Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Chương 74: Đời này, trả cho tôi những món nợ mà các người thiếu đi!


Chương trước Chương tiếp

Editor: Trà sữa trà xanh

Beta: Shin-sama

Cuối cùng Nguyễn Bắc Thần vẫn êm dịu, để Hà Thục Mẫn ôm mấy cái sủi cảo hấp trong lòng trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Phòng của Nguyễn Bắc Thần bày biện trang hoàng theo phong cách ấm áp, phong cách thiết kế có khuynh hướng theo yêu thích của Hà Thục Mẫn.

Có thể nói như sau, Nguyễn Bắc Thần trang trí phòng mình không vì bản thân, mà đặc biệt chuẩn bị cho mẹ của mình.

Lúc lên lầu, Hà Thục Mẫn bắt đầu nổi tính khí trẻ con, không chịu ngồi xe lăn, bắt Nguyễn Bắc Thần dìu từng bước từng bước, đi khập khễnh trở về phòng ngủ.

Đợi đến khi an bài thỏa đáng tất cả mọi chuyện, Nguyễn Bắc Thần đi từ trong phòng ngủ của mình ra, bước đi nhẹ nhàng thong thả, mỗi một bước đều hết sức cẩn thận, không phát ra bất kỳ tiếng vang nào, từ trên lầu đạp xuống bậc thang, lặng yên không tiếng động đi tới bên cạnh Giản Trang.

Bên tai có một dòng khí nhỏ lướt qua, Giản Trang cảm thấy có người đến gần, cũng không ngẩng đầu, hết sức chuyên chú nhìn cuốn sách dầy trên đầu gối, nhàn nhạt mở miệng nói với Nguyễn Bắc Thần bên người: "Xong việc rồi hả? Vừa nãy anh nói có chuyện muốn nói với tôi, là chuyện gì?"

Nguyễn Bắc Thần đứng bên người cô mím môi một cái, khẽ mỉm cười: "Tôi cho là cô rất chuyên tâm đọc sách, sẽ không phát hiện ra tôi."

Tầm mắt của Giản Trang vẫn còn đặt trên những hàng chữ, nhưng miệng vẫn lưu loát nói chuyện với anh: "Không có, tôi thấy sách này đã đổ mồ hôi lạnh, lực chú ý lập tức đề cao rất nhiều, lúc anh ra ngoài cửa phòng tôi đã phát hiện."

"Không phải chỉ là một quyển sách liên quan đến tâm lý học thôi sao, không cần sợ như vậy." Đường cong trên gương mặt tuấn mỹ càng thêm nhu hòa, cặp mắt hẹp dài âm trầm lạnh lẽo của Nguyễn Bắc Thần đã nhạt rất nhiều, con ngươi sóng nước thẳng tắp nhìn gò má của Giản Trang, đáy mắt lộ ra một tia cười nhợt nhạt: "Mới vừa rồi nghe nhiều chuyện về tôi như vậy, cho nên bây giờ trong lòng của cô đang tích cực suy nghĩ về chuyện của tôi chứ gì? Là bắt đầu… Quan tâm tôi sao?"

Giọng nói của anh không lạnh lẽo như bình thường, lời nói vui vẻ nhẹ nhàng, lúc nói xong câu cuối, trong lời nói vui vẻ mơ hồ lộ ra một nụ cười ấm áp, như đang trêu đùa hỏi cô.

"Tôi mới…" Lời của cô còn chưa nói hết, liền lập tức im lặng, nuốt lời nói kế tiếp trở vào, đóng sách dày trên đầu gối lại, tầm mắt của cô rời khỏi quyển sách, nhìn Nguyễn Bắc Thần đứng ở bên cạnh mình, tính toán mặt đối mặt giải thích, nhưng khi ánh mắt của cô lướt đi, liếc nhìn khuôn mặt âm nhu của anh đang mỉm cười thì cô hoàn toàn hóa đá sững sờ ở tại chỗ, chỉ mới liếc mắt nhìn khuôn mặt đang cười của anh, mắt thiếu chút nữa bị lóe luôn!
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...