Quân Giáo Sinh
Chương 63: Thời thơ ấu
Thanh âm non nớt của hài đồng vang vọng bên tai, rõ ràng đến độ tưởng như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
Cậu lúc còn rất nhỏ, từng cùng baba sống trong “tử thành” một đoạn thời gian.
Cậu còn nhớ rõ, không khí trong tòa thành dưới lòng đất luôn mang theo một cỗ hơi thở ẩm ướt, bên trong căn cứ to như vậy chỉ có mấy vị lão nhân của tổ chức Mạch nước ngầm và hai cha con bọn họ, baba mỗi ngày đều kể cho cậu nghe đủ loại truyền thuyết xa xưa, cái tên Diêu Quang tinh cậu vẫn luôn ghi tạc sâu trong đáy lòng — bởi vì cậu biết, baba từng học tại viện y học quân sự tốt nhất ở Diêu Quang tinh.
Việc mà trước đây Snow thích nhất, chính là ngồi ở trong lòng baba nghe ông kể các loại chuyện xưa.
Thanh âm của Lăng Phong vô cùng dịu dàng, kể chuyện xưa rất dễ nghe, Snow ngồi trong lòng ông, nghe ông kể các loại truyền thuyết lâu đời, cảm thấy trong lòng đặc biệt an ổn và hạnh phúc.
Trong suốt thời thơ ấu, cậu không hề có bất cứ người bạn nào, chỉ có một người thân là baba.
Đối với tiểu Snow mà nói, baba chính là bầu trời của cậu, là toàn bộ thế giới của cậu.
Những ngày an ổn thanh bình như vậy, kéo dài gần nửa năm.
Tòa thành Lạc Hà được xưng là “Tử thành” này ngăn cách với bên ngoài nhiều năm, rất nhiều thực phẩm lưu trữ trong đó đều đã quá hạn, hơn nữa không khí bên trong thành Lạc Hà không sạch sẽ, Snow vẫn chỉ là một đứa trẻ, sức chịu đựng không tốt, căn bản không thể nào sống ở trong này một thời gian dài. Lăng Phong bị bức đến bất đắc dĩ, đành phải mang theo con trai về tinh cầu Oman.
Có lẽ là trong lúc mang thai gặp phải nhiều khó khăn, Snow từ khi sinh ra đã có vấn đề về tim, không thể chữa được, cần phải tiến hành phẫu thuật cấy ghép tim. Lăng Phong mang theo con trai đến nhà người bạn tốt nhất khi còn học đại học – bác sĩ Ward. Ward có một phòng thí nghiệm độc lập ở tinh cầu Oman, Lăng Phong vừa lúc có thể thuận tiện chăm sóc con mình.
Ký ức thời thơ ấu của Snow, chính là những ký ức bôn ba khắp nơi cùng baba.
Snow cùng baba sống nương tựa lẫn nhau, hơn nữa thân thể từ nhỏ đã không tốt, cho nên cậu tuy mới chỉ năm tuổi nhưng đã vô cùng hiểu chuyện, baba nói cái gì cậu liền nghe cái đó. So với mấy đứa bé cùng tuổi thích nghịch ngợm phá phách, Snow ngoan ngoãn đến độ quả thực không giống như một nam hài năm tuổi.
Cậu rất nghe lời. Cho nên, khi Lăng Phong đột nhiên đưa cậu đến phòng thí nghiệm bí mật của bác sĩ Ward, đặt cậu vào trong khoang đông lạnh muốn tiến hành trị liệu đông lạnh cho cậu, cậu cũng không hề nghi ngờ, thực nghe lời ngoan ngoãn nằm trong đó, còn an ủi baba đang mang vẻ mặt khổ sở. “Không sao đâu, baba, con coi như ngủ một giấc là được….”
Loại khoang trị liệu đông lạnh này thường dùng cho bệnh nhân bị suy kiệt chức năng cơ thể, có thể đem người ta tạm thời ướp lạnh, dựa vào dịch dinh dưỡng bên ngoài cơ thể để duy trì tính mệnh. Tim của Snow ngày càng suy kiệt, nhịp tim chậm đến đáng sợ, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng đập, nếu không tiến hành phẫu thuật thay tim thì cậu sẽ không thể sống nổi nữa.
Cho nên Lăng Phong mới nhẫn tâm ướp lạnh nhi tử, lấy tế bào từ trên người cậu bắt đầu nuôi cấy cơ quan.
Cách thức tạo ra loại cơ quan nhân bản phục chế này vô cùng phức tạp, nếu không cẩn thận, cơ quan được tạo ra sẽ vướng phải đủ loại khuyết điểm không thể cấy ghép được. Snow tuổi còn nhỏ cũng không rõ những điều này, cậu chỉ biết nghe lời ở trong khoang đông lạnh ngủ say, đối với hết thảy bên ngoài đều hoàn toàn không biết gì cả.
Đến khi bác sĩ Ward rốt cuộc làm xong phẫu thuật cấy ghép tim cho cậu, rồi đợi cậu tỉnh lại, thời gian đã yên lặng trôi qua ròng rã năm năm.
Khi Snow tỉnh lại thậm chí còn không biết chính mình đang ở đâu, bị ướp lạnh trong thời gian dài khiến cho toàn bộ cơ thể cậu đều sắp héo rút, gầy đến mức như da bọc xương. Thân thể cậu vẫn là đứa trẻ năm tuổi kia, nhưng tuổi thực của cậu lại là mười tuổi, thời gian năm năm giống như đã bị rút toàn bộ khỏi sinh mệnh của cậu, chỉ để lại một khoảng trống rỗng.
Cậu không còn gặp được baba nữa.
Theo bác sĩ Ward nói, trong khoảng thời gian mà cậu ngủ say đã xảy ra rất nhiều chuyện, tướng quân Lăng Vũ bị khai trừ quân tịch, bí mật của tổ chức Mạch nước ngầm bị phơi bày, Quân bộ tiến hành truy bắt trên diện rộng đối với thành viên Mạch nước ngầm, baba vì lánh nạn nên phải tạm thời rời khỏi nơi này, không rõ tung tích.
Snow kinh ngạc ngồi nghe, đại não trì độn gian nan tiêu hóa những tin dữ khiến cậu không thể thừa nhận.
Có lẽ là do bị ướp lạnh đã lâu, nghe được tin baba không rõ tung tích, đến cả cảm giác rơi nước mắt cậu cũng sắp quên mất rồi.
Bắt đầu từ ngày đó, Ward liền nhận Snow làm con nuôi, nói với người bên ngoài Snow là cô nhi mất cha mẹ mà ông nhặt được, năm nay năm tuổi.
Ông âm thầm tiêm thuốc ức chế vào cho Snow, để Snow lấy thân phận Beta lớn lên.
Chỉ là, đứa trẻ năm tuổi kia càng ngày càng trở nên trầm mặc, cậu không thích kết bạn, không thích nói chuyện, tư thế ngủ luôn thành thói quen cuộn mình thành một đoàn, giống như khi còn nhỏ từng cuộn mình bên trong khoang đông lạnh kia.
***
Ba chữ “Diêu Quang tinh” xuất hiện, giống như đã xé ra một khe hở lớn dưới đáy lòng Snow.
Những ký ức xa xôi thời thơ ấu giống như thủy triều nháy mắt mãnh liệt trào ra, cảm giác băng lãnh khi nằm bên trong khoang đông lạnh chậm rãi theo sống lưng truyền lên trí óc, toàn bộ máu trong cơ thể tựa hồ đều bị đông lại.
Snow cứng ngắc đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân xa lạ kia.
Dung mạo của nam nhân vô cùng bình thường, nhưng lại có một đôi mắt rất đen, rất sáng, đối diện với ánh mắt của ông, đáy lòng Snow không khỏi khẽ run lên – ánh mắt này, đã từng xuất hiện vô số lần trong mộng, rất giống với nam nhân ôn nhu trong trí nhớ kia.
Tựa hồ như muốn chứng minh cho suy đoán của cậu, trước khi nam nhân rời khỏi phòng trưng bày tiêu bản, còn cố ý quay đầu nhìn cậu một cái.
Snow không hề do dự, lập tức đứng lên nói. “Thầy, em có chút không thoải mái, đi toilet một chuyến.”
Thầy giáo đi cùng hôm nay tính tình rất tốt, thấy sắc mặt Snow tái nhợt, vội vàng gật gật đầu, nói. “Mau đi đi, nếu nghiêm trọng thì nói cho tôi biết, tôi dẫn em đi khám bác sĩ.”
Snow gật gật đầu, bước nhanh ra khỏi phòng trưng bày.
Ra đến bên ngoài, quả nhiên thấy nam nhân kia đang đứng ở cuối hành lang chờ cậu.
Hai người cách hành lang thật dài đứng đối diện nhau, không ai mở miệng nói chuyện, nhưng loại cảm giác quen thuộc kia, vẫn khiến cho bọn họ ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra nhau.
Baba…..
Hốc mắt Snow lập tức đỏ lên, tiếng nói nghẹn trong cổ họng, lại không thể phát ra tiếng.
Ánh mắt Lăng Phong cũng có chút ướt át, lại chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh xoay người đi về phía toilet.
Hành lang bên trong bệnh viện khắp nơi đều có camera theo dõi, Lăng Phong căn bản không dám ở trên hành lang nói chuyện với Snow.
Hai người một trước một sau đi vào toilet, đúng lúc bên trong không có ai, Snow lúc này mới đóng cửa lại, xoay người nhìn nam nhân trước mặt.
Nam nhân nhẹ giọng hỏi. “Là…. Snow sao…”
Snow cứng ngắc gật gật đầu.
Nam nhân đưa tay bóc ra tầng mặt nạ sinh vật đặc chế trên mặt, lộ ra dung mạo tuấn tú nhã nhặn vốn có.
Snow. “…….”
Đã không ngừng nhớ nhung trong mộng hơn mười năm, nhưng khi khuôn mặt quen thuộc này xuất hiện ở trước mắt, Snow lại cứng ngắc không biết nên làm gì cho phải.
Cậu đã không còn là đứa bé ngây thơ thích ngồi trong lòng baba nghe chuyện xưa, đem baba trở thành toàn bộ thế giới của mình, cái gì cũng nghe baba nói.
Chia lìa hơn mười năm, khiến cho cậu thậm chí đã chấp nhận sự thực “baba có lẽ đã chết”.
Giờ phút này, Lăng Phong đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, suy nghĩ đầu tiên của Snow chính là mình có lẽ đang nằm mơ.
Lăng Phong tiến lên một bước, đưa tay muốn chạm vào tóc của con trai, đối diện với ánh mắt của Snow, lại cứng ngắc ngừng tay lại.
Nhìn thiếu niên trước mặt đã cao bằng mình, Lăng Phong chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt.
Ông vẫn còn nhớ rõ năm đó khi rời khỏi tinh cầu Oman, nhìn đứa bé đang cuộn mình thành một đoàn bên trong khoang đông lạnh kia, nhìn tiểu Snow năm tuổi sắc mặt tái nhợt cùng thân thể treo đầy các loại ống tiêm, ông đã đau lòng đến mức…. cơ hồ muốn chết đi.
Thế nhưng, con trai đang ở trong khoang đông lạnh chờ cấy ghép tim, ông không thể mang theo cậu đi, chỉ có thể ủy thác cho Ward tiếp tục hoàn thành thí nghiệm chế tạo, hi vọng rằng đứa trẻ này có thể sống sót.
Lúc cùng em trai Lăng Vũ vội vàng trốn đến thiên hà Isville, Lăng Phong thậm chí đã tuyệt vọng nghĩ, đứa nhỏ nhu thuận nghe lời kia, có lẽ sẽ không còn được gặp lại nó, vạn nhất thí nghiệm thất bại, nó cũng không có cách nào sống sót được.
Không nghĩ tới, giờ phút này, thiếu niên tên Snow cứ như vậy đứng ở trước mặt mình. Ngoại hình thanh tú nhã nhặn, dáng người thon dài cân xứng, một đôi mắt màu lam trong veo cùng mái tóc bạch kim mềm mại, đều cực kỳ giống cha ruột của cậu Udyr.
Cha con hai người cứ trầm mặc như vậy nhìn nhau thật lâu, Snow rốt cuộc hồi phục tinh thần, nhẹ giọng mở miệng nói. “……. Ba….. Ba?”
Tiếng baba này, Snow đã rất nhiều năm không gọi, thời điểm bật ra khỏi miệng bởi vì quá mức xa lạ, yết hầu vô cùng khô sáp, thanh âm mang theo nghẹn ngào khiến cho hai chữ đơn giản lại có vẻ mơ hồ không rõ.
Nhưng Lăng Phong lại lập tức nghe được, sống lưng đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó liền vươn tay, dùng lực ôm con trai vào trong ngực.
“Tiểu Nặc…..” (Tên phiên âm ra tiếng Trung của Snow là Tư Nặc đó ~)
Không còn là đứa nhỏ mềm mại trong trí nhớ kia, thiếu niên ôm vào trong lòng có dáng người thon dài mà mềm mại, cũng sắp cao bằng mình.
Lăng Phong dùng sức siết chặt tay, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người thiếu niên, một góc trống rỗng dưới đáy lòng, tựa hồ bị thứ gì đó nhồi đầy.
Snow cũng vươn tay đến, gắt gao ôm lấy nam nhân trước mặt. Hương vị nhẹ nhàng khoan khoái cùng hơi thở ôn nhu trên người nam nhân, là thứ mà cậu thích nhất khi còn thơ ấu, hoài niệm nhất khi đã trưởng thành. Là phần máu mủ tình thâm của cha con, ôn nhu khó có thể dứt bỏ.
Snow chôn mặt sâu vào trong lòng Lăng Phong, ôn nhu quen thuộc xa cách đã lâu, làm cho Snow cơ hồ muốn rơi nước mắt.
Tuy rằng rất muốn nói chuyện thật nhiều với con trai, nhưng dù sao trong này cũng là nơi công cộng, vạn nhất có người đi vào trái lại sẽ mất nhiều hơn được, Lăng Phong làm việc luôn chú ý cẩn thận, ôm cậu trong chốc lát, lập tức buông tay ra, ôn nhu nói. “Đợi một lát ta đi ra ngoài trước, chiều nay sau khi con tan học, đến địa chỉ này gặp ta….” Lăng Phong nhét cho con trai một tờ giấy.
Snow gật gật đầu, nói. “Vâng.”
Sau khi Lăng Phong rời khỏi, Snow đợi khoảng năm phút đồng hồ, lúc này mới xoay người đi về phòng trưng bày tiêu bản.
Các học viên cho rằng sắc mặt của cậu không bình thường là do bụng không thoải mái, không hề nghi ngờ cậu, hơn nữa Snow bình thường tính cách lãnh đạm, ở trong ban không quen biết nhiều người, cũng không ai chủ động đến hỏi thăm cậu.
Một buổi chiều tham quan nhanh chóng kết thúc, hơn năm mươi học viên dưới sự hướng dẫn của giáo viên trở về trường học ăn cơm.
Snow không trở về trường, mà trực tiếp xoay người đi tới địa chỉ mà baba cho cậu.
***
Lăng Phong thuê một căn phòng trong một tiểu khu trên Diêu Quang tinh, cũng là dùng cái tên giả “Charlie” này. Sáng ngày hôm qua sau khi đến đây ông đã sửa sang lại phòng ở xong xuôi rồi mới tới bệnh viện phỏng vấn, trước kia thường xuyên chuyển nhà, cho nên Lăng Phong đối với việc sắp xếp lại phòng đã sớm cực kỳ thuần thục, không mất đến nửa ngày đã bố trí những thiết bị dụng cụ trong nhà thành bộ dáng mà mình thích, cũng dọn dẹp toàn bộ phòng ốc một lần.
Khi Snow đi đến nơi này, nhìn đến là một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách sạch sẽ, ấm áp.
Baba rất thích sạch sẽ, Snow nhớ rõ trước đây cho dù là chuyển tới nơi nào, chỗ ở của hai người họ vẫn luôn sạch sẽ, chỉnh tề. Nhìn cửa sổ màu vàng nhạt cùng ghế sô pha mềm mại quen thuộc trong phòng, đáy lòng Snow đột nhiên có loại cảm giác như vừa “về nhà”.
Giống như trong ký ức khi còn nhỏ của cậu, chỉ cần là nơi có baba, với cậu mà nói chính là gia đình ấm áp nhất.
Lăng Phong thấy con trai đang quan sát căn phòng, nhịn không được mỉm cười một chút, ôn nhu nói. “Mau vào đi, đây là phòng ở ta thuê tạm.”
Snow đi vào trong phòng, ngay lập tức ngửi được một cỗ hương vị, Lăng Phong xoay người mang ra một cái nồi đá từ trong phòng bếp, bên trong là canh xương thơm nồng, trên bàn còn bày vài món ăn thanh đạm lót dạ, chỉ là nhìn một chút cũng đã khiến cho cảm giác thèm ăn tăng lên.
Lăng Phong kêu Snow ngồi xuống trước bàn ăn, cầm lấy đôi đũa đưa cho cậu, còn tự mình xới cho cậu một chén cơm, mỉm cười nói. “Tham quan cả buổi chiều, con đã đói bụng rồi đi?”
Snow gật gật đầu, nhận lấy bát đũa từ trong tay của baba, vùi đầu ăn cơm.
Lúc hai người đang ăn, máy truyền tin của Snow đột nhiên kêu lên, Snow lấy ra nhìn thoáng qua, thấy tên của Brian, lập tức từ chối, nhắn lại vài dòng. “Tôi có chút việc, cậu cứ ăn cơm đi.”
Sau khi trở về từ thủ đô, Brian liền đặc biệt thích dán lấy Snow, mỗi ngày cơm trưa cơm chiều đều phải hẹn ăn cùng nhau, ân cần lấy cơm lấy đồ ăn cho Snow, quả thực chẳng khác nào bảo mẫu của Snow. Ngay cả rất nhiều học viên trong viện y học cũng đều quen biết Brian — đại soái ca giống như là thần giữ cửa mỗi ngày đều đứng trước viện y học chờ Snow, là bạn trai của Snow.
Lăng Phong thấy máy truyền tin của Snow vang lên, nhịn không được hỏi. “Ai tìm con vậy? Có chuyện sao?”
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của baba, Snow vội vàng xấu hổ cất máy truyền tin, nói. “Không có việc gì, bạn ký túc xá tìm con ăn cơm.”
Lăng Phong cũng không hỏi nhiều, mỉm cười gắp một ít đồ ăn vào trong bát của con trai.
Sau khi cơm nước xong, cha con hai người cùng nhau ngồi trên sô pha, Lăng Phong gọt một đĩa hoa quả, nhưng Snow lại không có tâm tình ăn cái gì, nhịn không được ngẩng đầu nhìn ông, nhẹ giọng hỏi. “Baba, mấy năm nay người ở đâu? Con vẫn không tra được bất cứ tin tức gì….”
Lăng Phong trầm mặc một lát, mới nói. “Năm đó Quân bộ tiến hành lùng bắt các thành viên của Mạch nước ngầm, ta chỉ có thể đem con phó thác cho Ward chăm sóc, tạm thời rời khỏi tinh cầu Oman. Sau này Lăng Vũ cũng xảy ra chuyện, chúng ta cùng nhau chạy trốn tới thiên hà Isville, tránh ở nơi đó rất nhiều năm.”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của baba, Snow cũng không khỏi cảm thấy đau lòng. Là một trong mười đối tượng cấp cao của Mạch nước ngầm bị Quân bộ truy nã – giáo sư Sander, những năm qua baba vì che giấu tung tích, nhất định đã qua không dễ dàng.
Nghĩ đến đây, Snow nhịn không được nhẹ nhàng cầm tay ông. “Vậy người hiện tại có an toàn không? Tại sao lại đột nhiên đến Diêu Quang tinh?”
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi. “Có phải con đã quay về thành Lạc Hà tìm thuốc ức chế hay không?”
Snow kinh ngạc. “Sao người biết?”
Lăng Phong nói. “Ta đã từng nói với con, ta có một người em trai song sinh, con có nhớ rõ không? Người dùng thuốc mê đánh ngất con trong căn cứ dưới lòng đất, chính là Lăng Vũ.”
Snow trầm mặc trong chốc lát, mới không thể tin nổi nói. “Người đi giày quân đội màu lam kia sao? Cư nhiên lại là ông ấy?”
Lăng Phong gật gật đầu. “Ngày đó đúng lúc hắn có nhiệm vụ bí mật cần chấp hành, sợ con gặp phải bệ hạ, mới tạm thời gây mê con. Hắn đoán con là con cái của thành viên Mạch nước ngầm, tiện tay lấy của con mấy sợi tóc, sau khi trở về để ta làm xét nghiệm gen, ta mới biết được tung tích của con.” Lăng Phong nói tới đây, nhịn không được gắt gao cầm lấy tay của Snow, “Mấy năm nay vẫn không có tin tức của con, ta còn nghĩ rằng con….”
Snow nhẹ giọng nói. “Giải phẫu năm đó rất thành công. Chỉ là, chưa được vài năm, chú Ward đã ngoài ý muốn qua đời, con đem căn phòng ông ấy để lại bán đi, chuyển khỏi nơi đó….”
Năm đó Ward vì muốn che giấu thân phận của Snow, tránh cho Quân bộ đến điều tra, ông đã đem Snow thành một cô nhi lén lút nuôi ỏ trong nhà, Snow không có hộ tịch chính thức ở tinh cầu Oman. Lăng Phong chỉ biết là Ward đã qua đời năm năm trước, ông cho rằng cuộc phẫu thuật năm đó của Snow thất bại, đã sớm không còn trên đời, bởi vậy trong lòng vẫn rất khổ sở….
Không nghĩ tới Snow cư nhiên bán phòng ở đi, rời khỏi nơi đó.
Snow nhẹ giọng giải thích. “Chú Ward không còn, con không có đủ sinh hoạt phí… Cho nên đã bán phòng ở, thuê một nơi rẻ hơn để sống.”
Lăng Phong đau lòng không biết nên nói gì.
Mấy năm nay, đứa nhỏ này đã sống một mình như thế nào? Cậu chịu bao nhiêu khổ, Lăng Phong thậm chí còn không dám tưởng tượng.
Trầm mặc thật lâu, Lăng Phong mới hỏi. “Vậy con…. Thi vào trường quân sự St. Romia như thế nào?”
Snow biểu tình bình tĩnh nói. “Con từ nhỏ đã muốn làm bác sĩ, muốn giống như người đến học tập ở Diêu Quang tinh…. Mười ba tuổi, con làm giả thẻ chứng minh thân phận, viết lên đó cha mẹ đều là Beta, đã hi sinh trên chiến trường, sau đó trà trộn vào trường học, nhà trường cũng lười đi tra chi tiết bối cảnh của con, cho nên đã cho phép con đến học….”
Một khắc kia, Lăng Phong rất muốn gắt gao ôm Snow vào trong lòng giống như trước đây.
Thế nhưng, nhìn thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh, biểu tình đạm mạc, nghe cậu dùng ngữ khí trấn định nói ra những chuyện cũ đó… Lăng Phong biết, ôm ấp cùng an ủi như vậy, cậu đã không còn cần nữa.
Đứa nhỏ này, trong những năm đấu tranh gian khổ để sinh tồn, đã sớm xây lên một bức tường thành cứng rắn mà băng lãnh như đá tảng dưới đáy lòng.
Lăng Phong trầm mặc thật lâu.
Snow đã trưởng thành, không còn cần đến sự che chở của baba. Cậu có suy nghĩ và mục tiêu của mình. Cậu cũng nguyện ý vì lý tưởng của mình mà cố gắng. Thân là baba, ông có tư cách gì để ngăn cản?
Nói chuyện tới tận hơn mười một giờ tối, đến khi Snow không thể không rời đi, Lăng Phong rốt cuộc mở miệng nói. “Snow, con là Omega, tiếp tục ở lại trường học sẽ rất nguy hiểm… Nếu như con đồng ý, hãy cùng baba rời khỏi đây đi. Ta sẽ ở nơi này trong khoảng mười ngày, con trở về suy nghĩ cẩn thận một chút, đến lúc đó nhớ cho ta câu trả lời thuyết phục.”
Snow ngưng một chút, gục đầu xuống nói. “……. Con sẽ suy xét.”
***
Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trên Phá Quân tinh đặc biệt lớn, ban ngày vô cùng nóng bức, buổi tối lại rét lạnh thấu xương.
Sau khi rời khỏi chỗ ở của baba, Snow nhét tay vào túi áo, một mình một người đón gió đi trên phố khuya.
Cậu về mặt sinh lý là mười tám tuổi, trên thực tế lại được sinh ra từ hai mươi ba năm trước, khoảng thời gian năm năm đã bị rút khỏi sinh mệnh của cậu, trở thành một mảng ký ức hoàn toàn trống rỗng.
Trước năm bốn tuổi, cậu từng có một gia đình hạnh phúc, cha cùng baba đã mang theo cậu sống trên một tinh cầu lúc nào cũng có tuyết rơi, cậu không nhớ rõ lắm bộ dáng của cha, chỉ nhớ nam nhân kia luôn thích ôm cậu vào trong ngực, cụng trán vào trán cậu, ngữ khí ôn nhu nói. “Con trai bảo bối của ta, con sao lại lớn chậm như vậy? Nhanh lớn lên đi, lớn rồi ta sẽ dạy con chơi các loại cơ giáp.”
Thế nhưng không đợi cậu lớn lên, cha đã đột nhiên rời đi.
Baba mang theo cậu bắt đầu thời gian lưu vong suốt một năm trời, bọn họ đã đi qua tòa thành dưới lòng đất mù mịt, đi qua tinh cầu Ryan hoang vắng, sau này lại tìm một chỗ an thân ở tinh cầu Oman.
Cậu trước đây trái tim không tốt, bị baba bỏ vào khoang đông lạnh, ướp lạnh suốt năm năm trời, đến khi tỉnh lại, giải phẫu cấy ghép tim hoàn thành, baba cũng đã đi….
Có lẽ là do khi còn nhỏ đã trải qua quá nhiều chuyện, tính cách của Snow càng ngày càng lạnh, tình cảm cũng biến thành chết lặng, đối với người xa lạ sẽ không tự chủ được sản sinh ra cảm xúc đề phòng.
Hôm nay lúc nhìn thấy baba, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng cậu lại hoàn toàn không còn thứ cảm giác ỷ lại mãnh liệt đối với baba giống như trước đây nữa.
Buông bỏ tất cả rời khỏi nơi này với baba? Làm sao có thể?
Đáy lòng Snow kỳ thật đã có đáp án, nhưng đối diện với ánh mắt ôn nhu của Lăng Phong, cậu không muốn nói ra sự thật đả kích nam nhân ấy.
— Con của người đã sớm không cần đến sự bảo vệ của người. Trong những năm người rời đi, nó đã học được cách chăm sóc chính mình, nó cũng có thể nuôi sống chính mình, trái tim nó được đổi mới một lần, đã sớm trở nên vô cùng kiên cố.
***
Khi Snow trở lại ký túc xá đã là mười hai giờ, cơ hồ là sát ngay thời gian đóng cổng.
Vừa vào cửa, đã thấy Brian ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, vẻ mặt nôn nóng chờ đợi, thấy cậu đi vào, lập tức giống như một chú chó lớn thân thủ nhanh nhẹn nhào qua đây, vươn hai cánh tay hữu lực, gắt gao ôm cậu vào trong ngực.
“Cậu rốt cuộc là đi đâu vậy? Máy truyền tin thì đóng, khuya như vậy còn không trở về, làm cho tôi rất lo lắng có biết hay không?”
Nam sinh đem cằm gác lên trên vai bắt đầu lải nhải, trong thanh âm trầm thấp lộ ra sự quan tâm rõ rệt.
Snow sửng sốt một chút, có lẽ là do đã đi lâu trong gió lạnh, đột nhiên được Brian ôm vào lòng, cái loại ấm áp thấm vào ruột gan này, làm cho đáy lòng luôn luôn lạnh lẽo cứng rắn tựa hồ đột ngột nứt ra một kẽ hở rất nhỏ khó có thể nhìn thấy.
Snow lẳng lặng đứng ở nơi đó cho Brian ôm.
Cậu đã trải qua quá nhiều rét lạnh, cho nên đối với loại ấm áp này luôn có thứ áo giác tựa như “sẽ biến mất bất cứ lúc nào”, cậu không dám mở rộng lòng đón nhận một người, cậu sợ hãi chính mình sẽ lại bị bỏ lại.
Một lần là cha, một lần là baba, một lần là chú Ward đã nuôi lớn cậu….
Mỗi lần bị bỏ lại, cậu đều bất lực, cậu tuổi còn nhỏ, thậm chí cũng không biết nên biểu đạt nỗi đau đớn của mình như thế nào.
Lúc cha đi cậu mới có bốn tuổi, đợi không được cha trở về, cậu thậm chí còn ngây thơ không biết nguyên nhân. Lúc baba rời đi, cậu mới đi ra từ khoang đông lạnh, sau khi biết tin baba không rõ tung tích, cậu đến cả nước mắt cũng không thể chảy ra. Lúc chú Ward qua đời, cậu đã trưởng thành, học được cách để che giấu nỗi đau, cũng học được làm thế nào để nuôi sống chính mình.
Còn Brian?
Mình có thể tin tưởng cái mà y gọi là …. vĩnh viễn không rời không?
Trầm mặc thật lâu, Snow mới nhẹ giọng hỏi. “Nếu tôi không trở lại, cậu sẽ làm gì bây giờ?”
Brian lập tức siết chặt tay, thấp giọng nói. “Đừng có đùa kiểu này… Cậu đi đâu thì tôi sẽ đi đến đó, dù sao thì tôi đã định là sẽ phải theo đuôi cậu rồi… Cậu nếu dám không trở lại, tôi cho dù lật tung cả vũ trụ lên cũng phải tìm được cậu…”
Brian dừng một chút, dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói. “Snow, cậu còn không rõ, cậu đối với tôi quan trọng đến nhường nào hay sao?”
Snow giật mình.
Tôi… đối với cậu…. rất quan trọng sao?
Từ nhỏ đến lớn, trong lòng Snow từng có ba người rất quan trọng, người cha mà cậu sùng bái nhất, baba mà cậu thích nhất, chú Ward mà cậu cảm kích nhất, những người này cuối cùng đều bởi vì đủ loại lý do mà rời khỏi cậu, để lại cậu một mình trên tinh cầu rét lạnh mà gian nan lớn lên.
Hôm nay, lần đầu tiên, Snow được hưởng loại đãi ngộ “được người ta đặt ở vị trí quan trọng”.
Cũng là lần đầu tiên, cậu cảm nhận được sự ấm áp khi “được người ta chờ đợi”.
Khe hở vỡ ra trên lớp vỏ ngoài lạnh lẽo dưới đáy lòng tựa hồ càng ngày càng lớn, thân thể cứng ngắc trong ôm ấp của Brian dần dần trở trên mềm mại.
Snow nhẹ giọng nói. “Brian….”
Brian lập tức đáp lại. “Làm sao? Cậu có phải là không thoải mái hay không? Sắc mặt khó coi như vậy, là sinh bệnh sao?”
Nam sinh dùng mu bàn tay thử độ ấm trên trán Snow, vẻ mặt khẩn trương, trong mắt cũng tràn đầy lo lắng.
Snow đối diện với ánh mắt của y, đáy lòng ấm áp, nhịn không được dựa đầu vào ngực y, nhẹ nhàng mà ôm lại y.
— Brian, cảm ơn cậu, đã đặt tôi ở vị trí quan trọng như vậy.
— Cảm ơn cậu, ở trong đêm khuya rét lạnh như vậy, vẫn cố chấp, chờ tôi trở lại.
Hết chương 63.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp