Quân Hôn Tỏa Sáng

Chương 30


Chương trước Chương tiếp

Nói thế nhưng Thanh Ninh vẫn không đi làm mặc dù mẹ chồng đã mời y tá đến trông, Mục Lương Hòa chỉ nằm viện mấy ngày rồi trở về đại viện quân nhân điều dưỡng. Buổi chiều hôm xuất viện, trong phòng bệnh có rất nhiều chiến hữu của anh tới, trái cây để đầy phòng bệnh, Thanh Ninh phải đem bớt cho y tá.

"Thanh Ninh, đừng lo dọn nữa, lại đây nghỉ một lát."

Mục Lương Hòa dựa vào trên giường, ánh mắt thâm sâu, khóe miệng thoáng hiện nụ cười. Thanh Ninh mang đồ từ bệnh viện phân loại đâu vào đấy mới ngồi xuống, xoa xoa trán, cuối mùa thu nhiệt độ đã xuống thấp, cửa sổ ban công mở rộng, gió lạnh thổi vào, cô sợ anh lạnh nên bước tới đóng lại, đúng lúc nhìn thấy xe Trần Minh chạy vào.

"Thủ trưởng, anh muốn ăn gì, hôm nay em sẽ đích thân xuống bếp." Thanh Ninh đột nhiên hứng trí đề nghị.

"Cứ để chị Ngô làm, em cùng anh nói chuyện."

Thanh Ninh kinh ngạc "A" một tiếng, Mục Lương Hòa rất ít khi dùng ngôn ngữ để trao đổi với cô, anh thích dùng hành động hơn. Cô vẫn đi tới ngooiff bên mép giường điều chỉnh tư thế chỉnh tề đối diện với anh.

"Thủ trưởng, anh chọn đề tài đi, em thích tám chuyện nhiều chuyện."

Mục Lương Hòa đưa tay sửa lại cổ áo xốc xếch của cô, sau đó vén mấy sợi tóc rối bên tai, cầm lên điện thoại di động bên cạnh để cho cô nhìn dãy số hiển thị trên đó.

Dãy số này cô đã quá quen thuộc, ngoài kinh ngạc chính là tức giận, đúng, cô cảm thấy rất phẫn nộ, trong lòng đã nhóm lên ngọn lửa: "Ông ấy nói gì?"

Mục Lương Hòa đặt lại di động lên tủ đầu giường, vẻ mặt bình thản: "Đợi qua một thời gian nữa chúng ta đến thăm, dù sao hiện giờ cũng đã kết hôn, về tình về lý cũng nên đi gặp một chút."

Đối với chuyện cùng Mục Lương Hòa kết hôn, Thanh Ninh vẫn không nói cho Tạ Đông Phong biết, một là cảm thấy không cần thiết, mặt khác là cảm thấy hôn nhân với Mục Lương Hòa sẽ không bền lâu, sớm muộn cũng tách ra.

Cô không khó tưởng tượng tâm tình Mục Lương Hòa lúc nhận được điện thoại của Tạ Đông Phong. Cha cô tuyệt đối sẽ không nói điều gì hay, thậm chí sẽ còn xoi mói một phen, đó mới đúng với tính cách và thủ đoạn làm việc của ba cô, cô cũng không muốn Mục Lương Hòa tự dẫn thân đến cho Tạ Đông Phong xăm xoi, cứ cho là cô bao che cũng được.

"Không cần thiết, dù sao chuyện của em em sẽ tự quyết định."

"Thanh Ninh, nói cho cùng ông ấy là cha em."

"Em không có người cha như vậy."

"Thanh Ninh."

Cô không để ý Mục Lương Hòa đang gọi sau lưng cứ thế bỏ xuống lầu. Quan hệ cha con cô hiện tại mỏng manh yếu ớt như sợi chỉ, từ rất lâu trước đây khi mẹ cô qua đời thì khoảng cách giữa hai người đã bị kéo giãn sâu sắc như một con hào, cho dù Tạ Đông Phong có làm cách nào cũng bị Thanh Ninh cự tuyệt.

Có lúc người càng thân thiết, nếu phạm sai lầm thì càng không cách nào dễ dàng tha thứ, bởi vì ban đầu hi vọng quá cao, mất mát cũng càng lớn.

Mục Lương Hòa nhìn bóng người đã khuất ngoài cửa, nhắm mắt tựa vào trên giường. Vừa rồi cũng không phải là anh ép buộc cô, chỉ là có những chuyện nên giải quyết sớm vẫn tốt hơn, càng kéo dài thời gian càng biến hóa phức tạp.

Ngày thứ hai sau khi Tạ Thanh Ninh không nhận điện thoại của ba, Tạ Đông Phong liền phái thư ký tới đón, lúc ấy vừa đúng giờ tan tầm mà hôm nay Trần Minh có việc không thể tới đón, cô đang định đón xe bus về nhà.

"Tạ tiểu thư, mời lên xe, Tạ tổng đang đợi cô."

Thư ký cung cung kính kính không kiêu ngạo không siểm nịnh mở cửa xe. Thanh Ninh liếc mắt nhìn sườn xe bóng loáng, trong bóng đêm mơ hồ ánh đèn đường hắt ánh sáng vào thân xe. Đột nhiên cô thấy hoảng hốt, ba cô đã không còn là chàng trai Tạ Đông Phong nghèo hèn không có khả năng cưới vợ năm xưa, hiện giờ ông đã ở trên tầng cao xã hội, có sự nghiệp thành công cùng với vợ đẹp con khôn, chỉ là những thành công đó đều được xây dựng trên những đau khổ của người khác.

Cô cũng không cự tuyệt, khom lưng ngồi vào trong xe, chiếc Bentley chậm rãi hòa vào dòng xe trên đường, màu sắc đèn neon vùn vụt trôi qua. Thanh Ninh lấy di động nhắn tin cho Mục Lương Hòa nói rằng buổi tối cô có việc, không cần chờ cơm. Đầu bên kia rất nhanh trả về một chữ "Được" lại thêm một câu dặn cô về sớm.

Nhìn dòng tin nhắn, trong lòng Thanh Ninh bỗng chốc dâng lên cỗ cảm xúc ấm áp, có chút ẩm ướt, một dòng dòng nước ấm từ ngực trào ra khắp toàn thân.

Địa điểm gặp mặt là tại một nhà hàng năm sao cao cấp của thành phố C tọa lạc ngay khu trung tâm sầm uất. Sau khi đưa xe vào bãi đậu, thư ký dẫn cô đi vào bên trong, đập vào mắt là đại sảnh xa hoa sáng chói. Cô vốn không ưa sự ra vẻ của ba mình, giống y kiểu cách của nhà giàu mới nổi, có lẽ đó là nỗi sợ của những người đã từng trải qua cảnh nghèo nên khi có tiền phải để cho toàn thiên hạ đều biết.

Căn phòng ở lầu 3, còn chưa đi vào đã nghe thấy mấy giọng nam thấp giọng trò chuyện. Đi qua bình phong mới thấy Tạ Đông Phong đang cùng nói chuyện với một người đàn ông còn trẻ tuổi, thấy cô đi vào ông cười giới thiệu với người đàn ông bên cạnh: "Đây là con gái tôi Tạ Thanh Ninh, vị này là Đông gia Kỳ Yến Kỳ tiên sinh."

"Xin chào, Kỳ tiên sinh." Kỳ Yến chính là chủ của khách sạn năm sao mà cô đang đứng, đối với cái người thuộc Đông gia trẻ tuổi tài cao này, không biết trong hồ lô của Tạ Đông Phong bán thuốc gì đây.

"Kỳ Tuấn không quấy rầy Tạ tiên sinh cùng con gái yêu dùng bữa nữa, có điều nhất định phải để cháu thanh toán bữa nay, cháu xin đi trước một bước."

Thanh Ninh liếc nhìn người đàn ông tên gọi Kỳ Tuấn, diện mạo lịch sự, chỉ là ngoài mặt càng tao nhã ai biết được nội tâm lại càng cầm thú thì sao, tốt hơn hết là bớt trêu chọc vào.

"Không phải chỉ là ăn một bữa cơm ư, sao phải phô trương thế này."

Tạ Đông Phong hôm nay tâm tình hình như không tệ, trên mặt một mực tươi cười "Mời con gái bảo bối của ta ăn cơm, đương nhiên là phải tìm nơi tốt rồi, món cá hồi nơi này không tệ, nếm thử một chút."

"Sao cũng được, ba có chuyện gì thì nói nhanh đi, dù sao giờ con cũng là người có gia đình, trở về còn có việc bận."

Nụ cười trên mặt Tạ Đông Phong không giữ được nữa nhưng vẫn tốt hơn so với trong tưởng tượng của cô, cứ nghĩ rằng vừa thấy mặt cô là sẽ nổi giận chất vấn, giờ cho thấy vẫn còn giữ được lý trí.

"Thanh Ninh, chuyện kết hôn lớn như vậy cũng không cùng ba thương lượng, hơn nữa còn gả cho quân nhân, quả thực là quá càn quấy."

"Quân nhân thì sao, nói theo cách của ba chẳng lẽ mấy triệu quân nhân Trung Quốc sẽ phải chịu độc thân hết hay sao ?"

"Đó là chuyện của người khác, con gái Tạ Đông Phong tại sao có thể gả cho quân nhân, ba xem con là tuổi còn nhỏ bị lừa gạt rồi." Ông không khoan nhượng phản đối.

"Con cũng không phải con nít ba tuổi, vẫn có năng lực phân biệt rõ ràng người nào đối tốt người nào không tốt với con, ba không cần phải dạy bảo." Có lẽ ở trong mắt của Tạ Đông Phong, gả cho một đại phú gia mới là mối hôn nhân tốt nhất, không chỉ có lợi đối với sự nghiệp của ông mà còn giúp ông nở mặt nở mày.

"Thanh Ninh, mẹ con đã không còn, chuyện đại sự của con ba nhất định phải quan tâm triệt để, có thời gian mang nó tới cho chúng ta gặp mặt một lần."

"Con thấy không phải là gặp mặt mà là xoi mói thôi."

"Thanh Ninh." Tạ Đông Phong lên giọng, Thanh Ninh bất mãn nắm chặt tờ thực đơn trong tay nuốt nuốt nước miếng trả lời: "Biết rồi."

Con gái rốt cuộc cũng chịu xuống nước để cho Tạ Đông Phong một chút mặt mũi. Bữa cơm này ăn vào thật không biết đến mùi vị gì, lúc ăn cá hồi còn suýt bị hóc, cô đổ lỗi cho việc tại ba chọc cô không vui. Lúc về lại gặp Kỳ Tuấn đứng hàn huyên cùng Tạ Đông Phong, Thanh Ninh nhìn đã cảm thấy không thoải mái, nhớ tới việc cùng tiếp xúc với mấy người thượng cấp hạ cấp của Mục Lương Hòa, cô vẫn thích sự sảng khoái của bọn họ hơn.

Thanh Ninh cự tuyệt ý tốt đưa cô về của viên thư ký, tự bắt taxi về nhà. Đến nhà đã gần 9 giờ tối, chị Ngô đang chuẩn bị ra về, lúc đi nói với lại là tối nay Mục Lương Hòa không ăn cơm, cô gật đầu xem như đã biết, chẳng lẽ là tại không mang anh đi, tức chết rồi.

Đẩy cửa phòng ngủ, ánh đèn vàng hắt lên người Mục Lương Hòa đang nằm nghiêng ở trên giường, trong tay là bản đồ quân dụng trông nửa mới nửa cũ, phía trên dùng bút đỏ khoanh vài điểm, cô đến gần buồn cười mở miệng: "Xem bản đồ quân dụng đến no đến không cần ăn cơm nữa?"

Mục Lương Hòa gấp bản đồ để lên tủ đầu giường, chống tay ngồi dậy kéo tay cô nói : "Ngày mai anh quay về bộ đội, em đừng nói với mẹ."

"Thủ trưởng, xem ra anh không cần cái eo đó nữa, đừng mong em sẽ giúp anh che giấu."

Thanh Ninh rất tức giận, người này thế nào tuyệt không quan tâm thân thể của mình, cho là mình trẻ tuổi có thể làm loạn sao? Không khỏi nhéo một cái thật mạnh lên cánh tay anh.

"Thủ trưởng, bộ đội ít đi một mình anh thì vẫn còn là bộ đội, cũng không phải là giải tán."

"Không thể để cho bọn họ một mình tác chiến."

"Được rồi, tùy anh, em nói không lại anh." Mục Lương Hòa tính khí vừa thối vừa cứng đầu giống y tảng đá trong hầm cầu. Tự biết mình không làm lay động được quyết định của anh nên cũng không kiên trì khuyên nữa "Xoay người, em xoa bóp cho."

Lúc xuất viện Hạ Gia Dĩnh đã căn dặn sau khi về nhà mỗi ngày phải xoa bóp, Thanh Ninh thành thạo thoa thuốc cao có mùi vị ngai ngái vào lòng bàn tay xoa đều trên eo rồi bắt đầu mát xa, Mục Lương Hòa không nói tiếng nào. Thật ra cô biết rõ lúc xoa bóp này anh sẽ thấy rất đau nên cố ý dùng thêm sức vào, thật không biết anh cố cắn răng chịu đựng làm gì, cho dù có kêu ra tiếng thì cô cũng sẽ không cười anh.

Xoa bóp xong cô lấy khăn lông nóng lau hết thuốc cao, lấy áo ngủ rồi tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn ngủ. Thanh Ninh bước vào phòng tắm, trong phòng tắm có một cái gương lớn có thể phản chiếu toàn thân, cô nhìn mình trong gương thấy ánh mắt xúc động, trong hốc mắt hơi đỏ. Cô phát hiện chính mình không nỡ, vết thương của anh còn chưa khỏi, lặn lội trên đường nhất định sẽ phải cố sức gồng mình, tính cách quật cường này thật không ai lay chuyển được.

Nghĩ tới gọi điện thoại mật báo cho mẹ chồng, lại sợ anh tức giận, Tạ Thanh Ninh, mày đúng là bị ma ám rồi.

Tắm xong, cô tìm máy sấy sấy khô mái tóc ướt nhẹp xõa trên vai đi ra ngoài mới trở vào, ánh đèn vàng nhạt chiếu trên nửa bên mặt của anh, ma xui quỷ khiến cô cúi người nhẹ nhàng hôn một cái lên đó. Lúc đứng dậy chạm vào đôi mắt đen lay láy đang mở to của anh, hình như muốn nói gì đó, Thanh Ninh hoảng hốt vội vàng xốc chăn nằm xuống.

Mục Lương Hòa đưa tay sờ sờ chỗ mới vừa được hôn còn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng, bờ môi êm ái mềm mại đã gợi lên dục vọng ngủ quên đã lâu trong thân thể.

Chỉ cảm thấy người bên cạnh xoay người lại, một thân thể nóng bỏng dán lại gần, Thanh Ninh co rúc ở trong chăn, cả người bị anh ôm vào ngực, ngay sau đó áo ngủ từ phía dưới bị nhấc lên, một bàn tay duỗi vào đặt trên bụng.

"Thủ trưởng, anh xác định anh bây giờ có thể, sẽ không bỏ dở nửa chừng."

Mục Lương Hòa thấp giọng cười, lồng ngực phập phồng, lỗ tai cô dán vào lồng ngực anh nghe được tiếng tim đập như sấm bên trong lồng ngực, đè lại tay anh đang đặt trên bụng không để cho anh sờ loạn.

"Thanh Ninh, khai pháo trước xem có vang không nhé."

"Không muốn."

Mục Lương Hòa tiếp tục thấp giọng cười, tay đặt trên bụng cô không thành thật luồn vào phía dưới, cách lớp vải mỏng vuốt ve chỗ kia. Thanh Ninh theo bản năng khép hai chân lại, giam luôn cái tay anh lại bên trong, Mục Lương Hòa cong ngón trỏ, tìm đúng chỗ rồi chen vào khiến cô rên lên một tiếng, thân thể trở nên vô lực, cảm giác trống rỗng ngày càng tăng. Cô cảm thấy đáng xấu hổ với phản ứng động tình của mình, không muốn thừa nhận khiêu khích của anh, thân thể thành thực hơn cái miệng rất nhiều, đã ẩm ướt rồi.

Ngón trỏ lại di chuyển bên trong vách tường non mềm chặt khít, trong bóng tối Mục Lương Hòa hôn mi mắt cô, giống như con hồ ly xảo trá dụ dỗ: "Ngoan, đừng thít chặt quá."
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...