Quả Nhân Có Bệnh

Chương 9: Tróc gian


Chương trước Chương tiếp

Qua khỏi Qủy môn quan được một lúc rồi, bấy giờ ta đã tỉnh rượu quá nửa, bèn kéo tay hắn xuống nói : “Ngươi đứng lên đi, đè đau ta rồi!”

Hắn thế mà lại nghe lời rời khỏi người ta, lực đè lên ta ngay tức khắc giảm đi khá nhiều, ta vội né vào phía trong giường. Hắn nhìn thấy động tác này của ta, mắt phượng híp lại một chút, môi mỉm cười.

Ta giờ mới nhìn thấy môi hắn hơi sưng đỏ -- là do ta hôn mà sưng à?

Nghĩ lại vừa rồi tên đại gian thần này bị quả nhân bỡn cợt tùy ý, ta hớn hở mặt mày, là ta đùa giỡn hắn, không phải hắn đùa giỡn ta!

“Ngươi tới nơi này làm gì?” Ta chất vấn hắn,“Quả nhân nhớ triều đình có quy định, quan viên ban ngày không thể tuyên dâm.”

Vốn quy định là không được chơi gái, kết quả là làn sóng đồng tính nổi lên, phụ quân thấy tình thế không ổn mới đổi thành ban ngày không thể chơi gái, buổi tối thì mở một mắt, nhắm một mắt.

“Bệ hạ nói phải, vi thần thân là Thừa tướng, thỉnh thoảng cũng kiêm luôn công tác của đội kinh quản, đến Tiểu Tần cung đột kích kiểm tra, xem có quan viên trái luật đi chơi gái hay không.” Giọng Bùi Tranh khàn khàn, trầm thấp, nhưng còn quyến rũ hơn cả giọng nói mềm mại của tên tiểu quan vừa rồi, khiến lòng ta tê tê dại dại.

“Ngươi bắt được người nào rồi?”. Ta hỏi nghiêm túc.

“Mấy tên chó săn không có mắt trong Quang Lộc tự.” Đáy mắt Bùi Tranh hiện lên vẻ tàn nhẫn, lúc nhìn về phía ta lại dào dạt ý cười nói, “Còn có bệ hạ đang nảy nở xuân tình.”

Ta nghẹn họng, ra vẻ bình tĩnh vén tóc, “Qủa nhân không phải quan viên, không cần tuân thủ quy định này.”

Bùi Tranh nghiêm túc gật đầu. “Bệ hạ nói phải, nhưng nếu để người ta nhìn thấy dù sao vẫn không tốt.”

Ta khốn khổ cào giường, “Ngươi cứ giả bộ .... không thấy là được....”

Bùi Tranh híp mắt, nhìn ta không có ý tốt. “Bệ hạ ..... muốn bịt miệng thần lại ư?

Lời này nghe sao lại dâm, đãng như vậy ....

“Bùi ái khanh à....” Ta ngân dài âm cuối, “ giờ phút này, quả nhân không còn dễ lừa như vậy đâu. Ngươi tưởng là ngươi bắt được thóp của quả nhân ư? Qủa nhân cũng có thể túm được nhược điểm của ngươi đó!”

Bùi Tranh nhíu mi, có vẻ hơi kinh ngạc. “Ồ, vi thần có nhược điểm gì?”

Ngực ta nảy lên một cái, bỗng cảm thấy hành vi bỡn cợt của mình vừa rồi thật thấp kém, “Qủa nhân biết, ngươi có một đứa con riêng.”

Khóe mắt Bùi Tranh giật giật, “Bệ hạ…. nếu đã đến phủ nhà vi thần hôm nay, tại sao không cho người thông báo?”

Không phủ nhận, được lắm.

Ta đẩy hắn ra, rời khỏi giường. “Ngươi không cần phải giải thích, quả nhân biết rõ trong lòng.”

Dù sao cũng nghĩ đến mặt xấu nhất rồi, chẳng thể sai đâu.

« Bệ hạ của ta à .... » Bùi Tranh thở dài một hơi như cười như không, chủ động tới sửa sang lại đống quần áo hỗn độn giúp ta, ngón tay thon dài trượt một đường từ cổ áo, vạt áo trước, đến đai lưng ....

Sao quả nhân đã thành của hắn rồi?

Khi đó, hắn đang đặt tay trên lưng ta một cách mờ ám, cởi bỏ đai lưng để thắt lại lần nữa cho chặt giúp ta, ta dang hai tay để hắn phục vụ một cách yên tâm thoải mái, thực ra việc này nhìn kiểu gì cũng thấy bình thường, có điều là đang ở thanh lâu, nên dễ khiến người ta hiểu lầm.

Lúc Tô Quân dẫn người phá cửa vào, ta và Bùi Tranh đang ở trong tư thế xấu hổ như vậy.

Tiểu Lộ Tử giàn giụa nước mắt vọt vào ôm lấy đùi quả nhân, « Bệ hạ .... Tiểu Lộ Tử cứu giá chậm trễ …”

Ồ, quả nhân thật muốn chết luôn đây….

Bùi Tranh ung dung thắt chặt đai lưng, cuối cùng chỉnh lại vạt áo ta, mới xoay người nhìn về phía Tô Quân, mỉm cười nói : " Hôm nay Tô ngự sử cũng ở trong đội đương sai kinh quản sao? Khéo quá, hôm nay bản quan cải trang đột kích, vừa mới bắt được vài tên của Quang Lộc tự trong này”

Ánh mắt Tô Quân lướt qua ta và Bùi Tranh vài vòng đầy ngờ vực, cuối cùng chàng trầm giọng nói: “Bùi tướng ngày trăm công ngàn việc, việc gì cũng xung phong đi đầu”

Tốt, rất tốt, Tô Quân cũng sắc sảo hơn nhiều rồi, không tỏ vẻ biết quả nhân, tên Tiểu Lộ Tử chết tiệt này chỉ sợ thiên hạ không biết sao, lại đưa Tô Quân đến đây, chàng biết quả nhân đến Tiểu Tần cung rồi, lại còn ở cùng với Bùi Tranh nữa.

Tiểu Lộ Tử cũng coi như lanh lợi, thấy ta không sao, lập tức câm miệng, không nói một lời.

Chuyện này vốn có thể gây náo loạn, dù sao cả Bùi tướng và Tô ngự sử cùng đến Tiểu Tần cung, ai cũng có thể đoán là nhân vật ghê gớm nào đó đã đến Tiểu Tần cung, nhưng cuối cùng vẫn là quả nhân nhanh trí, tìm được kế sách vẹn toàn, đổ hết tội danh lên đầu cậu họ.

-- Ôi chao, chính là vị Phương tiểu hầu gia kia, mệnh thật khổ, nghe nói trong nhà có cọp cái, chạy trốn tới đế đô cũng không trốn thoát, đến tiểu tần cung còn chưa tới một canh giờ, vị trong cung kia biết được, vội phái hai vị đại thần đến bắt người về. Làm nam nhân tới mức độ này, thà mua khối đậu phụ đâm đầu vào chết cho xong....

Cậu họ, quả nhân rất xin lỗi ngươi, cùng lắm đền gấp đôi tiền thuốc men cho ngươi.

Chết cậu, chả chết quả nhân.

Bên trái ta là Tô Quân, bên phải là Bùi Tranh, ta ngồi trong xe ngựa, niệm kinh cầu phật cho cậu họ, hắn đúng là có đến Tiểu Tần cung, cũng không coi là oan uổng.

« Bệ hạ không nên tới những chỗ như thế. » Tô Quân bỗng mở miệng, dọa ta một cái, hiếm khi nào giọng nói lạnh lùng như vậy, ta nhìn trộm chàng, ánh mắt chàng phía đối diện, giống như ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, lướt trên mặt ta, dừng lại trên môi ta.

« Chuyện này …. qủa nhân ....." Ta căng thẳng nắm chặt lấy đầu gối, đầu hỗn loạn không tìm nổi một cái cớ.

« Tô ngự sử phản ứng hơi quá rồi. » Tâm trạng Bùi Tranh có vẻ vô cùng tốt, không biết lấy đâu ra một cái quạt, rất hiểu ý mà quạt gió cho ta, “Chẳng qua bệ hạ đột nhiên nổi hứng, cùng bản quan tới Tiểu Tần cung giáo huấn mấy tên chó săn không có mắt của Quang Lộc tự, chuyện nhỏ thế này không ngờ lại kinh động Tô ngự sử.”

Đều là tại tên Tiểu Lộ Tử kia nhiều chuyện, hại ta, để Tô Quân thấy bộ dạng khốn đốn của ta. Cũng hiếm khi thấy hắn trung thành tận tâm như vậy, chắc là thấy sắc mặt Bùi Tranh âm u chả có ý gì tốt, lại khóa ta lại trong phòng, lo hắn tức giận mà hành thích vua cũng chả sao, chỉ sợ kinh động thái thượng hoàng ở Vân Vụ biệt viện, hắn nhất định sẽ bị hoạn 9 đời 9 kiếp luôn.

Đương nhiên Tô Quân biết Bùi Tranh trợn mắt nó dối, nhưng cũng không có vạch trần hắn, chỉ nhàn nhạt nói : « Việc nhỏ này sau này giao cho người dưới làm là được rồi. Tiểu Tần cung quá dơ dáy, sau này bệ hạ đừng tới nữa.”

Ta gật đầu lia lịa, lại còn ba lần đảm bảo sau này tuyệt đối không đi nữa.

Xe ngựa đi được một lát, cảm giác lắc lư khiến từng cơn buồn nôn ập tới, đầu ta choáng váng khó chịu, may mà Bùi Tranh quạt mát cho ta, mới khiến ta dễ chịu hơn một chút.

« Bệ hạ, dựa vào người thần nghỉ một lát. » Bùi Tranh nhỏ giọng thì thầm với ta.

Ta mở mắt liếc Tô Quân một cái, chàng dù có vẻ không vui, nhưng trong mắt cũng có chút lo âu : “Bệ hạ không thể ngồi xe ngựa sao?”

Chàng ở ngay tại đây, ta không biết thẹn mà dựa vào người Bùi Tranh được sao....Ta cố chịu, cười nói với Tô Quân “Không sao”, lại lắc đầu nói với Bùi Tranh “Không cần đâu”.

Sắc mặt Bùi Tranh lập tức sa sầm, thấy thế ta run lẩy bẩy, hắn trầm giọng nói: “Bệ hạ chắc chắn là không cần hả?”

Ta nhắm mắt lại, ung dung hy sinh vì nghĩa, dựa vào trước ngực Bùi Tranh. Một tay hắn giữ lấy vai ta, một tay cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy.

Nếu nói về hầu hạ người khác, Tiểu Lộ Tử cũng không hiểu ý bằng hắn.

Thật muốn thiến hắn đưa vào cung làm tổng quản – nếu ta thật có mệnh mà hưởng cái phúc này.

------------------------------

Xe ngựa đi vào hẻm Bach Y, dừng lại giữa ngõ nhỏ, một bên là phủ Thừa tướng, bên kia là phủ quốc sư. Bùi Tranh đỡ ta từ trên xe ngựa xuống, chân ta mềm nhũn, may mà hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ bên hông ta.

« Bệ hạ, hay là đến phủ nhà thần nghỉ ngơi một lát ? » Tô Quân đứng sau lưng ta, nói đầy quan tâm, ta quay đầu nhìn chàng, mới thấy ánh mắt chàng đang chầm chậm chuyển từ lưng tới trên mặt ta.

Còn đang do dự không biết trả lời thế nào, Bùi Tranh đã thản nhiên mở miệng : « Tô ngự sử có lòng! bệ hạ và bản quan có chuyện phải bàn, đương nhiên là phải đến phủ Thừa tướng. »

Ta với hắn thì có chuyện gì mà nói ?

Bàn tay trên lưng ta rời đi lặng lẽ, nhưng tay kia lại nhéo một cái trong lòng bàn tay ta, có ý uy hiếp đây....

Ta rưng rưng nói với Tô Quân: « Qủa nhân và Bùi tướng đúng là có chuyện quan trọng phải thương lượng.... »

Lúc rời đi, ánh mắt Tô Quân rõ ràng là có ý « Vi thần ở ngay đối diện, có việc gì bệ hạ cứ gào to lên »....

Ta căm uất ngửa đầu nhìn Bùi Tranh, kẻ đằng sau híp mắt rõ ràng là nói « Ngươi gào đi, ngươi gào rách cổ hắn cũng không nghe thấy »......

Vào phủ, ta lại nhớ ra chuyện con riêng của hắn, nhớ tới đứa con riêng kia, ta cảm thấy đùa giỡn một kẻ không đàng hoàng thật là mất giá, vì thế hừ lạnh một tiếng, đẩy hắn ra.

Tay Bùi Tranh trống không, hắn thong thả quan sát giá sắc mặt của ta, môi mang ý cười, ý tứ sâu xa.

« Ngươi có chuyện gì, nói ở đây đi. »

« Vi thần muốn để bệ hạ gặp một người. »

"Ai?" Ta cảnh giác lùi về phía sau một bước, lập tức phản ứng lại, trừng mắt hắn không dám tin, « Ngươi muốn để ta gặp con riêng của ngươi sao ? »

Khóe mắt Bùi Tranh khẽ run, hắn cười tủm tỉm gật đầu, nhìn cứ như cáo chúc tết gà.... Không đúng, là gà chúc tết cáo, cũng không đúng .... Tóm lại là không có ý tốt.

« Qủa nhân không muốn gặp, đó là bí mật của ngươi. Chỉ cần ngươi không nói ra chuyện quả nhân đùa giỡn ngươi, quả nhân cũng sẽ giữ bí mật này thay ngươi. » Ta cảm thấy mình rất là lương thiện, so với bí mật của hắn, bí mật của ta cũng không đáng được coi là bí mật.

Bùi Tranh hít sâu một hơi, nhỏ giọng thầm thì :“Đùa giỡn hả......”

Mặt ta nóng lên, vỗ ống tay áo ra vẻ bình tĩnh, hơi nhếch cằm, khinh thường hắn bằng khóe mắt. « Ngươi cũng không phải cảm thấy thiệt thòi, quả nhân là hoàng đế... khụ khụ ... tam cung lục viện là rất bình thường, ngươi là nam nhân có con riêng, lại không phải người đàng hoàng, quả nhân không cần phải có trách nhiệm với ngươi. »

Mặt Bùi Tranh nhăn lại, tay nắm quạt chặt đến trắng bệch, ta ngờ là mình đã đả kích hắn quá nặng, chắc hắn cũng không ngây thơ như vậy chứ.... Thân hắn cũng chẳng phải trong sạch gì ....

Hắn hít sâu, nói không nên lời, nghĩ đến tình cảnh của hắn hiện giờ, ta cũng có một ít trách nhiệm, mềm lòng, liền dịu giọng nói với hắn : « Chuyện giữa ta và ngươi, Liên cô đã nói cho ta biết, thật ra đó chẳng qua là phía mẫu thân ta họ nói vui thôi, không phải thật, lại khiến ngươi chậm trễ nhiều năm như vậy, khiến cha con các ngươi không thể gặp mặt, lòng ta cũng áy náy. Chuyện này ta sẽ nói rõ ràng với mẫu thân, ngươi đón mẹ con họ về đi. »

Có lẽ tên gian thần này có gia đình rồi, có nỗi lo về sau, sau này cũng không dám trắng trợn trước quả nhân như thế nữa. Nếu hắn dám mạo phạm quả nhân lần nữa, quả nhân sẽ tịch biên cả nhà hắn!

Ta lờ đi cảm giác chua chát trong lòng, mắt nhìn hắn chân thành tha thiết : « Yên tâm đi, quả nhân sẽ che chở ngươi, không để mẫu thân trách tội ngươi, ta nghĩ ngươi cũng không muốn làm một tên Bùi Thế Mĩ. »

Mắt hắn khẽ động, trong mắt hiện lên ánh lạ, rồi nhanh chóng dịu đi, bước lại gần một bước, hơi nghiêng người nhìn thẳng ta : « Đậu Đậu, thực ra, người còn quan tâm ta nhiều hơn mình tưởng đấy.... »

Nhìn khuôn mặt tuấn tú đang từ từ tới gần, đôi mắt phượng lấp lánh tia lửa quen thuộc đang kề sát, ta ngừng thở, cừng đờ người ngửa ra đằng sau

« Các người đang làm gì vậy. »

Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên sau lưng, như một tia sét bổ thẳng tới, ta sợ tới mức bật ngược, đụng vào mặt Bùi Tranh, lại vội lùi về phía sau nhìn lại.

Trước khi nhìn đến vị « tiểu công tử » kia, ta nghĩ thầm trong lòng « ta không muốn làm mẹ kế ngươi đâu », đến khi nhìn lại ....

Hôm nay mẹ nó thật kích thích quá …..

Tiểu công tử kia toàn thân mặc đồ gấm, trên đầu hai khối bánh bao trái phải, tóc mềm mại rủ xuống vai hai tấc, một khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, cằm nhỏ, hai má tròn trịa mềm mịn, làm cho người ta nhịn không nổi muốn cắn một miếng, cấu một cái, chỉ tiếc trên mặt chẳng có biểu cảm gì, đôi mắt dài nhỏ đã sắp thành hình mắt phượng, nhìn ta lạnh như băng, sau đó nó bước nhanh về phía ta, dừng lại cách ta hai bước, ngửa đầu nhìn ta, cái mũi thanh tú chun lại, nó nhíu mày hỏi : « Tỷ uống rượu ? »

Ta nuốt nước miếng, khốn khổ gật đầu.

“Nghe nói, tỷ còn đến Tiểu Tần cung chơi trai!” Đôi mi thanh tú nhếch lên, đột nhiên giận dữ, « Tỷ tỷ, tỷ hư quá rồi ! »

Ta gào “ô” một tiếng, nhìn thấy nó giơ cây thước chẳng biết lấy đâu ra, ta xoay mình trốn sau lưng Bùi Tranh, liên mồm cầu xin tha thứ : « A Tự, tỷ biết sai rồi, lần sau không dám nữa ! »

Thước kia không nể tình chút nào bốp bốp bốp, đều được Bùi Tranh mỉm cười mà đỡ hết.

A Tự, đánh đã rồi, mới dừng tay ngửa đầu nhìn Bùi tranh.

“Gian thần, ngươi đỡ hộ làm gì? Chị ta chẳng lẽ không đáng đánh sao ?"

Bùi Tranh cười không nói.

A Tự, đệ là em trai ta ... Để cho bà chị này chút tôn nghiêm được không? Ta căm tức thò đầu ra từ phía sau Bùi Tranh, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ như nắm bột nặn lên kia hiện lên vẻ đắc ý như đã đạt được mục đích, không khỏi run rẩy.

“A Tự!” Ta ỷ vào có Bùi tranh làm lá chắn, lưng lập tức thẳng lên không ít, « Chính đệ cũng đi thanh lâu, còn dám nói tỷ ! »

A Tự trừng mắt lườm ta một cái, "Ta là nam nhân, tỷ là nữ nhân, có thể giống nhau được sao?"

Ta nghẹn họng.

A Tự, đệ mới có 10 tuổi ...

A Tự nhà chúng ta ấy à, như lão học cứu ấy, khoan dung với bản thân, nghiêm khắc với người khác, chưa bao giờ nương tay với người khác, cái vẻ ngoài như tiên đồng kia chỉ là gạt người thôi, thật ra nó càng lớn càng có khí chất giết người như nghóe.

Học cứu: chế độ khoa cử đời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho.

Mắt A Tự dừng trên mặt ta một lát, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Bùi Tranh, nó lạnh giọng nói : « Gian thần, ngươi, đi theo ta ! »

"A Tự, đệ muốn làm gì?" . Ta hoảng sợ, vội túm lấy tay áo Bùi Tranh.

A Tự định vung thước đánh lên tay ta, may mà ta rút tay về nhanh, cái thước kia hạ cánh trên mu bàn tay Bùi Tranh – hắn da thô thịt dày, không sợ đánh, mặt không đổi sắc, vẫn cười như thường, ta nghe thấy « bốp » một tiếng, xương cốt đã tê rần.

A Tự thu thước về, híp đôi mắt phượng nhỏ nói:"Nam nhân chúng ta nói chuyện, nữ nhân các người hỏi ít thôi!"

Ta đau thương xoay người sang chỗ khác, ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn.

Lúc hai nam nhân bọn họ đi nói chuyện, Tiểu Lộ Tử đến an ủi ta.

"Bệ hạ ..." .Tiểu Lộ Tử tỏ vẻ nghi hoặc "Tiểu, tiểu vương gia đã trở lại rồi ư?"

Ta đau đớn gật đầu, "Nó đến gây họa cho dân chúng đế đô ....".Ta thở dài một hơi," ...gây họa cho quả nhân rồi!"

Thế gian này, người có thể áp chế ta không nhiều lắm.... Được rồi, thì cũng nhiều đi .... nhưng người ta sợ nhất không phải ai khác, mà là A Tự.

Lòng ta rất rõ, từ sau khi A Tự được sinh ra, cha mẹ không thương ta nhiều nữa, tập trung hết tinh thần lên người nó. Khi đó ta cũng đã 8 tuổi, cũng ngại tranh giành tình cảm với em trai, huống chi A Tự đúng là rất đáng yêu, nho nhỏ, nần nẫn, như bôi phấn, nó thích nhất là nắm lấy tay của ta không buông. Khi đó, A Tự đáng yêu biết bao ....

Sau này nó dần lớn lên, tính tình ngày càng kỳ quặc, lạnh băng băng như con búp bê đá, cũng không biết tính này là theo ai, nó trời không sợ, đất không sợ, dồn sức làm xằng làm bậy, mẫu thân cũng phải dồn hết tâm trí bảo vệ nó. Sau, mẫu thân dời đến Vân Vụ biệt viện cũng đưa A Tự đi, sau khi ta đăng cơ, chỉ có sinh nhật mình hằng năm, sinh nhật mẫu thân, hay đến tết mới được tới Vân Vụ biệt viện gặp A Tự.

Trẻ con tuổi này thật mau lớn, mới 3-4 tháng không gặp, nó lại như cao hơn một chút, bớt đi nét trẻ con, dần dần có nét tuấn tú của một thiếu niên, giọng nói cũng khác lần gặp trước, giọng này không non nớt, ngọt ngào như trước, mà hơi khàn khàn. A Tự của ta sắp trưởng thành rồi....

Nhưng thái độ với ta vẫn trước sau như một – tàn nhẫn!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...