Niệm An day day huyệt Thái Dương nhớ lại nói: “Đúng vậy, rất giày vò.Em đang rất đau lưng, thiếu chút nữa còn không xuống giường được.”
Lão Thẩm cau mày: “Kịch liệt thế sao? Cậu ta cũng chẳng để ý gì cả, ngộ nhỡ làm tổn thương đứa nhỏ thì sao, để cho cậu ta chui vào một cái góc nhỏ mà khóc.”
Niệm An ngồi xuống bên cạnh bọn họ: “Hai người thì sao, tối qua em ngủ không được ngon, bảo anh ấy đổi lại hướng giường.” Cô xoa eo, than nhẹ một tiếng, “Ai mà biết được sau khi đổi lại vẫn không ngủ được, cho nên lại bắt anh ấy đổi lại, giằng co hơn nửa đêm, bốn năm giờ sáng mới ngủ.”
“Phụt ——“ Lão Thẩm cùng Tô Tô đồng loạt phun sữa tươi ra ngoài, sau đó lại đồng loạt kêu: “Hai người thật là nhàm chán.”
Niệm An cười một tiếng: “Hai người tin thật à?”
Vì vậy, người phụ nữ vừa mới kết hôn thành công trêu chọc đôi vợ chồng già.
Sáng sớm hôm đó Lão Mộ đi đâu? Anh không có ở khách sạn, buổi sáng Niệm An ngủ dậy liền thấy mảnh giấy anh nhắn lại cho mình, nói là ra ngoài mua chút đồ, còn về việc mua gì thì – bí mật! Người đàn ông này càng ngày càng lắm chuyện.Niệm An thử hỏi vợ chồng Lão Thẩm, kết quả là chẳng ai biết, còn về phần nhân viên của khách sạn, ai cũng đều là người của Lão Mộ, đương nhiên là không chịu nói anh đi đâu rồi.
Niệm An thở dài trong lòng, người đàn ông này không đi làm, cũng không biết đi đến chỗ quái quỷ nào.Mới vừa kết hôn đã mang tiếng xấu, sau này không biết có khá hơn không.Cô nghĩ sau khi anh trở về nhất định phải xem bằng được anh mua cái gì, nếu....Hừ hừ, xem cô trị người đàn ông này như thế nào!
Đi qua khách sạn, có một con đường dài khoảng trăm mười thước, tiếp tục đi qua một công viên nhỏ, còn có....Được rồi, không phải đi nữa, trong công viên nhỏ này, có hai người đàn ông.Một người họ Tiêu, một người họ Mộ.Còn có bàn đá, hai cái ghế đá, người đàn ông họ Tiêu mở miệng trước: “Hôm nay tìm tổng giám đốc Mộ ra ngoài, không có ý gì khác, chỉ là muốn bàn bạc với anh về vấn đề hạng mục.Lần trước bản kế hoạch anh đưa tôi đã xem, khá là khả thi.”
Lão Mộ liếc anh một cái: “Nếu là công việc, không phải là nên tìm người đầu tư thương lượng sao?” Không cần nghi ngờ gì nữa, người đầu từ mà Lão Mộ nhắc tới chính là Niệm An.
Tiêu Thần đảo mắt nói: “Được rồi tổng giám đốc Mộ, cũng không khác nhau lắm.Nếu anh không hứng thú, xem như tôi chưa từng tìm anh.” Nói xong, anh đứng lên định đi.
Lão Mộ cười: “Người trẻ tuổi, gấp gáp như vậy làm gì? Tôi chỉ là cảm thấy kỳ lạ, lúc trước Mộ thị liên lạc với cậu ....cậu không chịu hợp tác, tại sao bây giờ lại chủ động tìm tôi?”
Tiêu Thần giống như nghe kể chuyện cười: “Mộ thị tài lực phong phú, chiếm được phần lớn thị trường đồ trang sức đá quý, hợp tác với vô số doanh nghiệp, tại sao tổng giám đốc Mộ lại coi trọng hạng mục của tôi tới vậy? Tổng giám đốc Mộ có thể giải đáp thắc mắc của tôi không?” Còn không phải là vì một người phụ nữ hay sao?Nếu không phải Niệm An đầu tư hạng mục này, Mộ Hữu Thành anh sẽ có khả năng coi trọng hạng mục đó như vậy sao? Coi trọng đến mức không ngại phiền toái tự mình đến cửa ‘xin’ hợp tác? Ít nhất Tiêu Thần cảm thấy có điểm không hợp lý.
Lão Mộ khẽ lắc đầu: “Đúng là bây giờ thị trường mà Mộ thị chiếm được khiến người ta vui mừng, nhưng mức tăng trưởng là quá nhỏ, nếu thực sự muốn tăng trưởng mạnh, cần phải tìm kiếm cách thức mới mẻ.Quy mô trung tâm thương mại lớn, thị trường phức tạp, sản phẩm Mộ thị nếu được nhập vào, cũng không chiếm được bao nhiêu lợi ích, không bằng tìm một người hợp tác mới.Hạng mục của cậu vừa lúc thích hợp mà thôi.”
Tiêu Thần ít nhiều cũng bị giật mình, anh cảm thấy người đàn ông này đúng là nhỏ mọn mà, đang định mở miệng nói gì, lại nghe thấy Lão Mộ bổ sung thêm một câu: “Dĩ nhiên, cũng vừa lúc hạng mục này cũng có cả cô ấy nữa.”
Đây chính là nói: giang sơn cùng mỹ nhân đều muốn sao? Tiêu Thần nhắm mắt suy nghĩ một lát, chợt mở mắt: “Tổng giám đốc Mộ có hứng thú nhận hạng mục này hay không? Không phải hợp tác, mà là Mộ thị độc lập vận hành.Người của giai đoạn đầu tôi có thể cho anh mượn, bọn họ có thể vì anh mà cung cấp không ít số liệu tài nguyên, về tài chính thì Mộ thị lớn như vậy chắc chắn có thể lo được, thủ tục sau này anh hẳn là biết rõ hơn tôi....” Anh dừng lại, lời này của anh, đến chính anh trước đây cũng chưa từng nghĩ ra.
Tiêu Thần không thể không thừa nhận, thực sự khi bắt đầu hạng mục này gặp không ít khó khăn, không chỉ ở phương diện tiền bạc, còn có kỹ thuật và quan hệ xã hội, thoát khỏi tổng công ty ở Mỹ, năng lực của anh quả thật là có hạn.Hoặc là có thể có bản kế hoạch trước nhưng bởi vì nguyên nhân thực tế khiến nó năm lần bảy lượt đều thất bại....Thật ra anh cũng đã đoán trước được mình sẽ bị thất bại.Có lẽ bởi vì tuổi trẻ không có kinh nghiệm, dựa vào nhiệt huyết liền cho rằng có thể chứng minh cho gia tộc thấy năng lực của anh, nhưng cuối cùng ‘Tưởng tượng rất béo bở, thực tế cảm giác hơi khó khăn’.Dĩ nhiên anh muốn cố gắng vượt qua, anh có thể tích lũy không ít kinh nghiệm, còn có thể thu hoạch thành tích không ngờ, nhưng anh suy nghĩ thấy hình như có một người càng có thể làm cho hạng mục này tiến hành thuận lợi hơn.
Đã như vậy, anh tình nguyện rút lui.Rút lui chứ không phải bỏ cuộc, anh cần tích lũy càng nhiều kinh nghiệm càng tốt, chỉ cần chuẩn bị xong những thứ này, anh sẽ làm lại lần nữa.
Lão Mộ cũng hơi giật mình, anh quan sát nét mặt của Tiêu Thần, hình như muốn nhìn trên mặt anh có bao nhiêu độ tin cậy.Lần đầu tiên nhìn, anh đã tin rằng: trên mặt tên tiểu tử này có vẻ không cam lòng nhưng lại cố tỏ vẻ rộng lượng không phải nói chơi.Anh đứng dậy, đi vài bước, vỗ bả vai Tiêu Thần: “Người trẻ tuổi, để tôi nói cho cậu biết kinh nghiệm của tôi.Mấy năm trước khủng hoảng kinh tế, Mộ thị cũng không lớn lắm.Tôi bay khắp châu Âu, Nam Phi, cả ngày làm việc nhưng chẳng thu hoạch được cái gì.Lúc ấy tôi còn cắt giảm chi phí để tồn tại.Năm đó tôi gặp một cô gái, cô ấy cùng tôi phân tích tình hình, dùng số liệu để thuyết phục tôi cố gắng.Cho tới hôm nay, ba mặt hàng mà tôi đã từng có ý định bỏ đi đã trở thành một trong những mặt hàng cạnh tranh quan trọng… Tiếp tục kiên nhẫn, có lẽ tình huống sẽ không giống bây giờ.”
Nói xong, Lão Mộ trở lại vị trí của mình: “Hợp đồng cũng đã chuẩn bị xong, chờ sau khi cậu quyết định vốn, tôi và người của Viên Đô sẽ tới.Cậu cứ làm theo suy nghĩ của mình, có gì cần thì cứ nói, chỉ cần đảm bảo lợi nhuận, mấy việc bên lề tôi có thể giải quyết giúp cậu một tay.”
Tổng giám đốc Mộ cung cấp điều kiện rất hấp dẫn, Tiêu Thần nghĩ mãi không tìm ra nguyên nhân, ngoài trừ những lời hoang đường mà anh nói ra, hẳn là có gì đó khác nữa.Anh vừa mới kể loại chuyện cũ, dường như có điểm gì đó mơ hồ.Tiêu Thần nhớ lại một chút, ấn tượng dừng lại ở một điểm, có một cô gái.
“Không biết cô gái tốt bụng đó là ai?” Tiêu Thần chợt lên tiếng.
Lão Mộ buông tay, bất đắc dĩ cười: “Quả nhiên cô gái đó vẫn có sức hút.Được rồi, đúng như cậu nghĩ, là Niệm An.Năm đó tôi tặng cô ấy một món quà nhỏ, cô ấy cảm thấy không yên tâm, nên giúp đỡ tôi.Dù sao cô ấy cũng học chuyên toán, sự nhạy cảm đối với những con số thật khiến người khác khiếp sợ.Cho nên tôi cố chấp hợp tác như vậy, một mặt cũng là tin tưởng ánh mắt của cô ấy.Cậu còn câu hỏi nào không?”
Tiêu Thần thở dài một cái, tiếc nuối: “Vẫn không nghĩ rằng cô ấy cũng có thể.Trước kia cứ nghĩ là cô ấy chỉ giỏi lý thuyết....”
Lão Mộ có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Giỏi lý thuyết thì sao? Cô ấy rất chăm chỉ.Đêm qua là đêm tân hôn của chúng tôi mà cô ấy còn nghiên cứu tài liệu hạng mục, lúc ngủ còn nói năng rất hùng hồn, một thiết bị ánh sáng là bao nhiêu tiền, tổng cộng chiếm bao nhiêu diện tích....” Lão Mộ nhớ lại đêm hôm qua, cảm thấy cô nhóc này đúng là điên rồi, vốn tưởng rằng cô chỉ đầu tư chơi, không ngờ lại tốn nhiều tâm huyết đến như vậy.Đêm khuya nhớ tới điều gì đó lại lén bò dậy mở đèn ngồi viết ra giấy.
Bà xã đã cố gắng như vậy, Lão Mộ cũng không thể bị rớt lại phía sau đúng không?
Cuộc nói chuyện trong công viên là bí mật, kết quả thế nào tạm thời vẫn chưa rõ lắm, dĩ nhiên là không phải cố tình che giấu, mà là người trong cuộc vẫn chưa ra quyết định.Tiêu Thần nói muốn suy nghĩ một chút xem có nên tiếp tục hay không, Lão Mộ vẫn là nói câu nói kia “Người trẻ tuổi, nhân lúc này va chạm một lần, cùng lắm là thất bại, đầu tư lại, nếu chưa thử đã bỏ cuộc thì thật là đáng tiếc.”
Cuối cùng Lão Mộ mua một cái bánh ngọt rồi trở về khách sạn, lúc về phòng thì thấy Niệm An đang nheo mắt ngồi trước bàn viết gì đó.Anh để chiếc bánh ngọt xuống, rón rén đến gần, từ phía sau ôm lấy cô, âm thanh trầm thấp nói: “Vẫn còn bận sao? Nghỉ ngơi mấy ngày đã....”
Một bàn tay vắt ngang trước mặt anh, Niệm An xoay người, bỏ mắt kính xuống nhìn chiếc bánh ngọt trong tay anh: “Ở đây không phải là bánh ngọt của khách sạn Christine bên kia đường hay sao, Tổng giám đốc Mộ thực vui vẻ nha, tốn hơn hai giờ để mua một chiếc bánh ngọt như vậy.”
Lão Mộ đánh hơi được không khí khác thường, anh nhướng mày: “Sao hả? Nhớ anh à?” Nói xong tiến lại gần.
Niệm An kịp thời ngăn miệng anh lại, vừa đẩy ra vừa quả quyết: “Sáng ngày ra đã không thấy người, để lại một tờ giấy nói là đi mua đồ? Em còn tưởng anh đến chỗ nào mua cái gì từ trên trời rơi xuống chứ, hóa ra chỉ là cái bánh ngọt....Không bằng anh nói thẳng cho em biết đi, anh đi gặp ai.Cho dù là tiền nhiệm của anh, cứ nói thẳng với em là được rồi, còn phải lén lút như vậy sao?”
Tiền nhiệm? Ặc, hóa ra là Niệm An đang ghen.Lão Mộ vui vẻ phá lên cười: “Ha ha, đúng vậy, anh đi gặp một người, còn khuyên người ấy đừng làm việc ngốc nghếch, cho dù người ấy quyết định gì anh đều giúp.Hơn nữa giữa bọn anh còn có....”
Niệm An tiện tay nhặt một cái gối ném lên người Lão Mộ: “Đồ khốn khiếp! Dám đi gặp tiền nhiệm, hết Từ Na đến Lý Lệ Chân, còn người nào nữa!”
Cười đùa một chút, Lão Mộ quyết định thật nhanh ôm Niệm An vào lòng, thẳng thắn nói: “Bà xã, em yên tâm, người đó là đàn ông.”
Niệm An cau mày, im lặng một lát, sau đó làm động tác muốn ngất: “Lại còn là đàn ông: “Lại còn là đàn ông! Mộ Hữu Thành, khẩu vị của anh thật nặng, em vẫn nghĩ anh là người bình thường, anh....”
Lão Mộ lần này mơ hồ, Niệm An thật hay giỡn vậy? Nhưng nhìn cô giống như muốn khóc, chẳng lẽ anh đùa hơi quá đáng sao? Anh cuống quýt giải thích: “Là Tiêu Thần, cùng anh ta nói chuyện hợp tác hạng mục, không nói cho em là bởi vì chuyện còn chưa bàn bạc xong, không muốn em lo lắng....”
Người phụ nữ trong ngực run lên một cái, dáng vẻ giống như rất uất ức, sau đó cô chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười: “Nói sớm không phải là tốt sao, hại em phải nặn ra mấy giọt nước mắt.” Nói xong, cô lớn tiếng nói về phía cửa chính, “Được rồi, vào đi, tự giác lấy đồ vật ra.”
Lão Thẩm và Tô Tô cùng than thở, oán hận nhìn Lão Mộ: “Xem như cậu lợi hại!”
Lão Mộ có chút không hiểu, rốt cuộc đây là tình huống gì?