Nhất thời, Tân Hoành không kịp nghĩ ra anh ta có ý tứ gì, Dịch Phong Nghiêu lại cười khẽ một tiếng, nghe như thể trong nháy mắt tâm tình đã vui vẻ trở lại: “Không sao, cô về đi, không cần cảm thấy áy náy, về nhà vui vẻ.”
Chỉ trong một buổi chiều, Tân Hoành đã gặp phải các loại sự tình không thể giải thích, nằm ngoài dự đoán của loài người, đột nhiên cô cảm thấy có lẽ là do phong thủy của tòa nhà này có vấn đề rồi.
Ra khỏi tòa cao ốc đã thấy xe Dịch Tân đỗ ngay trước mắt, cô tự giác lên xe, vừa mới đóng cửa xe lại, ngay lập tức thân thể bị một cánh tay hữu lực ôm chầm lấy, mạnh mẽ ấn chặt cô vào trong lồng ngực ấm áp.
Đột nhiên môi lưỡi bị hơi thở quen thuộc bao bọc lấy, cuốn qua mút lại.
Cô bị anh làm cho bất ngờ, luống cuống, đành để mặc cho anh kéo qua hôn sâu.