cười. Giống như đang rất mong chờ đêm nay
Nếu như người bình thường nhìn thấy cảnh này, khẳng định sẽ thấy được mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu mới vô cùng tốt, cũng mong ước tương lai bọn họ sẽ hạnh phúc mỹ mãn
Nhưng Đàm Dật Trạch không giống vậy
Nhìn một màn như thế, khóe miệng của hắn có tia cười lạnh!
Lão bà của hắn Đàm Dật Trạch, cũng không phải là người dễ bắt nạt như vậy!
Có đôi khi sự đối lập mãnh liệt chính là phát sinh như vậy
Trước kia, chưa gặp được Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề luôn luôn nghĩ Đàm Dật Nam là người đàn ông phát ra ánh hoàng quang, để cho người khác không thể bỏ quên sự hiện hữu của hắn
Nhưng hiện tại, Đàm Dật Trạch đến tiệc đính hôn này, toàn bộ hội trường đều dừng ánh mắt lại trên người hắn. Không đơn giản chỉ là người đàn ông kia chức cao vọng trọng, càng không phải vì hắn có thể tản ra hơi thở cao nhã quý khí. Mà là vì hắn giống như một ánh hào quang, khiến người ta nhịn không được phải nhìn, nhịn không được khao khát, nhịn không được muốn chạm vào hắn...
Xem ra, hôm nay chú rể là Đàm Dật Nam đã bị Đàm Dật Trạch lấn át
"Đàm tham mưu trưởng, rất vui khi gặp ngài!" Có người đã muốn tiến đến nói chuyện với Đàm Dật Trạch trước
Nhưng bộ dáng chào hỏi, lại mang theo xua nịnh
Mà điểm này, cũng là điều mà Đàm Dật Trạch không thích nhất
Chẳng qua ngại nhiều người ở đây, hắn cũng không thể không nể mặt mọi người, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi kéo Cố Niệm Hề đi
Nhưng cảnh này, liền được Đàm Dật Nam đang đứng ở trước cửa tiếp đón khách mời nhìn thấy
Nếu hắn không có nhìn nhầm, người đứng bên cạnh Đàm Dật Trạch chính là Cố Niệm Hề...
Cô tại sao lại ở đây ?
Cô chẳng lẽ không biết hôm nay chính là ngày đính hôn của Hoắc Tư Vũ và hắn hay sao?
Chẳng lẽ không biết đến đây, cũng không thay đổi được thứ gì sao?
Tuy rằng bây giờ trong lòng Đàm Dật Nam hắn chỉ có còn nửa hình bóng của cô, tuy rằng hắn vẫn không tha thứ cho bản thân vì đã để cô đi, nhưng chung quy lại, tất cả những luyến tiếc này chỉ là chuyện bất đắc dĩ
Hiện giờ hắn đã có con với Hoắc Tư Vũ, chỉ có thể dứt bỏ những luyến tiếc cùng Hoắc Tư Vũ đính hôn
Nhưng hắn vẫn hy vọng, cô không vì hắn mà chịu nhiều đau khổ...
Mắt thấy Đàm Dật Trạch cùng Cố Niệm Hề đi đến chỗ khác, hắn liền đi theo
Hiện giờ hắn chỉ hy vọng, đem cô đi khỏi chỗ hỗn loạn này, không cho cô bị bất cứ tổn thương nào
"Tiểu Nam, con muốn đi đâu? Nghi thức sắp bắt đầu rồi!" Đàm Dật Nam đang chuẩn bị đi, thì người bên cạnh lại gọi hắn
"Con đi một chút, sẽ nhanh trở về!" Đàm Dật Nam đáp lại, rồi mau chóng rời đi
Mặc kệ ánh mắt những người xung quanh
Giờ phút này, tim hắn đã sớm đặt trên người Cố Niệm Hề
"Niệm Hề, em làm gì ở trong này?"
Đàm Dật Nam chạy đến, chỉ thế một mình Cố Niệm Hề đang đứng ở hoa viên.
Đàn ông đôi khi bá đạo như vậy. Biết mình cùng Cố Niệm Hề tái dây dưa sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Nhưng hắn vẫn muốn gặp cô
Lúc này không thể không thừa nhận, hắn gặp Cố Niệm Hề lần thứ hai trái tim một lần nữa vì cô mà đập
Hoa mẫu đơn được trồng thành từng khóm trong hoa viên, gió đêm khẽ thổi
Cô mặc lễ phục màu trắng, đứng tại nơi đây lại càng thêm xinh đẹp
Bởi vì Cố Niệm Hề thường xuyên mặc quần bò, nên chân cô vô cùng trắng, bị gió thổi qua như ẩn như hiện
Đèn trên trần ở hoa viên chiếu xuống, khiến cho cô càng nhìn càng chói mắt
Đùi của cô không phải là dạng gầy như cây gậy trúc. Mà là vô cùng thon gọn, lại bóng loáng không một vết tích
Thực dễ dàng, làm cho người khác nảy sinh ý đồ...
Cứ như vậy trong nháy mắt, Đàm Dật Nam ảo tưởng, đôi chân thon dài kia đặt ở trên lưng mình thì sẽ có cảm giác tuyệt vời ra sao
"Tới tham gia lễ đính hôn!". Giọng nói vô cùng bình tĩnh, chẳng qua đã bị cô bỏ đi chủ ngữ phía trước
"Niệm hề, cần gì phải như vậy? Biết rõ đến đây chỉ làm em đau thương, tại sao còn muốn đến đây tìm kiếm thống khổ?". Hắn tiến lên vài bước, đi chưa được một mét thì dừng lại
Đàm Dật Nam sững sờ cực độ, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Cố Niệm Hề
Cô hôm nay trang điểm. Tuy rằng chỉ một chút, nhưng thật không ngờ làm cô xinh đẹp động lòng người như vậy
Cô, thật sự rất đẹp!
Nhưng xinh đẹp như vậy, cũng làm cho Đàm Dật Nam đau đớn không thôi
Nếu không phải lúc trước hắn hành động ngu ngốc, hiện tại chắc chắn vẫn có thể nhìn ngắm vẻ đẹp này của cô, Cố Niệm Hề vẫn đối với mình...
Suy nghĩ như vậy, chỉ làm cho hắn muốn mang cô đi khỏi nơi này
Cô gái trong lòng hắn, không nên chịu đau đớn như vậy...
"Tôi không muốn tham gia. Nhưng nhiều lần mời tôi đến, còn nói thiếu tôi sẽ là nuối tiếc lớn nhất trong đời. Hiện tại tôi đã đến, lại muốn đem tôi đuổi đi đâu? Như thế nào các người có phải có tật xấu gì hay không? Mời tôi đến rồi muốn lật lọng sao!
(A hai chương nữa sẽ có nụ hôn đầu của Trạch ca, cái này đối với Trạch ca là vô cùng đặc biệt. Các nàng có thích không. Hắc hắc!)