Chỉ thấy anh di chuyển chân dài chậm rãi đến gần, khóe môi lộ ra một nụ cười xấu xa. Áo len màu nâu nhạt, quần dài màu nâu khiến cho anh thêm mấy phần anh tuấn, ít đi mấy phần lạnh lùng, sau giữa trưa quán cà phê vẫn lóa mắt như cũ.
"Này, làm gì vậy!" Vị kiến trúc sư vụt đứng lên từ trên ghế ngồi, "Ngay cả đứa bé cũng đã có, còn tới xem mắt, cô bị bệnh thần kinh à!" Dứt lời thân thể xoay chuyển một cái muốn rời đi, mới vừa đi một bước lại quay đầu lại, uống như nuốt chửng chén Lam Sơn nhân viên phục vụ mới vừa đưa tới kia, để chén cà phê xuống bốp một tiếng, "Cô trả tiền! Hừ!"
Xoay người, dưới chân bị thứ gì đó ngăn trở, cúi đầu chỉ thấy Ngải Bảo cười toe toét cái miệng nhỏ nhắn, đưa cho anh ta một nửa chiếc kẹo que mình ngậm, "Chú à, ăn kẹo đường. . . . . ."
"Cút!" Anh ta thô lỗ hất cái thứ đặc sánh trước mặt mình sang một bên, sau đó, rời đi cũng không quay đầu lại.
"Oa. . . . . ." Chưa bao giờ từng bị người thô bạo như vậy đối đãi, người Vạn Người Mê như Ngải Bảo không chịu được mà khóc lớn tiếng. Vừa khóc vừa thút tha thút thít tố cáo, "Chú. . . . . . Hư. . . . . ."
"Ngải Bảo, không phải mẹ đã nói cho con biết nam tử hán đại trượng phu không được dễ dàng rơi lệ, huống chi là vì một kẻ không ra gì lại càng không đáng." Ngải Tiểu Tiểu ôm lấy Ngải Bảo, giận dữ trừng bóng lưng người đàn ông kia nói.
Kỳ Tuấn nhíu chặt mày lại khom lưng nhặt lên kẹo que Ngải Bảo được vuốt ve, giống như vô ý tiện tay ném về phía cửa. Lập tức nghe —— ai nha một tiếng, người đàn ông vừa đi tới cửa đột nhiên một cái ngã quỵ trên đất, anh ta nhếch nhác quay đầu lại, không có phong độ mắng: "Là ai, là ai đánh lén ông đây?" Từ đầu gối sau nhặt lên một chiếc kẹo que đặc sánh, anh hung tợn quay trở lại, giơ tay lên muốn đánh Ngải Tiểu Tiểu, "Người phụ nữ thối, tôi. . . . . ."
Kỳ Tuấn nắm được cổ tay của anh ta.
"A. . . . . . Buông tay, mau buông tay. . . . . ." Người đàn ông đau đớn giậm chân.
"Cút!" con ngươi Kỳ Tuấn thoáng qua ánh lạnh, chỉ cần một chữ, khiến cho anh ta như bị đóng băng.
"Được, được, các người chờ đó. . . . . ." Người đàn ông phô trương thanh thế để lại "lời nói độc ác" , ảo não cụp đuôi chạy trốn.
"Ba. . . . . . Khỏe. . . . . . khỏe. . . . . ." Ngải Bảo cười rộ lên, vẫn còn vì Kỳ Tuấn mà nâng bàn tay nhỏ mập mạp vỗ vỗ.
Trong lòng Ngải Tiểu Tiểu run lên, giận dữ trừng mắt nhìn Ngải Bảo, "Gọi chú, tại sao có thể gọi ba bừa bãi như vậy."
Không ngờ nha đầu này lại quan tâm cái này như vậy! Kỳ Tuấn cau mày.
Chỉ là, Ngải Bảo cực kỳ không chịu thua kém, đá đá cẳng chân, cố chấp kiên trì, "Ba, ba. . . . . ." Cuối cùng dứt khoát vươn ra hai cánh tay nhỏ bé mập mạp hướng về phía Kỳ Tuấn, "Ba ôm. . . . . ."
"Ngải Tiểu Bảo!"
"Ô ô. . . . . . Mẹ hư!"
"Ngải Bảo yêu thích anh, cũng giống như thích em. Ba chỉ là xưng hô, cần gì hù dọa đứa bé." Kỳ Tuấn vừa đón lấy Ngải Bảo, nói như gió nhẹ nước chảy, thật ra thì, vì để cho Ngải Bảo gọi anh là ba, nhưng anh là xuất ra tất cả vốn liếng cộng thêm đe dọa dụ dỗ, mới dụ được tiểu ác ma này!
Anh nói như vậy, Ngải Tiểu Tiểu không thể bác bỏ, không thể làm gì khác hơn là gọi phục vụ ra chuẩn bị tính tiền.
Chỉ là, trước khi cô bỏ tiền ra, Kỳ Tuấn đã ném ra hai tờ 100 nguyên, sau đó kéo cô đi ra khỏi quán cà phê.
"Này, còn chưa có thối tiền lẻ đấy." Cô vừa quay đầu lại, vừa tốt bụng nhắc nhở. Ngay cả mấy chén cà phê không đến nỗi đắt như vậy.
"Không cần, coi như tiền boa thôi."
Ngải Tiểu Tiểu bĩu môi, lại một lần nữa oán thầm, tên phá của!
Ra khỏi cửa quán cà phê, Ngải Tiểu Tiểu vươn tay muốn ôm Ngải Bảo trở về."Cám ơn anh đã chăm sóc bảo bảo, huấn luyện viên, làm phiền anh, giao bảo bảo cho tôi thôi."
"Không phải em không hiểu tại sao tôi cùng Ngải Bảo lại xuất hiện ở nơi này sao?" Kỳ Tuấn không hề có ý định giao Ngải Bảo cho cô, tiếp tục ôm Ngải Bảo đi về phía xe của mình.
"A, Đúng vậy! Tại sao hai người lại đến nơi này?" Mới vừa rồi một tiếng kia ba của Ngải Bảo làm cho cô rất kinh hãi, giống như lập tức quên hỏi cái vấn đề này.
"Tôi vừa vặn đụng phải Ôn di, Ôn di sợ em không ứng phó được, để cho tôi đến giúp một tay." Anh hơi luống cuống, nhưng thật ra là anh lái xe đến cô nhi viện, tốn hơn 10' mới khiến ôn di tin tưởng là anh thật sự thích Ngải Tiểu Tiểu . Sau đó lấy được địa chỉ xem mắt bọn họ, mang theo Ngải Bảo lập tức chạy tới.
Vừa nói chuyện, Kỳ Tuấn vừa đi đến trước cửa xe, vừa đem Ngải Bảo bỏ vào trong xe, vừa mở miệng hỏi, "Tiếp theo, chúng ta sẽ dẫn bảo bảo đi khu vui chơi chơi."
Ngải Bảo ở trong xe huơ tay múa chân, "Mẹ, đi. . . . . . Đi vườn vườn. . . . . ."
Ngải Tiểu Tiểu cau mày níu lại vạt áo Kỳ Tuấn, "Tại sao?"
"Cái gì tại sao?"
"Tại sao anh lại đối tốt với Ngải Bảo như vậy?" Dù thế nào cũng thấy anh không giống như là một người đàn ông thích một đứa trẻ, anh làm như vậy nhất định lại có âm mưu gì? Chẳng lẽ anh đã biết thân phận của Ngải Bảo? Điều này cũng không kỳ lạ, anh không phải đã nói, Đội Đặc Chiến đã điều tra rõ ràng lai lịch của cô.
"Bởi vì Ngải Bảo và tôi có duyên, Ôn di nói nó là cô nhi, tôi thậm chí tính toán. . . . . ." Kỳ Tuấn vừa ngồi lên ghế lái, cười đến có chút quỷ dị, thấy Ngải Tiểu Tiểu khẩn trương nhìn anh, mới chậm rãi mở miệng, "Muốn nhận nuôi nó."
"Không được!"
Tiếng kháng nghị của Ngải Tiểu Tiểu bị anh nhốt ở ngoài cửa xe, anh nghiêng đầu ý bảo cô lên xe.