Gần đây Tô Cẩm Niên cảm thấy mình thật sự là không bình thường chút nào cả.
Ngày hôm qua, lúc đi thư viện, rõ ràng đang xem tài liệu, không hiểu sao đầu óc của anh lại hiện ra ánh mắt sáng ngời của Tô Khả. Chớp mắt mấy cái, dòng suy nghĩ sẽ bay tới đêm hôm đó, khi cô nhào tới anh thì có mùi thơm nhàn nhạt trên người, mà mùi hương kia giống như là vẫn luôn quanh mũi anh chưa tan biến đi.
Chuyện kỳ quái này khiến anh bất thình lình đứng dậy đi ra khỏi thư viện, Trịnh Duyệt bên cạnh cũng bị hành vi của anh làm sợ hết hồn.
Bên ngoài mưa rơi tí ta tí tách, không khí hơi lạnh, đúng lúc để cho anh tỉnh táo một chút, kết quả là người kia tới thật. Còn là dùng phương kinh hãi chạy ra sân, kết quả là có một cái hôn.
Cho đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ mặt Tô Khả đột nhiên phóng to ra, và cánh môi nhàn nhạt như lông vũ chạm vào da thịt anh. Nghĩ như vậy, vẻ mặt thanh tú tuyệt mỹ không nhịn được đỏ ửng, sau đó hung hăng gõ vào đầu của mình.
Tô Cẩm Niên, anh nhất định là an nhàn quá lâu, cho nên ngay cả năng lực phòng hộ cơ bản nhất cũng mất! Vừa đi vừa ảo não không thôi. Anh nghĩ nhất định phải tìm chỗ rèn luyện tốt một chút, đem toàn bộ quẳng ra sau đầu có được không.
Điện thoại di động của anh vang lên, lấy ra vnhìn, là mẹ của anh gọi điện thoại đến.
Anh nhìn thoáng qua rồi nhận điện thoại, “Mẹ.”
“Ừ.”
“Có chuyện gì sao?”
“Cha của con bảo mẹ nói với con một tiếng, tuần sau khu Z có một buổi diễn tập sinh tồn, bảo con đi cùng ông ấy.”
Tô Cẩm Niên “Dạ” một tiếng, sau đó còn nói, “Mẹ, còn chuyện gì khác không?”
“Con chú ý thân thể.”
“Được.”
Mấy câu đối thoại, ước chừng một phút, liền cúp máy. Đây chính là cách thức anh cùng mẹ anh sống cùng nhau, nhưng vẫn cũng coi là tốt rồi, giữa anh và cha anh một năm có thể nói được mười câu cũng tốt.
Tô Cẩm Niên nhìn điện thoại của mình, trong lòng vô cùng phức tạp.
Ông của anh là Đại tướng trong quân đội, năm xưa ‘Nam chinh Bắc chiến’, lập được không ít chiến công, cha của anh cũng cấp bậc là Thượng tá, với danh xưng uy nghiêm ngay thẳng, được cấp trên tặng danh hiệu sĩ quan Thiết Huyết (ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh). Mẹ của anh, không kém cha của anh chút nào, cũng là một Thượng tá quân đội, với tính tình lạnh lùng, dẫn đầu đội quân kỷ luật nghiêm minh.
Cho tới bây giờ cha mẹ anh đối với anh, đều là lạnh nhạt như vậy. Cũng không biết có phải vì hôn nhân giữa bọn họ là vì kết thân giữa hai nhà hay không nên bọn họ cảm thấy sinh anh ra chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường, cho nên cũng không có bao nhiêu tình cảm; hay bởi vì bọn họ đều là quân nhân, ngày thường quen uy nghiêm, cho nên không biết nên lấy phương thức gì để biểu đạt tình thương của cha mẹ với con cái. Tóm lại, bọn họ đối với anh, từ nhỏ đã không dành bao nhiêu tình cảm.
Khi còn bé, anh còn khóc nháo với bảo mẫu đòi cha mẹ của mình, nhưng năm tháng trôi qua, anh dần dần lớn lên, cũng biết khóc lóc vô dụng, lâu ngày, anh cũng không coi trọng tình thương của cha mẹ giống như khi còn bé, đó cũng là nguyên nhân nuôi dưỡng nên tính tình lạnh nhạt của anh bây giờ.
Hiện tại, trừ một tháng phải về nhà một lần, căn bản là cả nhà Tô Cẩm Niên sẽ không ở cùng nhau.
Mà lúc này có thể cha mẹ anh cảm thấy lớn tuổi, tình thân trở nên quan trọng, hay là cảm thấy đã công thành danh toại rồi, nghĩ đến ngày thường đối với đứa con trai là anh đã lơ là quá mức, phải bồi dưỡng tình cảm cùng đứa con trai này. Cho nên cha mẹ anh gọi điện thoại cũng thường xuyên hơn.
Trước kia là hai ba tháng một lần, bây giờ là một tháng một lần. Sự thay đổi này, anh cảm thấy không được tự nhiên, nhưng có thể tiếp nhận, chỉ là mỗi lần nói điện thoại xong vẫn không thể phá được vận mệnh.
*****
Tô Khả ở phòng bệnh của mình, nhìn từng giọt từng giọt nước muối rớt xuống không ngừng, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Ôi, huấn luyện viên Triệu, tiền thuốc là bao nhiêu vậy?”
Cái này làm khó Triệu Lâm, bởi vì lúc nãy anh chỉ chú ý lo lắng cho an nguy của Tô Khả, hoàn toàn quên mất việc nộp viện phí, nếu đoán không lầm phần chi phí này nhất định là Cẩm Niên nộp.
Triệu Lâm không nhịn được âm thầm tức giận, sau đó nói với Tô Khả, “Tiền lẻ, không cần trả.” Cùng lắm thì khi về lấy tiền của anh trả cho Tô Cẩm Niên.
Nhưng cô và Tô Cẩm Niên là loại quan hệ đó, tất cả ý nghĩ của Triệu Lâm cũng ỉu xìu, Tô Khả là người phụ nữ của Tô Cẩm Niên nha, làm anh em, sao anh có thể đào góc tường nhà anh em? Nhưng anh chợt nghĩ đến Tô Cẩm Niên sau khi đưa Tô Khả đến bệnh viện, rất nhanh liền đi về, tình trạng của Tô Khả như thế nào đều chưa từng hỏi, như vậy hình như không giống như là hành động của bạn trai.
Cho nên hình như quan hệ của anh và Tô Khả rất bình thường.
Nhưng Tô Khả cắn Tô Cẩm Niên, người như Tô Cẩm Niên vậy, bản lĩnh tốt vô cùng, nếu như không phải là nguyện ý, sẽ bị Tô Khả, tay mơ như vậy cắn được sao? Nhưng Tô Khả tính tình phóng túng như vậy, đột nhiên tập kích cũng có khả năng.
. . . . . .
Triệu Lâm cứ suy nghĩ lung tung lộn xộn, anh có cảm giác đã rơi vào một vòng luẩn quẩn. Sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Khả hồng hào đang nằm ở trên giường một cái. Anh không nhịn được nghĩ đến lúc mới vừa ôm cô, có đảo qua cảnh xuân một chút .
Triệu Lâm khẽ đỏ mặt, trong lòng lẩm nhẩm: vô lễ không nên nhìn!
“Vậy cũng không được, tôi không có thói quen thiếu tiền người ta.” Tô Khả nghiêm túc. Nhà cô không có nhiều tiền, nhưng mà không phải là thiếu tiền lẻ, hơn nữa đã phiền anh quá nhiều, nếu thiếu anh tiền thuốc nữa, đây chẳng phải là càng không rõ ràng hơn sao.
Tên đại ngốc sờ sờ đầu, “Tôi quên rồi, trở về tính lại sao.”
Tô Khả gật đầu.
Đợi đến khi truyền dịch xong rồi, tên đại ngốc mới đưa Tô Khả về ký túc xá, dọc đường đi, thao thao bất tuyệt, “Haizz, về sau phải chăm sóc mình kỹ lưỡng nha. Bác sĩ nói cô phát sốt cũng là bởi vì mắc mưa còn tắm nước lạnh. Tô Khả, cô là một nữ sinh, tại sao lại tắm nước lạnh đây?”
Tô Khả nói: “Không có nước nóng.”
“Vậy sao cô không tự đi nấu nước nóng.”
“Tôi không biết mà. Tôi là học sinh mới!”
Tên đại ngốc nhốn nháo, không biết cô cũng sẽ không hỏi sao?
“Đúng rồi, huấn luyện viên Triệu.” Tô Khả xấu hổ.
Triệu Lâm nhìn bộ dáng cô vợ nhỏ kia của Tô Khả, lâng lâng hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Số điện thoại di động của huấn luyện viên Tô, anh nói cho tôi biết đi!”
Mắt Triệu Lâm sáng rực lên, “Cô và Cẩm Niên không phải là bạn bè trai gái à?” Chuyện này tiêu biểu rằng anh có cơ hội!
Tô Khả liếc tên đại ngốc một cái, “Bây giờ còn chưa phải, tương lai nhất định phải. Ai ui, anh cũng không cần làm trở ngại nhân duyên của tôi cùng Hoa Sen Trắng nha..., nói cho tôi biết nhanh lên, đến lúc đó bao lì xì người làm mai đỏ thẩm cho anh.”
“Không thể cho, cậu ấy sẽ giết chết tôi mất.” Triệu Lâm nói lời này không sai, nhưng cũng có lòng riêng. Chỉ là anh nghe đến cái câu “Đừng làm trở ngại nhân duyên của tôi cùng Hoa Sen Trắng” của Tô Khả, lòng anh chua xót, anh không phải là cảm thấy cô có điểm đáng yêu sao, sao cô có thể làm tổn thương lòng của anh như vậy hả?
Tô Khả nói: “Tôi không nói, anh ấy cũng sẽ không biết! Tại sao anh không cho tôi!”
Triệu Lâm: “. . . . . .”
Tô Khả thấy tên đại ngốc chính là thà chết không nói, lại thúc giục nói: “ai nha, nói cho tôi biết nhanh đi á. Nếu chuyện của tôi và anh ấy mà thành, tôi liền nhớ đại công của anh, đến lúc đó chuẩn bị cho anh nhiều cờ thưởng đỏ chót hoặc là viết thư khen ngợi anh cho lãnh đạo. . . . . . Còn có bao tiền lì xì của người làm mai . . . . . .”
“. . . . . .”
Tô Khả liếc thấy điện thoại di động của anh đang để túi quần của anh, sau đó chỉ một ngón tay lên trời, “Nhìn kìa, khói tên lửa…”
“Chớ phí sức, tai của tôi còn không nghe được có máy bay tới hay không sao.”
Tô Khả tức giận, trực tiếp bước lên đưa tay vào túi quần anh, lấy điện thoại di động rồi co cẳng chạy.
Trong nháy mắt tên đại ngốc nhìn bóng lưng đang chạy của Tô Khả, không có đuổi theo, chỉ là lòng chua xót lặng yên rơi lệ: lão đại, thật không phải tôi nói cho cô ấy biết!