"Xảy ra chuyện gì?" Tròng mắt đen quét qua mấy người trong phòng khách, anh nhẹ giọng hỏi.
"À dạ. . . . . . Cái đó. . . . . . Vị Sử tiểu thư này. . . . . ." Nữ cảnh sát trả lời ấp úng.
Ngải Tiểu Tiểu một mực im lặng đứng yên ở sau lưng Kỳ Tuấn một, lúc này hai tay nhét vào túi, lành lạnh chen vào nói, "Chính là vị Sử tiểu thư đây bị độc phẩm khống chế đại não, xuất hiện ảo giác, tự mình ngã xuống còn phán đoán là người khác hãm hại cô ta."
"Là như vậy phải không?" Lê Minh Hiên đưa mắt nhìn về phía nữ cảnh sát. Nữ cảnh sát len lén liếc Kỳ Tuấn một cái, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, gật đầu một cái, "Vâng"
"Cô nói bậy, các ngươi đều thấy được, là Ngải Tiểu Tiểu này đạp tôi!" Sử Kỳ Vân ngã trên mặt đất la lối om sòm.
"Anh thấy được sao?" Lê Minh Hiên hỏi Kỳ Tuấn.
"Không có." Kỳ Tuấn lắc đầu.
"Vậy cô thấy không?" Lê Minh Hiên lại hỏi nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát cũng lập tức vội vàng lắc đầu, "Không có."
"Cho nên. . . . . ." Lê Minh Hiên nhìn về phía Sử Kỳ Vân, "Sử tiểu thư, cô không có chứng cớ không có chứng nhân, nên án không thành lập. Hơn nữa cô mới vừa hút lượng ma túy lớn, cảnh sát nghi ngờ đây chỉ là lỗi do cảm giác của cô. Nếu như cô nữa cố ý kiên trì, đối phương có thể lên án cô cố ý phỉ báng!"
"Được, được, các ngươi cáo chồn một ổ. . . . . . Tôi...tôi muốn gặp luật sư của tôi. . . . . ." Ma túy ở trong cơ thể Sử Kỳ Vân hao hết một chút xíu, lý trí của cô ta cũng trở lại một chút, cảm giác thân thể gần như mệt lả. Cô ta đột nhiên liền ý thức được mình đang đối mặt hạng người gì, mình rơi vào trong tình huống gì.
Ảo não, tức giận. . . . . . Cuối cùng cũng hóa thành sợ hãi. Thiên kim của thị trưởng ử dụng độc phẩm, chỉ điều này cũng đủ để hủy diệt cuộc sống tốt đẹp vô hạn của cô ta. . . . . . Không, cô ta không thể để cho bi kịch như vậy xảy ra, bất kể dùng phương pháp gì, cô ta cũng muốn giữ được vinh hoa trước mắt mình. . . . . .
Chỉ là cô ta sẽ không nghĩ tới, lúc này chứng cớ trong tay Lê Minh Hiên nắm giữ đủ để hủy diệt cô ta trăm ngàn lần!
"Dẫn cô ta vào phòng thẩm vấn." Lê Minh Hiên nhắc nhở nữ cảnh sát. Cô lập tức tiến lên duệ khởi Sử Kỳ Vân, đi về phía khu làm việc của Tổ Trọng Án.
"Đùa giỡn xong rồi, chúng ta có thể đi chứ." Kỳ Tuấn liếc nhìn Ngải Tiểu Tiểu, nhàn nhạt nói.
Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, bỗng nhiên nhớ lại mình nên chào hỏi Lê Minh Hiên, "Chờ một chút." Cô không đợi Kỳ Tuấn đáp lại lập tức chạy thẳng.
Nhìn bóng lưng của cô, con mắt Kỳ Tuấn tối sầm chốc lát tối tăm, nhưng mà sau một giây lại cười tự giễu, cất bước đi về phía ngoài cửa, thân hình cao lớn lười biếng tựa vào cạnh cửa đợi cô.
Chỉ chốc lát sau, Ngải Tiểu Tiểu đi ra, đôi tay nhỏ bé giấu sau lưng rón ra rón rén đi về phía anh. Khi tròng mắt đen anh phút chốc, cô đột nhiên dùng quân lễ."Báo cáo huấn luyện viên, Ngải Tiểu Tiểu về hàng!"
"Đi thôi." Anh duỗi bàn tay, bá đạo ôm vai của cô.
Khó có khi Ngải Tiểu Tiểu không cự tuyệt, ngược lại dửng dưng đưa tay ôm eo của anh."Cám ơn anh, Kỳ Tuấn."
"Tại sao?" Kỳ Tuấn vừa mở cửa xe, nhìn cô kỹ lưỡng, vì lời cảm ơn cô đột nhiên nói mà bị mê muội chốc lát.
"Còn giả bộ, Lê Minh Hiên nói rồi, lần này bắt được Sử Kỳ Vân là nhờ chứng cớ mà anh chuyển phát tới." Ngải Tiểu Tiểu tà nghễ anh, nửa đùa nói: "Huấn luyện viên, chuyện tình hai năm trước anh cũng có thể điều tra rõ ràng như vậy, bản lãnh của ngài thật là làm cho tôi bội phục sát đất. . . . . ."
Tiểu tử Lê Minh Hiên kia cũng không ngu ngốc, nhanh như vậy đã đoán trúng là anh. Hơn nữa cũng đủ thẳng thắn, không có nhận tất cả công lao thuộc về mình, thật là làm cho cách nhìn của anh có chút thay đổi. Kỳ Tuấn nhếch môi, lại miễn cưỡng nhìn Ngải Tiểu Tiểu, nhàn nhạt trách mắng: "Om sòm!"
"Cái gì om sòm, đó là lời nói thật tâm tôi. Anh biết hiện tại tôi cảm thấy hạnh phúc dường nào sao?" Ngải Tiểu Tiểu không kiềm chế được mà huơ tay múa chân, "Tôi có Ngải Bảo, có Ôn di. Khi gặp khó khăn còn có Lê Minh Hiên cùng huấn luyện viên đẹp trai như vậy giúp một tay, quân cảnh cùng nhau liên thủ bắt kẻ ác lại. Tôi cũng cảm thấy tự tôi có chút vĩ đại, nhưng Sử Kỳ Vân thì sao, ngoài việc cô ta có một người cha có quyền ra thì không có gì cả. . . . . . Ha ha. . . . . . Tôi cũng. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ."
Chính là như vậy mà cô hấp dẫn nhất ánh mắt của anh, khả năng tự hồi phục vô cùng mạnh mẽ, thái độ cực kỳ lạc quan với cuộc sống. . . . . . Kỳ Tuấn vừa nhìn cô tròng mắt đen không tự chủ được chứa một tia cưng chiều. Nhưng mà, cuối cùng quả là không chịu nổi cô rầy rà, định nghiêng người dùng môi chặn cô lại.
"Ưmh ưmh ưmh ưmh. . . . . ." Anh lại hôn tôi.
"Đây là phương pháp tốt nhất khiến cho em câm miệng." Kỳ Tuấn dùng ánh mắt lạnh lẽo một chút cùng cô trao đổi.
"Ưmh ưmh ưmh. . . . . ." Huấn luyện viên thối! Ngải Tiểu Tiểu trợn to hai mắt bày tỏ sự không khuất phục của mình.
Con mắt tối sầm của Kỳ Tuấn hiện ra tia cười, sau đó lưỡi linh hoạt dò vào trong miệng cô tùy ý làm nhục. Kỹ thuật hôn của huấn luyện viên thối lại thấy tiến triển, cô, cô, cô rất nhanh hít thở không thông. . . . . . Đầu trống không, tứ chi mềm mại vô lực, Ngải Tiểu Tiểu nhìn ngươi kia có chút tiền đồ. Khinh bỉ trong lòng, cô lộ ra ngay răng trắng, cắn một cái ở môi dưới Kỳ Tuấn. . . . . .
"Lại cắn." Kỳ Tuấn chau mày tạm thời thả cô ra, bàn tay xoa khóe môi, đáng chết, vậy mà lại cắn ra máu. Tròng mắt đen dấy lên ngọn lửa nhỏ, dường như không do dự anh lại đánh về phía Ngải Tiểu Tiểu một lần nữa. Đôi tay giam cầm đỉnh đầu, hai chân áp chế phía dưới, đôi môi hung mãnh tấn công thành trì. . . . . .
Trong nháy mắt mùi máu tươi nhàn nhạt đầy trong miệng Ngải Tiểu Tiểu, ưmh ưmh ưmh. . . . . . Lần này cô cảm giác mình chọc giận một con thú đang đói bụng. . . . . . Không có chút lực phản kháng nào, mặc cho tôi cần tôi cứ lấy. . . . . .
Cho đến khi âm thanh không quá lịch sự "Cô lỗ lỗ" từ bụng của cô lần lượt truyền đến, Kỳ Tuấn mới thoáng buông cô ra.
"Cái đó huấn luyện viên, tôi đói rồi, có thể cho ít đồ ăn không?" Cô làm bộ đáng thương đôi mắt nhỏ giống như nai con lạc đường.
Kỳ Tuấn lạnh lẽo rên một tiếng sống lưng thẳng tắp ngồi trở lại ghế lái, trước khi khởi động xe không quên hung hăng bỏ lại một câu cảnh cáo: "Em nhớ lấy, về sau cho tôi thêm chiếc răng trắng sáng kia, tôi sẽ không chút khách khí bẻ sạch chúng, để cho em về sau chỉ có thể uống canh!"
Ngải Tiểu Tiểu không khỏi co rúm lại hạ xuống, cái người đàn ông nhỏ mọn này!
Ngày thứ hai ——
Ngải Tiểu Tiểu suy nghĩ thật lâu vẫn là đi tới Tổ Trọng Án sở cảnh sát.
Vốn là theo quy định không cho phép cô gặp Sử Kỳ Vân, nhưng mà Lê Minh Hiên không kiềm chế được khi thấy cô khổ sở cầu khẩn, cho là có lẽ cô ra mặt sẽ trợ giúp tra hỏi, lập tức cho cô mười lăm phút.
"Đến chê cười tôi sao?" Sử Kỳ Vân thấy Ngải Tiểu Tiểu đầu tiên là nhìn sau đó liền cười lạnh nói.
Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu, "Tôi chỉ là muốn hỏi cô một vấn đề, tại sao muốn làm như vậy?"
"Tại sao?" Sử Kỳ Vân chê cười, "Không phải chẳng qua cô chỉ là một huấn luyện viên tập thể hình Tiểu Tiểu, cô có tư cách gì lấy được tình yêu của Lục Vũ Hàng ."
"Vì một người đàn ông cô không thích sát hại một người đàn ông khác để hãm hại tôi? Cô điên rồi!"
"Ha ha ha. . . . . ." Sử Kỳ Vân cười to, bóng ma ảm đạm lồng vào trên người của cô ta, càng them tô đậm sự điên cuồng. . . . . .