Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 13: Dạ tiệc 5


Chương trước Chương tiếp

Lúc Tân Hoành nói lời này, không giận cũng không buồn, cũng chỉ là ngữ điệu bình thường, một chút cũng không có cảm giác cố chấp. Nhưng nguyên nhân chính là sắc mặt cô bình thản, lại càng kích thích tự ti ở sâu trong nội tâm Hạ Tiểu Đồng, nhịn không được, thẹn quá hóa giận, tay nắm thành quyền, cơ thể tiến lên phía trước đánh tới Tân Hoành. Tân Hoành liên tiếp lui về phía sau, không để ý đôi giày cao gót hơn mười cm ở dưới chân đang dẫm lên váy dài, phút chốc không nhìn kỹ, dẫm lên váy, cơ thể không vững, ngã ra phía sau. . .Nhưng cơ thể lại có chút ấm áp, không còn ngã xuống. Tân Hoành trợn mắt, nhìn thấy mặt Dịch Tân phóng đại trước mặt mình, không hiểu sao, trong lòng an tâm hơn, vài ngày nay đã không thấy cảm giác này, cuối cùng có thể được chút nghỉ ngơi an ủi.

Sắc mặt Dịch Tân không vui, khó coi đến cực hạn, thậm chí động tác lôi kéo cô đứng thẳng dậy cũng có chút thô lỗ. Nguyên Thâm ở phía trước tóm lấy Hạ Tiểu Đồng, một quyền lại một quyền lực vô cùng lớn, đánh tới người hắn.

Hạ Tiểu Đồng cố gắng tránh né phản kháng, nhưng ở trước mặt là Nguyên Thâm, chẳng qua là quá phí công. Ban đêm trong vườn hoa yên tích, âm thanh đánh quyền cùng với tiếng kêu xin của Hạ Tiểu Đồng vang lên.

“Tân thiếu gia, tha mạng! Tân thiếu gia, là hiểu lầm! Hiểu lầm! A! Xin nhẹ tay!”

“Hiểu lầm?” Tiếng nói của Dịch Tân rất nhẹ, Tân Hoành nghe xong lại cảm thấy trong lòng đang phát run, “Phụ nữ của Dịch Tân tôi, là người có thể để ông hiểu lầm sao?”

Nói, lại nói, “Nguyên Thâm, dừng tay.”

Nguyên Thâm nghe lệnh, thả lỏng kiềm chế đối với Hạ Tiểu Đồng, Hạ Tiểu Đồng vì mất chỗ dựa, ngã thẳng xuống, nằm sát trên mặt đất. Dịch Tân chậm rãi đi tới bên người đang chật vật trên mặt đất kia, điệu bộ của anh, giống như một quý công tử ưu nhã đang thưởng thức một thú vui tao nhã.

“Bàn tay nào của ông chạm vào cô ấy?”

Tiếng nói của anh cực kỳ nhẹ nhàng dịu dàng, giống như giọng nói mềm mại đang nói với người yêu, chính Tân Hoành còn đang mê muội, đột nhiên nghe một tiếng “rắc rắc”, cảm thấy kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng lại, lại nghe được một tiếng hét thảm thiết, xé tan trời đêm.

“A!”

Tân Hoành quay mặt nhìn lại Hạ Tiểu Đồng, đã thấy Dịch Tân nhẹ nhàng buông tay phải của hắn ta ra. Tay phải của hắn ta cứ vậy rớt trên mặt đất, mặc dù còn lại một lớp da liên kết với thân thể, nhưng lại không thể kiểm soát.

Dịch Tân, tay không bẻ gãy cánh tay phải của Hạ Tiểu Đồng. Hạ Tiểu Đồng đau đến không hít thở được, Dịch Tân lại chậm rãi cầm lấy tay trái của hắn.

“Đừng, đừng, Tân thiếu gia! Tôi sai rồi, tôi xin anh bỏ qua cho tôi đi!”

Tiếng kêu thảm thiết của Hạ Tiểu Đồng là kinh động chủ nhân ở đây, Phong Dương vội vàng chạy đến, Tang Nhuế ở phía sau, ngăn cản khách mời muốn xem kịch vui.

“Dịch Tân, dừng tay!”

Một tiếng ngăn cản của Phong Dương, Tân Hoành cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, vội vàng đi đến bên cạnh Dịch Tân, kéo cánh tay anh, nói khẽ, “Đủ rồi.”

Dịch Tân quay đầu nhìn cô, thấy cô nhẹ nhàng lắc đầu với anh. Ánh mắt anh lại càng tối, cảm xúc trong lòng bốc lên. Nhưng cuối cùng vẫn buông tha một cánh tay khác của Hạ Tiểu Đồng, đứng dậy, ôm chặt eo cô, muốn ra về.

Hạ Tiểu Đồng kia lại là người không thức thời, mắt thấy Phong Dương tới, cho là đã tìm được chỗ dựa vững chắc, cho rằng Dịch Tân không dám động vào hắn ta lúc này, lại tiếp tục khóc lóc om sòm, mang đau đớn lúc trước phát tiết ra ngoài, tiếng nói ngoan độc,

“Tân Hoành, có phải những tên đàn ông ở bên cạnh cô, đều cam tâm bán mạng vì cô đúng không hả? Cô. . . .”

Hắn ta chưa kịp nói xong, một tiếng sung vang lên, chấn động bóng đêm, khiến hắn ta không nói tiếp được.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...