Quả Nhân Có Bệnh
Chương 56: Toàn kịch chung
Ta theo bệ hạ đằng đẵng 40 năm, từ lúc người 5 tuổi ta bị điều đến hầu hạ người cho tới khi người tạ thế một năm trước.
Đó là vào năm Nguyên Trưng thứ 2, người ngồi trong đình viện, đột nhiên nói với ta “Tiểu Lộ Tử, tuyết năm nay cũng giống năm Sùng Quang thứ 5 năm đó, là tuyết lông ngỗng.”
Tuyết lông ngỗng: Bông tuyết lớn và rơi dày.
Ta đổ cho người chén thuốc nóng rồi nói “Đúng vậy, đều là tuyết lớn”
Người ngây người nhìn trời tuyết, còn nói “Đáng tiếc không còn chàng bung dù cho ta”
“Bệ hạ, thuốc cần uống lúc còn nóng”. Ta nhắc nhở người.
Sùng Quang năm thứ 29, người tự nhốt mình trong phòng suốt 3 ngày 3 đêm, bất luận là kẻ nào cũng không cho vào. Đợi đến khi người bên biệt viện biết tin tới, người cuối cùng cũng mở cửa, nói “Phượng quân đi rồi”.
Từ đó, mắt của người cũng không nhìn rõ được nữa. Thái y nói là bởi khóc đến hỏng mắt, nhưng trước mặt người khác, người chưa từng rơi một giọt lệ.
Yến thần y dùng hết cách cũng không thể chữa khỏi mắt cho người, người cười nói : “Chàng đã không còn, có nhìn thấy hay không, cũng chẳng còn nghĩa lý gì”.
Thái tử được cận thần của người trợ giúp dần dần học cách xử lý mọi việc trong triều.
...
Năm Nguyên Trưng đầu tiên, ta cho người biết, có một vị cố nhân về đế đô.
Ta đưa người đến trước mộ người ấy, người cười nói “Huynh không nhìn được ta, ta cũng nhìn không thấy huynh, thật tốt.”
Ta ngẩn ngơ nhớ tới năm Sùng Quang thứ năm ấy, đêm tháng 7 đó, ta đi theo Phượng quân xuất cung, lại đi tới “Bạch Y hạng”. Tô quân bế người từ hậu viện đi ra, ngài và Phượng quân liếc nhìn nhau, liền cúi đầu, hôn nhẹ lên trán người như sợ làm người tỉnh giấc.
“Ta không thể cho người thứ người muốn, cho nên, kính nhờ ngài”. Ngài đem nữ tử mà đời này ngài yêu thương nhất, giao vào lòng nam nhân khác.
Mấy năm nay, ngài ngao du bốn phương, trong triều cũng có thể nghe được chuyện về ngài ấy. Tình hình của ngài, ta là người biết rõ nhất, Phượng quân cũng có lúc gặp ta hỏi: Tô Quân gần đây ra sao?
Ta nói với Phượng quân: “Tô đại nhân đã cùng một danh nữ có một cô con gái, chỉ tiếc là người kia đã khó sinh mà chết.” Tuy rằng ngài đã từ quan, ta vẫn theo thói quen gọi ngài một tiếng Tô đại nhân.
Người run run một chút, lẩm bẩm nói “Tại sao lại có thể như vậy… Không có đại phu sao?”
Ta nói: “Bệ hạ, đây là mệnh, không cứu nổi.”
Ta không nói cho người toàn bộ chân tướng, tận đến lúc người tự mình hỏi cô con gái kia tên là gì.
Cô gái nói: “Phụ thân gọi cháu là Niệm Niệm, là Niệm Niệm trong niệm niệm bất vong (nhớ mãi không quên).”
Đến lúc đó, mới thấy người lại thêm một lần rơi lệ. Trên đường hồi cung, người đột nhiên nói “Ta vẫn là nợ chàng...”
Ta không biết, nếu năm ấy ngài về lại kinh thành, người nợ ngài ấy, nay có thể vẫn còn nợ chăng? Có lẽ có, có lẽ sẽ không, dù sao thương hải tang điền, cảnh còn người mất. Tình cảm của bệ hạ đối với Phượng quân, cũng không cách nào dễ dàng quên mất.
...
Mấy năm nay, một người biết người kia bệnh nguy kịch, lại làm bộ như không biết. Người kia biết đối phương là giả vờ không biết, chính mình cũng cố ý giả bộ hồ đồ. Hai người giả bộ hồ đồ cùng nhau sớm chiều ân ái vui vẻ, trước mặt Phượng quân, người vẫn như bình thường tươi cười ấm áp. Đến lúc ngài đi nhà thuốc chữa bệnh, người liền ở xa xa đứng nhìn.
Năm Phượng quân đại thọ 40, thái tử đề nghị làm lễ chúc mừng, người đột nhiên giận dữ, mắng thái tử đuổi ra ngoài, thái tử thật sự tủi thân, tìm ta kể hết, muốn ta khuyên người một chút, bởi bệ hạ xưa nay vẫn tín nhiệm ta.
Ta không thể nói cho thái tử biết nguyên nhân, chỉ có thể đứng ở ngoài tuyên thất, nghe trong phòng loáng thoáng vọng ra tiếng khóc nức nở. Phượng quân đứng ở bên kia hành lang uốn khúc, nhìn ta, bất đắc dĩ cười cười, phất tay bảo ta lui ra.
Phượng quân nói “Ta biết, nàng chỉ là sợ hãi thôi.”
Mỗi một ngày qua đi đều như là trộm được, người sợ làm ầm ĩ như vậy, sẽ khiến thần phật trên trời biết được, đem ngài ấy đi mất.
Người bắt đầu mê tín quỷ thần, cầu thuật trường sinh, người đời khen người tiết kiệm, người thế nhưng lại bỏ cả vạn lượng vàng cầu trường sinh.
“Nói không chừng thật sự có quỷ thần thì sao?”. Người nói, “Bọn họ nhất định là nghe được lời cầu xin của ta.”
Tận đến sau khi Phượng quân qua đời, người rốt cuộc buông tay, đem đám tăng lữ, đạo sĩ đuổi ra khỏi hoàng cung, một người ở lại Sùng Đức cung, cũng không muốn người khác hầu hạ, chỉ để lại ta cùng 2 cung nữ quét tước, tưới cây.
Người nói, sau khi mù, có thể nghe được rất nhiều âm thanh, mỗi một góc trong Sùng Đức cung đều như có thể nghe được tiếng người ấy gọi người khi xưa. Trầm thấp, mỉm cười, bất đắc dĩ, yêu chiều ...
Nửa đêm, người bỗng nhiên bừng tỉnh, mò mẫm giường đệm gọi tên ngài ấy.
“Tranh, là chàng đã trở lại sao ? Chàng ở đâu rồi?”
Sau đó là một khoảng lặng, sự im lặng khiến người ta tuyệt vọng.
Người ấy rốt cuộc không về được. Người lại nghĩ, nhắm mắt lại, có thể mơ thấy ngài, mơ thấy, chính là chân thật.
Người cũng không lên triều nữa, nói khế ước kia ngưng hẳn, bọn họ mang ngài ấy đi rồi, người cũng không cần lại làm hoàng đế nữa.
...
Mùa thu năm Nguyên Trưng thứ hai, Tiêu Dao vương Lưu Tự tiến cung, thăm người một lúc, người mỉm cười nói chuyện cùng ngài ấy, Lưu Tự nói “ Tỷ tỷ, hay là cùng ta đi Mân Việt đi, đi ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng tốt”.
Người lắc đầu nói: “Không cần, ta ở đây rất tốt. Ra ngoài, cũng không nhìn thấy được.”
Có lẽ là vì tinh thần không tốt, thân thể cũng ốm yếu đi rất nhiều, mặc dù có uống thuốc nhưng vẫn không thấy khỏe.
Chợt nghe nói có tuyết rơi, người mới có chút hứng thú, đi ra ngoài ngồi xem xem, ta ở bên cạnh giục người uống thuốc, cái miệng nhỏ nhắn của người khẽ nhăn, bỗng nhiên nói “Tiểu Lộ Tử, mang ít trái cây đến đây, miệng ta đắng quá.”
Nghe người nói như vậy, ta thực hớn hở, vội vàng kêu người đi chuẩn bị trái cây mà người thích, kết quả vừa quay đầu lại không thấy người, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Bên ngoài, tuyết lớn đang bay, ta cầm ô chạy ra ngoài xem, người quả nhiên chưa đi được xa, ở giữa vườn, đón gió tuyết, dò dẫm từng bước từng bước mà đi.
Ta vội bước lên trước, bung dù che gió tuyết cho người.
Lông mi người khẽ run, gọi một tiếng thăm dò : “Tranh?”
“Bệ hạ, bên ngoài gió tuyết lớn, trở về thôi.”
“Ừ” ... Mí mắt người khẽ khép, khóe miệng nhếch một nụ cười chua xót: “Ta thực nhớ chàng ... mỗi một ngày, đều thật khó sống.”
“Bệ hạ phải bảo trọng thân thể, nếu không Phượng quân ở dưới suối vàng biết sẽ không an tâm.”
“Ta không muốn để chàng an tâm.” Người nói, “Chàng nếu an tâm đi rồi, ta một mình sẽ cô đơn biết bao, chàng muốn ta nhớ kỹ chàng, chàng cũng không thể vừa uống canh Mạnh bà đã quên ta.”
Người khẽ run, quay đầu lại, dùng đôi mắt tối đen không tiêu cự nhìn ta : “Tiểu Lộ Tử, ngươi nói chàng có thể đã quên ta rồi không?
Ta nghẹn ngào nói : “Ngài ấy không nỡ.”
Đêm hôm đó, ta hầu hạ bên ngoài tẩm cung, nửa đêm lại nghe người nói mê.
“Tranh .... chàng đã trở lại. Được, ta ủ ấm chăn cho chàng, ngày mai không lên triều nữa. Duyệt Nhi có con rể chăm sóc cho nó, Hy Nhi đã có thể một mình đảm đương mọi việc.... Chàng lại càng cần ta hơn chúng .... Ta rất nhớ chàng....”
Không biết là thực tái hiện trong mơ, hay vẫn là ảo tưởng của người.
Tựa như ban đêm ở Sùng Đức cung, ngài ấy chưa từng rời đi.
Ngày hôm sau, tuyết ngừng rơi, trời quang đãng, ta vào phòng gọi người dậy, mới thấy khuôn mặt người mang theo nụ cười mà đi rồi.
Sau khi người tạ thế, theo ý người, mọi việc đều giản lược, đưa người hợp táng cùng Phượng quân trong hoàng lăng.
Mùa xuân sau mùa đông năm ấy đặc biệt ấm áp, hoàng lăng trăm hoa đua sắc, ta mang theo vài bộ quần áo, ở lại một túp lều cỏ bên cạnh hoàng lăng, ngày qua ngày, một mình túc trực.
Nguyên Trưng hoàng đế có đến thăm ta một lần, muốn ta hồi cung, phụng dưỡng suốt quãng đời còn lại.
Ta cúi đầu quét đám hoa rụng, nói: “Người đã quen Tiểu Lộ Tử hầu hạ rồi.”
Ta từ nhỏ đã theo bên cạnh người, cùng người đi tới phủ Quốc sư, thay người quỳ trong từ đường hoàng gia, luôn là người phạm lỗi, ta bị xử phạt. Người chỉ vào mũi ta mắng “Cẩu nô tài, đồ đê tiện, ngươi thích bị phạt như vậy sao? Lại không có ai trông chừng, ngươi không thể ăn bơ làm biếng một chút sao? Ta? Ta cũng không phải là người ….”
Ta có lẽ cũng đã quen đi theo sau người, nay cũng chỉ có duy nhất việc này có thể làm vì người, chính là thủ trước hoàng lăng, vì người mà dọn đường luân hồi, hy vọng người có thể sớm hội ngộ cùng Phượng quân, hoàn thành lời thề của người.
Toàn tâm toàn ý, nhất sinh nhất thế, bất li bất khí.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.
Sinh tắc đồng khâm, tử tắc đồng huyệt.
(Toàn tâm toàn ý, trọn đời trọn kiếp, không buông không rời.
Nắm tay nhau cùng sống tới bạc đầu.
Sống đắp chung chăn, chết chôn một mộ.)
Suy nghĩ của tác giả :
Đối với tôi, đây chính là HE. Bạn yêu, hay không yêu, người ấy vẫn ở đó.
Hai người sống bên nhau, thế nào cũng có một người đi trước, đây là sự thật, chẳng qua nói toạc ra có vẻ tàn khốc mà thôi.
Bùi Tranh đi trước một bước, đối với hắn mà nói, cũng không thể nói rõ là tốt hay xấu, dù sao người ở lại sẽ càng đau khổ, hắn có lẽ không nỡ để nàng ấy phải chịu khổ sở. Cứ như vậy, hai người vì nhau mà thương tâm, coi như hòa. Nàng nợ bọn họ nhiều như vậy, cho nàng trở thành người cuối cùng ở lại, cũng là để trọn vẹn với tên Tương Tư của nàng.
Tô Quân không trở lại đế đô, khiến cho mọi khả năng cũng chỉ dừng lại ở khả năng mà thôi, trở thành sự chờ đợi tới vĩnh viễn.
Toàn tâm toàn ý, một đời một kiếp, không bao giờ lìa xa.
Coi như đã làm được, bên nhau cả đời, có con trai, con gái, xem như là HE.
Tuy là một người phải chịu đau khổ một mình sống tiếp, nhưng bọn họ cũng có 20 năm bên nhau, cũng không phải là ngắn.
Phiên ngoại cuối cùng này chẳng qua là phóng đại hóa một số chi tiết, về tổng thể mà nói, kết cục chính là đoạn sử kia rồi.
Hết thảy yêu thương đều trở thành lịch sử, có lẽ đối với bản thân chính là một nỗi xót xa mà đành bất lực.
Lúc hắn rời đi, có nàng ở bên cạnh, khi nàng ra đi, có hắn cùng trong mộng, coi như cũng được an ủi.
Còn về phiên ngoại ngọt ngào gì đó …
Cảm thấy hình như không cần thiết.
Kiếp này của họ đã chấm dứt, lại quay về viết phiên ngoại ngọt ngào chỉ càng ngược tâm.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp