Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 867: Về kinh (02)


Chương trước Chương tiếp

- Như ngươi đã nói, ta không có dấu hiệu làm phản, lại vừa lập đại công, tất cả nguy hiểm đều do bọn chúng tưởng tượng ta. Bọn chúng không thể dùng tội danh "có thể có" để giết ta được.
Thẩm Mặc cười mỉa mai, chỉ có trước mặt huynh đệ, y mới không che giấu:
- Các vị trọng nội các đều thận trọng sẽ không học Tần Cối đâu.
- Cho nên bọn họ chẳng những không thể không bức ép, còn phải vỗ về ổn định ta. Biện pháp tốt nhất là thi ân. Không phải tự khoe chứ, công lao của ta đủ để phong công tước rồi.
Thẩm Mặc nói như đang tính kế người khác:
- Được, cho dù công tước quá quý trọng, không thể dễ dàng phong, vậy phong cho ta hầu tước thì không dị nghị gì chứ?
Y giơ ba ngón tay ra:
- Sau đó có thể có thể dùng các bước sau, xét sức khỏe của hoàng đế, bước tiến có thể nhanh hơn trước.
- Bước đầu tiên, hiện giờ chiến sự đã dừng, quyền lực binh mã chín tỉnh của ta khẳng định bị thu lại. Như thế danh chính ngôn thuận ta không thể nói gì.
Thẩm Mặc càng nói mặt càng lạnh lùng:
- Bước thứ hai, lập tức triệu hổi ta về kinh, nếu ta chối từ không về, triều đình có tiền đề xử trí ta ... hiện thiên hạ cũng không có tiền đề để tạo phản, bọn họ biết rõ ta không thể tạo phản, bọn họ lo là quyền bính ta quá lớn mà thôi.
- Vừa rồi nói ta không thể không phụng chiếu, ta về rồi có một loại xử lý, đó là ta ở kinh thành, không binh không cốt, chẳng qua chỉ là một thư sinh, muốn làm gì ta còn chẳng phải chỉ trong một ý nghĩ của bọn chung? Có điều ta cho rằng bọn chúng chỉ có thể phong hầu tước cho ta bịt miệng thiên hạ. Bản hầu thân phận cao quý như thế làm gì cũng là hạ mình cho nên sẽ mang ta lên bàn để thờ, cùng lắm là hỏi ý quốc gia đại sự ... Thiên hạ đâu ra lắm đại sự thế, nên ta sẽ giống như mấy vị quốc công gia, vĩnh viễn bị gạt sang lề ...
Nhiều năm qua Thẩm Mặc rất ít khi nói dông dài như thế, có thể thấy uất ức trong lòng y tới mức không phát tiết không hả:
- Đây là kế quang minh chín đại, thậm chí trăm năm sau sử gia sẽ xưng tụng, trích dẫn nhiều lần, kể làm sao để nhẹ nhàng tiêu trừ uy hiếp của quyền thần.
- Bớt giận bớt giận.
Thẩm Kinh nghe mà choáng váng:
- Nói không chừng là hoàng thượng chí nhớ ngươi, muốn gặp ngươi lần cuối.
- Không, ngươi không hiểu bọn chúng, bọn chúng không làm thế mới là ngu xuẩn.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Không tin ngươi đợi xem, Dương Bác sẽ mau chóng quay lại, còn mấy vị công gia cũng sẽ xuất sơn nắm binh quyền.
- Bất kể thế nào ta cũng tin phán đoán của ngươi, cùng lắm để bọn chúng chỉnh ngươi, dù sao cũng như ngươi nói đấy, bọn chúng không thể làm gì được ngươi, làm một tước gia nhàn tản cũng tốt, cuộc đời tươi đẹp không thể chỉ bán mình cho quốc gia, còn phải hưởng thụ cuộc sống chứ.
- Ta buông tay được sao? Mười mấy năm qua chuyện ta làm không ai có thể thực sự hiểu được, nên đừng nhìn hiện giờ đang triển khai oanh liệt, nhưng một khi ta không còn nữa, khẳng định sẽ bị người ta phế từng cái một. Thường nói người chết chính sách dừng, giờ ta chưa chết chính sách đã dừng, ta không chấp nhận.
Thẩm Mặc siết chặt nắm tay, nói từng chữ một:
- Có ông gia nói nói "đại trượng phu không thể một ngày không có quyền", ban đầu ta chỉ nghĩ đó là cái cớ quyến luyến phú quý của ông ta, giờ mới biết trong đó bao hàm bất lực nhường nào.
- Vậy ngươi định làm gì?
Thẩm Kinh mặt trở nên nghiêm trọng:
- Huynh đệ người không thể đấu với trời ...
- Còn có ông già khác nói, đấu với trời, khoái lạc vô cùng.
Thẩm Mặc cười nhạt:
- Cái mầm ta gieo đã hơn mười năm, giờ vẫn thời kỳ mầm non. Có câu mười năm cây cho gỗ, ta cần tranh thủ thêm ít nhất mười năm nữa, lúc đó cho dù ta không che mưa chắn gió được cho nó nữa, nó cũng chống chịu được.
Thẩm Kinh không hiểu cái mầm đó là gì, nhưng hắn biết huynh đệ của mình cần mình, vì thế không hỏi nữa:
- Nói đi, ngươi cần ta làm cái gì?
- Trước kia ta để ngươi tới Lữ Tống một là tìm việc thích hợp cho ngươi, hai là để đường lùi cho Thẩm gia chúng ta, ngươi quản lý nơi đó cho tốt là giúp đỡ lớn nhất rồi.
Thẩm Mặc thở dài:
- Lần này ta đem A Cát và Thập Phần nam hạ, để A Cát bái Ngô Bách Bằng làm thấy, Thập Phần bái Trịnh Nhược Tằng làm thầy, cả hai vị đó không chỉ học vấn cao, hơn nữa trí dũng đa tài, tin rằng đồ đệ họ dạy lên không phải là con mọt sách.
Sao nghe như thác cô vậy! Thẩm Kinh la hoảng:
- Chuyết Ngôn, thực sự tới mức đó sao?
- Ngươi nghĩ đi đâu thế?
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Ta còn cả đống vợ con tại kinh thành, nếu muốn thác cô cũng đâu thể không quan tâm tới họ, chẳng qua là muốn hai đứa nó theo sư phụ học lấy bản lĩnh, tương lai không vào quan trường cũng có đường ra.
Thẩm Kinh tức giận:
- Người ta nói đánh hổ nhờ huynh đệ, ra trận dựa cha con, ngươi muốn liều mạng, lại còn lừa ta.
- Không phải liều mạng, nhưng thành bại trong gang tấc, lúc nào phải tính toán xấu nhất.
Thẩm Mặc vỗ vai hắn:
- Yên tâm, ta có thuyền nhanh ở Thiên Tân, thấy chuyện không lành là chạy ngay, tới nương tựa ngươi, huynh đệ ta tiêu dao hải ngoại, không phụ kiếp này.
- Hi vọng không có ngày đó.
Thẩm Kinh nghiến răng nói:
- Nếu thực sự có ngày đó, dù là núi đao biển lửa ta cũng phái người đi đón ngươi.
- Đó là nhiệm vụ của Trường Tử.
Thẩm Mặc cười:
- Ngươi làm cho tốt ở Lữ Tống, đừng để người ta đuổi về nước là được.
- Coi thường ta phải không.
Thẩm Kinh vỡ lẽ:
- Thảo nào ngươi giam Trường Tử ở thủy sư đông nam, hóa ra chuẩn bị cho tương lai, đúng là gian manh xảo quyệt.
Gặt gỡ vội vã, Thẩm Kinh liền dẫn nhi tử trở về.
Tiễn Thẩm Kinh đi, Thẩm Mặc dẫn Thẩm Chí Khanh về Thanh Hóa, vì chính cục trong nước bất ổn, Lê Duy Bang không thể tới Bắc Kinh, đành giao ấn tín cho Thẩm Mặc, nhờ y chuyển giao cho hoàng đế.
Giao dặn hết công việc ở An Nam xong, Thẩm Mặc xuất phát, Ngô Bách Bằng và Thẩm Chí Khanh đưa tiễn, Thẩm Chí Khanh quyến luyến đưa tiễn mãi tới hơn ba mươi dặm, Thẩm Mặc không cho hắn tiễn nữa:
- Còn theo nữa là về tới Quảng Tây đấy.
- Theo cha về cũng tốt.
Thẩm Chí Khanh cười:
- Sau này không được gặp cha nữa.
Thẩm Mặc đưa roi vụt vờ hắn một cái, cười mắng:
- Tưởng cha không biết hả?
Thẩm Chỉ Khanh đỏ mặt:
- Cha nói điều gì thế, con không hiểu.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Nếu là đệ đệ con nó không đỏ mặt đâu.
- Đệ đệ con?
Thẩm Chí Khanh tròn mắt:
- Nó cũng thích A Man tỷ tỷ sao?
Đám thị vệ xung quanh phì cười.
Thẩm Mặc bảo thị vệ:
- Các ngươi đừng cười, tên tiểu tử này vờ hồ đồ đấy.
Nhi tử của y và Nhược Hạm, dù có ngốc, cũng đâu quá ngốc được.
- Con đâu có.
Thấy suy nghĩ của mình bị cha đoán ra, Thẩm Chí Khanh ngượng ngùng nói:
- Con chỉ muốn theo cha về, Quảng Tây mới bình định, A Man tỷ tỷ nhất định cần người giúp.
Thẩm Mặc không cười nữa, kiên nhẫn nói:
- Con hiện giờ không hiểu gì, chỉ làm A Man tỷ tỷ thêm vướng bận, theo Ngô sư phụ học cho tốt đi, tương lai sẽ giúp được A Man rất nhiều.
- Nhưng ...
Chí Khanh kìm rất lâu mới nói:
- Con sợ vài năm nữa Sĩ Khanh sẽ giành trước.
Thập Phần mang họ Ân của mẹ, tên đầy đủ là Ân Sĩ Khanh.
- Con tưởng tất cả đều thích ngự tỷ sao?
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Yên tâm, đệ đệ con trước khi đi nói với cha, A Man không thuộc sở thích của nó, nó không tranh với con đâu. Tiểu tử thối, nếu không phải đệ đệ của con nói cho, cha không biết con có tâm tư này.
- Kỳ thực đều là tình cảm một phía của con.
Thấy phụ thân tựa hồ không giận, Thẩm Chí Khanh lấy dũng khí nói:
- A Man tỷ tỷ luôn coi con là thằng nhóc.
- Nói câu này chứng tỏ con đúng là thằng nhóc.
Thẩm Mặc cần roi ngựa khẽ vỗ con:
- Trước tiên hãy thành nam nhân đã, sau đó mới đi chinh phục A Man, đó mới là việc nam tử hán làm.
- Vâng, con hiểu rồi.
Thẩm Chí Khanh kích động vô cùng:
- Không ngờ cha thông thoáng như vậy.
- Cha lúc nào không thông thoáng.
Thẩm Mặc hiền từ nhìn con, rất lâu sau mới thở dài:
- A Cát, hôm nay chia tay, cha con ta không biết bao giờ mới gặp lại, con một mình ở phương nam, phải tự chăm sóc bản thân.
- Cha ...
Lần đầu thấy trong mắt phụ thân lộ vẻ lưu luyến, Thẩm Chí Khanh vành mắt ướt đẫm:
- Cha cũng bảo trọng.
Hai cha con bịn rịn từ biệt, Thẩm Mặc dẫn quân về nước bắc thượng.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...