Anh nhận ra được cô đang cực kỳ sợ hãi. Trong hai năm, anh vô số lần hù dọa cô, cũng không có sợ hãi như vậy. Đúng vậy, trong quá khứ, chẳng qua chỉ nói hù cô một chút, nói một chút, làm sao lại có máu bắn lên mặt được? Cô sợ hãi, nhưng cũng không buông khẩu súng trong tay anh ra, “Đưa súng cho em!”
Anh nhanh chóng thu tay, không đưa, chỉ nhìn cô không ngừng bối rối, nhìn cô bị bối rối hành hạ. Cô tức giận, ngẩng đầu hét lên với anh, “Đưa súng đây cho em, sau đó cút đi cho em! Chuyện ở đây không liên quan tới anh, anh chưa từng đến đây!”
Có thể là do trong lòng vốn sợ hãi, cũng có thể là có thêm chút ủy khuất, cô gào thét, mà lại không tự chủ được khóc lên, dần dần không khống chế được cảm xúc, cô kéo tay anh, khóc thét lôi kéo, “Anh đi đi! Xin anh đó có được không! Hạ Tiểu Đông đáng chết, không liên quan tới anh, hắn không xứng để anh đền mạng!”
Thời điểm cô nói đến đền mạng, lại càng khóc to hơn, giống như sợ hãi cực lớn trong lòng trào ra, làm thế nào cũng không dừng lại được, nhưng sợ hãi như thế, thật sự dọa cô sợ đến mức quân lính tan rã. Anh không nói gì, chỉ đưa tay, dùng lực bế cô vào trong lòng. Vẻ mặt anh thống khổ, nhưng trong mắt lại có vui mừng. . . Dịch Tân, uổng công ngươi tự nhận một đời lừng lẫy, tại sao lại cho rằng trong lòng cô không có ngươi? Không có người, lại đẩy người ra, một mình xuống Địa Ngục sao? – Cho dù chuyện kia đối với anh không tính là gì, nhưng với cô, đó thật sự là địa ngục, vạn khiếp không tha! Cảm xúc của cô cực kỳ kích động, nhưng anh chỉ cúi người nói bên tai cô, “Ngoan, đừng khóc, chúng ta về nhà, không có việc gì, anh bảo đảm.”
Cô hung hăng lắc đầu, đáng thương tội nghiệp mà nhìn anh, không phải cô không tin anh, chỉ là không thể tin được anh, không dám tùy tiện lấy tính mạng của anh để tin tưởng. Nhưng giống như là đáp lại lời anh nói, trên đường cái vắng vẻ đột nhiên có xe chạy tới.