Thật ra thì, sau khi vội vàng, vốn Kỳ Tuấn cũng không thỏa mãn, chỉ là, cô thỏa hiệp, điều này làm cho anh rất vui vẻ. Đêm hôm đó ở party trên qingse của Sử Trường Khánh cô nhóc này sinh huân không kỵ. Lại không nghĩ rằng đêm qua bị hù dọa thành như vậy, thật sự là quá thuần khiết rồi, thật sự là đáng yêu đến không chịu được.
Cô nhóc, bây giờ chỉ là giả chiến, anh rất mong đợi chúng ta thực chiến!
Nghĩ tới đây Kỳ Tuấn nâng môi, nhìn Ngải Tiểu Tiểu đang chăm chú nhìn mình một cái, lạnh nhạt nói: " không mỏi mắtsao?"
"Hừ." Ngải Tiểu Tiểu quay mặt về phía bên kia, cô không cần nói chuyện với biến thái.
Kỳ Tuấn chợt nhẹ cười một tiếng kéo tay của cô, đặt ở bên môi hôn, "Vậy là mỏi tay?"
mặt Ngải Tiểu Tiểu ửng hồng, thẹn quá hóa giận, hết cắn lại cấu anh, lại bị anh cưng chiều ôm vào trong ngực, "Ngoan, đừng làm rộn, về sau có nhiều thời gian cho em hả giận, tùy em phạt tôi thế nào cũng được."
★☆★☆
Hôm nay đã đến tháng hai, cuối đông, vốn là lúc nghênh đón xuân về hoa nở, đột nhiên một luồn khí lạnh tràn về. Ngải Tiểu Tiểu không may bị nhiễm virus, bị cảm.
Một ngày nay, là huấn luyện chiến đấu mẫu trên đường phố.