“Lập tức về hàng”
“Dạ” Huấn luyện viên thối, bình thường không phải hỉ nộ ái ố không lộ, rất ẩn nhẫn sao, thế nào hôm nay nghe thấy giọng nói Lê Minh Hiên lại tức giận như vậy? Mặc dù không nghĩ ra, cô quay lại nhìn Lê Minh Hiên, vẫn nhịn không được mở miệng nói, “Lê Minh Hiên, anh trở về đi. Huấn luyện viên chúng tôi không có ý tứ gì khác, vụ án này thật sự phức tạp, không để các anh nhúng tay, cũng là tốt cho các anh…”
Nha đầu này sao lại dài dòng như vậy! Kỳ Tuấn lạnh lẽo liếc cô đang bước nhanh tới. Ngải Tiểu Tiểu vội vàng hướng Lê Minh Hiên khoát khoát tay đuổi theo anh.
“Chờ một chút”. Vừa đi đến cửa, Lê Minh Hiên chợt mở miệng gọi bọn họ lại.
“Chúng tôi từ trong phế thải tìm được cái này, anh nhìn xem có phải của anh hay không”. Nói xong, con ngươi đen của anh nhìn vào bên trong túi màu đen, móc ra một chiếc dây chuyền bạch kim.
Ngải Tiểu Tiểu vừa nhìn liền nhận ra lúc ở cửa hàng quần áo Kỳ Tuấn đã đeo cái kia cho cô, trong lúc thay trang phục, cô tùy ý kéo xuống nhét vào trong túi quần áo, không ngờ sau vụ nổ tung đó, thế nhưng nó lại không hư hại chút nào.
“Không phải giả sao? Thế nào lại bền như vậy?’’ Cô nghi ngờ đem sợi dây chuyền đến trước mặt Kỳ Tuấn.
Con mắt Kỳ Tuấn nhanh chóng tối sầm lại, trừng mắt nhìn cô nói: “Đồ của tôi đưa cho em, làm sao lại giả”. Nói xong, không chờ Ngải Tiểu Tiểu phản ứng kịp, bàn tay đã cầm lên dây chuyền, nhét vào trước túi ngực cô, đem nút áo buộc chặt, trầm giọng ra lệnh: “Lần này phải giữ cẩn thận, không cho phép vứt bừa bãi lần nữa!”
Anh đang nói cái gì vậy? “Này, huấn luyện viên…”
“Câm miệng, em không có quyền khiếu nại, bây giờ lập tức đi huấn luyện!” Kỳ Tuấn căn bản không cho cô có cơ hội giải thích, nhanh chóng xoay người sải bước đi.
“Tổ trưởng, tôi đã nói rồi, vụ án này không có ý nghĩa. Nhất định là người của đội đặc chủng, bọn họ lại mạnh như vậy, làm sao nguyện ý hợp tác cùng chúng ta”. Một cảnh sát đánh ngáp to đi tới, nói với Lê Minh Hiên.
Lê Minh Hiên mặt không chút thay đổi nói: “Ta chỉ làm đúng với cương vị công tác”.
“Làm đúng cương vị công tác, tôi vẫn cảm thấy cô bé Ngải Tiểu Tiểu kia có ý tứ?” Vị cảnh sát kia tiến tới bên cạnh hắn, giảm âm lượng xuống: “Bất quá, tôi thấy anh nên sớm thu lại tình cảm này đi, anh không thấy vị huấn luyện viên kia mặt đen sao? Hắn đối với cô bé kia có ý tứ, hơn nữa ham muốn lại cực mạnh”.
“Nhàm chán!” Lê Minh Hiên liếc cậu ta một cái, đứng dậy rời đi.
“Này, huấn luyện viên, sợi dây chuyền này anh cầm lấy đi”. Vào chỗ không người, Ngải
Tiểu Tiểu cầm lấy tay Kỳ Tuấn, móc sợi dây chuyền ra đưa tới.
Kỳ Tuấn nhíu mày một chút, “Tôi nói rồi, tôi đã cho cái gì đó sẽ không thu lại”.
“Nhưng, đây là đồ thật, cũng quá đắt…” Ngải Tiểu Tiểu chần chờ, “Anh lấy lại đi, cho dù là công quỹ, cũng không thể lãng phí”.
Công quỹ? Đầu óc của nha đầu này rốt cuộc đựng gì thế? Kỳ Tuấn không nhịn được liếc cô: “Đây không phải là công quỹ, em thích thì giữ lại, không thích liền vứt đi”. Dứt lời, cũng không quay đầu sải bước đi.
Tiểu nha đầu, không ngờ dám trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy. Cho cô mấy ngày tự do, liền quyến rũ đội viên ưu tú nhất trong đội, một tay súng thiện xạ. Đưa cô đến bữa tiệc đính hôn, tự nhiên cũng có thể làm cho Lục Vũ trong nháy mắt gợi lại tình cũ. Đi dạo chợ đêm, kết quả lại trêu ghẹo cả đội trưởng đội trọng án….
Sớm biết như vậy còn đưa cho cô vòng cổ bạch kim, trực tiếp dùng xích sắt khóa cô lại.
“Huấn luyện viên thối” Ngải Tiểu Tiểu hướng về phía bóng lưng của anh làm mặt quỷ. Cúi đầu xem sợi dây chuyền này thật là xinh đẹp quá. Dây chuyền bạch kim tinh tế, bao quanh là hai trái tim treo lủng lẳng, một vòng nhỏ nhắn rạng rỡ phát sáng.
Thôi thứ quý giá như vậy, tại sao có thể dễ dàng vứt đi được, cô tạm thời sẽ thay anh giữ gìn đi.
Kỳ Tuấn vừa quay đầu lại, nhìn thấy cô cẩn thận cất dây chuyền, gương mặt tuấn tú ủ dột chợt lộ ra nụ cười, “Còn không đi nhanh. Nếu lại trễ, sẽ không có cơm tối ăn”. Anh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
“Ừm” Ngải Tiểu Tiểu bước gấp mấy bước, dừng lại: “Cái đó, huấn luyện viên, tôi thấy chúng ta nên ăn riêng thôi”.
Muốn cùng anh phân rõ quan hệ! Mi tâm Kỳ Tuấn nheo lại, phải biết hiện tại anh hận không thể đem cô trực tiếp buộc ở bên mình mới yên tâm. Nha đầu này thật là khiến người ta đau đầu, Kỳ Tuấn nhìn Ngải Tiểu Tiểu một cái, không hề nói gì, chỉ là bước nhanh lên phía trước đem Ngải Tiểu Tiểu xách lên như xách con gà: “Chớ cùng tôi cò kè mặc cả, đi”.
Rống, xem ra, huấn luyện viên trong lòng thật sự giận dữ. Chẳng những hướng về Lê Minh Hiên, cô cũng bị hại cùng. Biện pháp bây giờ, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn trước, sau đó tìm thời cơ hành động sau.
☆★☆★☆
Bóng đêm cô tịch, tiếng ồn ào náo động dần mất đi, phồn hoa như mộng. Quầy rượu SWINDEN, Sử Kỳ Vân đẩy ra bóng tối bao quanh, hung hăng đem sấp tờ báo ném đến người đàn ông đang ôm mỹ nữ mua vui.
“Peter, đây chính là chuyện tốt mà anh làm sao?”
Peter phất tay một cái ý bảo người phụ nữ bên cạnh đã bị dọa sợ đi ra ngoài. Sau đó cười nhạt nhặt lên tờ báo: “Sử đại tiểu thư, đây không phải chuyện tốt mà em muốn sao? Lập tức dạy dỗ người phụ nữ kia”.
“Nhưng tôi không nói anh giết cô ta”.
“Cô ta hiện tại cũng không chết”. Peter đem tờ báo đặt ngang trên bàn, ánh mắt thâm thúy liếc nhìn cô, tùy ý nói: “Lại nói, em thật sự không muốn cô ta chết sao? Nếu không, 2 năm trước đâu cần phí hết tâm tư như vậy…”
“Anh câm miệng!” Ánh mắt Sử Kỳ Vân rét lạnh, ngay sau đó bình phục trở lại, hất mái tóc của mình nói: “Tôi không biết anh đang nói gì?”.
“Thật sao?” Peter chợt cười đến quỷ dị: “Hai năm trước Ngải Tiểu Tiểu bị người ta vu
cáo bỏ tù, người chết ở trong căn hộ chính là Ngưu Lang, vị bằng hữu tốt của em!”
“Anh nói dối! Tôi làm sao có thể cùng cái tên Ngưu Lang kia làm bằng hữu”.
“Đúng, sau khi em ghét bỏ hắn, thế nhưng hắn hoàn toàn không có một chút tự biết nào. Thế nên liền sát hại hắn”.
“Anh, không thể nói lý” Sử Kỳ Vân nắm chặt túi của mình, thân thể lui về phía sau, xoay người muốn đi, lại bị hai tên cận vệ ngăn ở cửa phòng.
“Peter, anh đây là có ý gì?” Sử Kỳ Vân tức giận quay đầu lại nói.
“Không có gì”. Peter vỗ vỗ tay ý bảo hai tên cận vệ lui ra, cầm chai rượu lên trên bàn rót hai ly rượu, sau đó đối với Sử Kỳ Vân mỉm cười: “Chính là muốn cùng em làm bằng hữu, muốn biết hình như em có một người cha là thị trưởng quyền cao chức trọng, còn nữa vị hôn phu anh tuấn tiền đồ rộng mở”. Dưới ánh đèn lóe của quầy rượu, gương mặt đẹp trai âm hiểm của Peter không lộ rõ, giống như một ác ma ánh vào trong mắt Sử Kỳ Vân, cô không nhịn được rùng mình một cái, cảm giác thân thể của mình rơi vào động không đáy…