Sử kỳ vân cao ngạo giống như Khổng tước vênh váo hả hê ngăn ở trước mặt Ngải Tiểu Tiểu. Thì ra là, cô ta từ cửa hàng bán quần áo đi ra, cũng không rời đi, gọi điện thoại khiến Peter phái tới mấy trợ thủ, chờ ở trong quán cà phê đối diện ôm cây đợi thỏ.
Thấy Ngải Tiểu Tiểu một mình từ bên trong ra ngoài, lập tức lái xe theo kịp.
Thấy được Kỳ Tuấn rất lợi hại, bọn họ cố ý đi thêm một khoảng cách nữa, thấy đã cách xa cửa hàng bán quần áo, mới bắt đầu hành động.
"Không rảnh." Ngải Tiểu Tiểu trực tiếp lựa chọn vòng qua cô ta tiếp tục đi
Sử kỳ Vân Liên cười nói: "Cô không phải muốn biết hai năm trước Ellen chết thế nào ở trong căn hộ của cô sao?"
Ngải tiểu tiểu bỗng nhiên dừng lại bước chân, ngoái đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm cô ta, "Cô quả nhiên có liên quan."
"Muốn biết chân tướng liền lên xe." Sử kỳ vân nói qua đã mở cửa xe. Ngải tiểu tiểu biết trong đó có lừa gạt, nhưng sử kỳ vân ném ra mồi quá mê người, hai năm trước chân tướng, trong lòng cô vẫn không giải được đáp án. Do dự một chút, cô khom lưng lên xe, chỉ cần cô cẩn thận một chút, sử kỳ vân có thể làm gì được cô.
Chỉ là, ghé đầu thấy bên trong xe có mấy hung thần ác sát tựa như đại hán vạm vỡ, cô lập tức cảnh giác muốn lui thân thể về. Lúc này, sử kỳ không để Ngải tiểu tiểu lui về phía sau, chơi liều đẩy, để cho cô ngã vào trong xe, sau đó không một tiếng nhào tới trước mặt hơi nước gay mũi. Trong lòng Ngải tiểu tiểu liền không ổn, vội vàng nín hơi, nhưng vẫn hít vào trong cơ thể một chút.
Mấy người đàn ông hơi sức kinh người, mấy cái đã kéo cô vào trong xe."Buông ta ra. . . . ."
“Không được lộn xộn”.
Bên trong buồng xe không gian chật hẹp, Ngải tiểu tiểu căn bản không triển khai được quyền cước, hơn nữa cô kinh hãi phát hiện hơi sức của mình đang dần dần tiêu tán.
Đều là do cô sơ suất quá!
"Người phụ nữ này sẽ đưa cho các anh." Sử kỳ vân bên ngoài xe cười lạnh lẽo. Sau đó đóng cửa xe rầm một cái, "Mau lái xe!" Hừ, Ngải Tiểu Tiểu cô không phải thích quyến rũ đàn ông sao? Tôi xem bị đàn ông thay phiên làm nhục, còn có người đàn ông nào thích cô!
Khóe môi nhếch lên một nụ cười âm độc nhất, sử kỳ vân lấy điện thoại di động ra ấn xuống một cái mã số, "Này, Peter, chuẩn bị phòng tốt nhất chưa? Được, tôi lập tức đi tới." Nói xong, cô ta vẫy tay ngăn một chiếc xe taxi, ưu nhã lên xe, nói địa chỉ.
Cô ta sẽ không nghĩ tới tất cả đều rơi vào cặp mắt sắc bén của Kỳ Tuấn.
Vốn là vì một con "Cá lớn" , anh tạm thời để cho cô ta ung dung tự tại mấy ngày, không ngờ tới cô ta thế nhưng không biết đủ. Tự tìm đường chết thật sao? Anh sẽ thành toàn cho cô ta. Tròng mắt đen lạnh lẽo cầm lên máy truyền tin, âm thanh trầm thấp lại lộ ra băng lạnh thấu xương, "Lữ Thiên Minh, kế hoạch hôm nay thu lưới."
“Nhưng, làm như vậy có gây kinh ngạc cho cá lớn kia”.
“Nghĩ biện pháp đừng làm cho cá giật mình”.
“Vâng”.
Kỳ tuấn vừa để xuống máy truyền tin, nhanh chóng khởi động xe, lông mày anh tuấn khẽ nheo lại, dưới chân đạp nhanh chân ga.
Trong xe trước mặt, một người đàn ông cầm tay lái, đạp nhanh chân ga. Hai người đàn ông này ngồi ở bên cạnh Ngải tiểu tiểu, buộc lại tay chân cô, nhanh chóng xé đồ thể thao của cô ra, nhìn bả vai trắng noãn nõn nà của cô, dục vọng cấp tốc dấy lên, “Ngươi đi chậm một chút, chúng ta mau sớm làm xong việc!"
"A. . . . . . Cút ngay. . . . . ."
Hai người đàn ông này không để ý tiếng thét của Ngải Tiểu Tiểu, thẳng tay che miệng cô lại, xé rách quần dài của cô. Ngải tiểu tiểu trừng lớn mắt, không ngờ Sử Kỳ Vân- cô ta cư nhiên ác độc như vậy. Ra sức uốn éo người, cô quát: "Đừng động vào tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ giết các ngươi. . . . . ."
"Ha ha, giết chết anh sao, anh thật sợ hãi!"
"Đừng nói nhảm! Động tác nhanh lên một chút!" Người đàn ông ngồi phía sau bên trái kia, có chút không nhịn được thúc giục. Trước mắt là mỹ nhân, thèm đến nhỏ dãi.
"Cô nàng này thật cừ, bị phun thuốc mê, còn đá ta dữ dội như vậy!" Một người đàn ông khác tìm lấy cớ, mắt thấy một màn hình ảnh này sắp diễn ra, không chịu nổi đến lượt đổi phiên. Ngải tiểu tiểu cảm giác hơi sức của mình càng ngày càng yếu đi, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt ướt lông mi. . . . . . Người nào có thể cứu cứu cô? Lúc này trong đầu lóe lên hẳn là huấn luyện viên thối mặt lạnh lùng.
Đường phố vắng vẻ, Kỳ Tuấn giẫm chân ga lấy tốc độ như bay đụng vào đuôi chiếc xe kia, chiếc xe nhất thời mất khống chế lao về hàng rào ven đường, lắc lư mấy cái dừng lại.
"Mẹ kiếp lái xe kiểu gì vậy?" Mấy người đàn ông hùng hùng hổ hổ xuống xe, chỉ thấy bước xuống Land Rove là người đàn ông cao lớn rắn rỏi, một thân quần áo thần bí giống như Hắc Phong. Lưu Hải trêu chọc hai má, khuôn mặt ương ngạnh giương lên. Quanh thân thể tràn đầy khí lạnh khát máu.
"Đại ca. . . . . ." Bị khí thể của anh làm cho khiếp sợ, người đàn ông đi ở phía trước có chút co rúm lại.
"Sợ cái gì! Mấy người chúng ta còn không đánh lại hắn sao?!" Này đang định phát tiết thú tính đàn ông liền tức giận hất Ngải tiểu tiểu ra, xuống xe ra lệnh, "Lão tử cho các ngươi đánh hắn đến răng rơi đầy đất!"
"Huấn luyện viên thối!" Ngải Tiểu Tiểu chợt mở mắt to đang rưng rưng, thấy rõ người đàn ông đứng một mình bên cạnh xe. Mấy người đàn ông tựa như hung thần ác sát đi tới, thế nhưng anh lại không vội tránh ra. Ngón tay thon dài chậm rãi cởi ra hai nút áo trước ngực, mắt đen phản xạ ánh sáng như báo tinh nhuệ đi săn.
Nhìn thấy anh, trong lòng Ngải tiểu tiểu trong nháy mắt an tâm. Cảm giác chỉ cần có anh bên cạnh, thế giới cũng sẽ hòa bình. Chỉ thấy anh giơ quyền ra, quét ngang một phát, mấy người đàn ông trong nháy mắt đều bị đánh ngã. Kỳ Tuấn chậm chậm đứng dậy, vuốt lại nếp nhăn ở cổ áo, ánh mắt lãnh khốc quét vào bên trong xe. Ngải Tiểu Tiểu đã sớm từ trong xe xuống, kéo thân thể mềm nhũn, không để ý trang phục không ngay ngắn, nhào thẳng vào trong ngực Kỳ Tuấn. . . . . .
Ôm đến thân thể cứng rắn này, tựa vào lồng ngực thoải mái của anh. Cảm nhận nhiệt độ trên người anh, hơi thở lạnh lùng đặc biệt. Ngải tiểu tiểu cố nén lấy nước mắt, hốc mắt lại rào rào lăn xuống.