Quả Nhân Có Bệnh

Chương 51


Chương trước Chương tiếp

Hôm ấy sau giờ ngọ, ánh nắng mặt trời ấm áp rải khắp mọi nơi, ta nằm nghiêng trên ghế dài trong vườn, nghe thấy Tiểu Lộ Tử tới gần thấp giọng nói: “Bệ hạ, Tô đại nhân cầu kiến.”

Ta còn chưa kịp mở miệng, tiếng bước chân người ấy đã tới gần.

Ta mở to mắt nhìn chàng, chầm chậm nói: “Tô đại nhân gần đây gầy đi nhiều quá, quả thực là lo lắng cho nước cho dân, nếu lại vì vụ án Nam Hoài Vương mà tới, vậy vẫn là mời về đi.”

Nửa tháng nay, chàng và Dị Đạo Lâm kiên trì nêu ý kiến, đều bị ta bác bỏ, ai tới cũng bị ngăn ở ngoài cửa cung không gặp, cứ như thế tính lại, không ngờ ta không lên triều đã được 13 ngày rồi.

Tiểu Lộ Tử thấy sắc mặt ta chả có gì là vui vẻ, liền khom người lui xuống.

Tô Quân thi lễ với ta xong, nói thẳng vào vấn đề :”Hôm nay vi thần đến là để cầu xin bệ hạ chấp thuận cho vi thần từ quan rời triều.”

Sắc mặt chàng tái nhợt, lúc nâng tay lộ ra cổ tay, khớp xương chìa rõ.

Chống đỡ không nổi nữa sao …

Ta nói: “Chờ thêm chút nữa.”

Mi tâm chàng hơi nhíu một chút, sau đó cúi đầu càng thấp, kiên quyết nói:”Xin bệ hạ chấp thuận cho vi thần từ quan.”

“Đợi thêm một ngày nữa thôi.” Ta nhấn mạnh ngữ khí, “Thêm một ngày là đủ rồi.”

Chàng bỗng ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn ta.

Ta nhìn con ngươi hiền hậu của chàng, ngoắc ngoắc ngón tay, để chàng tiến lên, ánh mắt chàng khẽ động, tiến lên hai bước, cúi mình, ta quay đầu ghé vào tai chàng nhẹ giọng nói: “Ta có thể lấy được thuốc giải.”

Lông mi chàng khẽ động, nhưng cũng không kinh ngạc hay chột dạ.

Quả nhiên chàng đã biết, đêm đó ta cũng ở ngoài cửa, lúc quản gia kêu lên hai chữ “các vị”, ta rõ ràng nghe được tiếng mở cửa, chẳng qua chàng cũng không đuổi theo, có lẽ cứ cho rằng làm bộ như không biết, là có thể thật sự thành chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Ta nằm lại lên ghế uể oải nói: “Qủa nhân mệt rồi, khanh về đi, chuyện từ quan, sau hãy nói.”

Chàng lại lui về vị trí lúc đầu, cúi đầu nói: “Vi thần hiểu.”

“Cũng bảo Dị Đạo Lâm đừng có ngày nào cũng tới làm phiền quả nhân, hắn là quan nhất phẩm, chẳng lẽ chuyện gì cũng phải để quả nhân sai bảo hắn mới biết phải làm như thế nào sao?”

“Vi thần hiểu rồi.” Chàng nói vậy.

Ta hy vọng chàng thật sự hiểu rồi.

Có lúc ta cũng nghi ngờ, bản thân có phải đã thật sự trúng tình cổ hay không, nếu không làm sao có thể một mặt vừa diễn trò cùng Bùi Tranh, mặt khác toan tính trộm thuốc giải. Mà nếu không trúng tình cổ, vì sao hắn đối xử với ta như vậy, ta cũng không oán hắn, hận hắn như trong tưởng tượng.

Cùng là trúng độc, lựa chọn của hắn và Tô Quân hoàn toàn khác nhau. Ta có thể hiểu, lại khó có thể chấp nhận, cảm giác này giống như sau khi bị người ta chém một đao lại trúng thêm một chưởng.

Ta nhìn bóng lưng Tô Quân đi xa dần, ngực vừa tê dại vừa đau đớn như ong đốt.

Bùi Tranh … ngươi chẳng qua là cậy rằng ta thích ngươi thôi …

Khi đèn trong cung vừa mới được thắp sáng, ám vệ xuất hiện, mang tới cho ta ba chiếc lọ.

Tâm tư Lưu Lăng tỉ mỉ, sợ bị người cướp thuốc giải nghiên cứu ra thành phần, cố ý sai người đưa tới ba lọ làm xáo trộn hiểu biết, nhất định phải thấy Bùi Tranh uống vào rồi mới rời đi. Mà Bùi Tranh phải bịt kín mắt rồi mới được uống thuốc, ngay cả hắn cũng không biết thuốc giải là lọ nào. Thuốc giải thất trùng thất thảo này là dĩ độc trị độc, cho dù nghiên cứu ra thành phần trong từng bình thuốc, cũng không thể uống thử từng lọ từng lọ một.

Quan sát được một lần, ta mới sai ám vệ trộm xà đổi cột, âm thầm xuống tay từ kẻ đưa thuốc giải, lấy ở mỗi bình thuốc giải ra một phần, lần đầu là sau khi Bùi Tranh uống xong thuốc giải, chỉ trộm ra hai loại thuốc nước, lần thứ hai chính là tối nay, trộm được ba loại, loại dư ra so với lần trước chính là thuốc giải. Ngũ cha là người có khứu giác hiếm có trên đời, chỉ cần có một chút dược thủy, ông liền có thể dựa vào khứu giác mà nhận ra thành phần phối chế giống ý như đúc trong thuốc giải.

Lưu Lăng rốt cuộc thì cẩn thận mấy cũng có sơ suất.

Ta nhận ba cái lọ sứ, đứng dậy đi tới nhà thuốc của Ngũ cha.

Ngũ cha mở ba cái lọ ngửi ngửi một chút, nhướng mày, nói: “Không giống lần trước!”

“Cái gì!” Ta kinh hoảng nhìn lọ trong tay ông, “Làm sao lại có thể không giống!”

Ngũ cha bỏ ba cái lọ xuống, nói: “Hai loại dược thủy lần trước ta đã phân biệt ra rồi, lần này … ba lọ đều chỉ là nước trong mà thôi.”

Ta xiết chặt nắm tay, cắn răng nói: “Chẳng lẽ là Lưu Lăng cố ý? Hay là cô ta đã phát hiện ra, cố ý thử?”

Ngũ cha trầm ngâm nói: “Có lẽ cũng còn khả năng khác … Thuốc giải, sớm đã bị Bùi Tranh ra tay trước trộm đi rồi. Bởi vì chính nó cùng muốn phối chế ra thuốc giải thực sự, dựa vào trình độ y độc của nó, chưa chắc đã không làm được.”

Ta cắn răng, nói: “Để con đi tìm hắn lấy lại!”

Ta xoay người rời khỏi nhà thuốc, vội vã chạy về tẩm cung, nhưng không nhìn thấy Bùi Tranh, xoay người túm lấy một cung nhân hỏi: “Phượng quân đâu?”

Cung nhân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói: “Phượng quân nói, nói tới tới ngự hoa viên …”

Nhìn cái dạng này là có ý tránh đi rồi, hắn sẽ ở đâu nhỉ?

Nếu muốn phối chế thuốc giải, ít nhất cần có dược liệu – Thái y viện!

Ta quả nhiên không đoán sai.

Đèn trong Thái y viện vẫn sáng, trên cửa sổ in bóng một dáng người mảnh khảnh, ta đứng dừng trước cửa một chút, bên trong vọng ra giọng nói thuần hậu, khoan thai : “Đậu Đậu phải không, vào đi.”

Ngón tay ta hơi nhúc nhích, giơ tay đẩy cửa.

Ánh nến chiếu sáng rực cả căn phòng, trên bàn trước mặt hắn bày đủ loại dược liệu, một chiếc bình sứ quen mắt đặt ở chỗ dễ chú ý nhất trên mặt bàn. Ta chằm chằm nhìn cái lọ kia, im lặng không nói.

Hắn đang nghiền bột thuốc, nhẹ giọng nói: “Đóng cửa lại.”

Ta nói: “Khanh cũng biết ta đến vì thứ gì.”

Hắn cười cười, không trả lời.

Ta nói: “Đưa ta thuốc giải.”

“Không giả bộ nữa sao?” Hắn nhìn ta bất đắc dĩ, ý cười sâu xa, “Thật ra nếu nàng muốn thuốc giải, nói sớm với ta một chút có sao đâu.”

Ta im lặng, chằm chằm theo dõi hắn, sau một hồi lâu mới nói: “Khanh biết người ta muốn cứu là Tô Quân, cũng sẽ đưa thuốc giải ra sao?”

“Tại sao lại không?” Hắn cứ như là nghe được một câu chuyện cười kỳ quặc, nhếch khóe môi nói, “Nếu hắn vì thế mà chết, cả đời này nàng sẽ nhớ về hắn, ta sao có thể để tim nàng mang nợ hắn được.” Hắn cúi đầu, đổ bột thuốc vào trong bát, dường như nói câu gì đó, ta còn chưa kịp nghe rõ, hắn đã ngẩng đầu, thản nhiên nói, “Nàng ngồi xuống một lúc đi, chắc đến khi rạng sáng là thuốc cũng chế xong rồi.”

Hắn nói xong liền cúi đầu nghiêm túc làm việc, thỉnh thoảng cầm lấy lọ sứ ngửi ngửi thuốc nước trong đó, nhắm mắt nghĩ ngợi, sau đó tiếp tục tăng giảm liều lượng.

Ta ngồi một bên nhìn hắn, im lặng không nói.

Thật ra hắn đã sớm biết ta diễn trò.

Ta đột nhiên rất muốn hỏi hắn, khi hắn còn trúng tình cổ, có phải cũng giống ta hay không, hư hư thật thật, chân chân giả giả, không thể phân biệt nổi đâu mới thực sự là ý nghĩ của mình. Rõ ràng là chuyện gì cũng nhớ rất rõ, lại không thể dậy nổi sức lực mà oán hận đối phương, cứ như bản thân đã thích người này lâu lắm rồi, giống như tình cảm này vừa sinh ra đã có, là lẽ đương nhiên, nhổ cũng không đi.

“Bùi Tranh.” Ta bỗng nhiên mở miệng, nhưng sau khi hai chữ đó vuột khỏi miệng, ta cũng không biết mình rốt cuộc muốn nói gì, muốn hỏi điều gì.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh nên trong đôi mắt sâu thẳm đen láy khẽ lay động.

“Khanh …” Bị hắn nhìn như vậy, tim ta bỗng đập loạn nhịp, thuận miệng hỏi, “Khanh muốn quay về làm Thừa tướng ư?”

Hắn cười khẽ một tiếng, lại cúi đầu, nói: “Không muốn.”

“Khanh không muốn nắm quyền lực sao?” Lời Lưu Lăng, câu câu đều chói tai, chữ chữ đều như dùi vào tim.

“Ta vốn cũng không coi là người tốt, làm quan cũng không phải một vị quan tốt, giết người chỉ là vì đề phòng bị người giết mà ra tay trước, làm việc cũng chẳng qua là vì đã nhận hối lộ hoặc vì ăn lộc của vua, lúc ta còn nhỏ, cả thiên hạ cũng chẳng có người để tâm tới chuyện sống chết của ta, nay, ta cũng chẳng muốn để ý đến chuyện sống chết của thiên hạ làm gì. Hoài bão cao thượng như cứu giúp thiên hạ, ta quá khứ không có, tương lai cũng sẽ không có.”

“Nhưng kỳ thật …” Tuy rằng không sẵn lòng thừa nhận, ta vẫn phải nói: “Khanh quả thật có tài làm bá chủ thiên hạ, giết tham quan, làm việc thiện, dân chúng mắng khanh là gian nịnh, là bởi không biết gì về khanh, so với đám quan lại tốt mà vô dụng, khanh càng làm được nhiều chuyện vì dân chúng.”

“Ta chỉ là một thương nhân, ai cho ta lợi lộc, ta sẽ làm việc vì kẻ đó. Ta được hưởng bổng lộc từ quốc khố, cũng chính là lấy từ dân chúng, thực tế mà nói, ta chẳng qua cũng chỉ là quản gia được bọn họ thuê, chỉ có điều quản lý cái nhà to hơn một chút. Về phần bọn họ đánh giá ra sao, liên quan gì đến ta.”

Ta cười nhạo một tiếng: “Cách nhìn của khanh cũng thật thoáng.”

“Nhìn không thoáng, làm sao mưu cầu danh lợi cho xứng với nàng được?”

Ta nghe thấy mặt biến sắc.

Hắn cười một tiếng, hỏi: “Nàng sống vui vẻ ư?”

Ta im lặng nhìn hắn.

Hắn mỉm cười nhìn ta: “Có đôi lúc, đáng buồn hơn cả chuyện sống không vui vẻ, đó là không biết bản thân mình sống có thoải mái hay không.”

Tim ta khẽ nảy, nắm chặt tay vịn, thấp giọng hỏi: “Khanh là đang thương hại, hay là châm chọc ta vậy?”

“Ta chỉ đang kể lại một chuyện thật, nếu như có chút cảm giác gì, có lẽ là …. đau lòng. Nàng căn bản không thích hợp làm hoàng đế, hoặc nói, nữ nhân vốn không thích hợp làm hoàng đế.”

“Khanh nói lời này là đã phạm vào tội đại bất kính.”

“Vậy sao.” Hắn cười cười không để ý, “Ta đối với nàng, vốn cũng đã chẳng có gì gọi là tôn kính, nàng cũng biết, ta chưa từng xem nàng là hoàng đế mà tôn kính.”

“Ta chỉ coi nàng như một nữ nhân bình thường để mà yêu thôi.”

Đầu mũi ta hơi xót, mắt cay cay.

“Nhưng trong hoàn cảnh như thế này, chắc chắc tất cả đều không thể như bình thường.”

“Ví như nói khanh để A Tự làm cho khanh trúng tình cổ, hoặc là nói khanh vì ta mà trúng tình cổ.” Ta cố nén không để nước mắt trào ra, lạnh lùng cắt lời hắn, “Khanh khiến ta không thể nhìn thấu.”

“Ta không phải Tô Quân, hắn biết nếu không làm việc gây tổn thương đến nàng thì không thể lấy được thuốc giải trong tay Lưu Lăng, cho nên hắn tình nguyện bỏ đi, cũng không muốn bức cung Lưu Lăng, chỉ sợ nàng phát hiện ra chuyện hắn bị trúng độc. Những việc như vậy, ta không làm được, cũng không muốn làm. Chẳng sợ sẽ làm nàng tổn thương, khiến bây giờ hoặc trong tương lai nàng hận ta, oán ta; ta cũng nhất định phải sống sót, chỉ có sống sót, mới có thể đạt được tất cả những thứ ta khao khát, mới có nhiều thời gian hơn để đổi lấy sự tha thứ và được ở bên nàng.”

Phải … Hắn nói không sai, ta có thể hiểu …

“Khanh luôn lý trí như vậy sao? Tỉnh táo tính toán được mất, chọn cách có lợi nhất cho mình?”

Hắn bất đắc dĩ cười, nói: “Nàng xử trí cảm tính như vậy, bên người vẫn cần có một người giúp nàng tính toán hết thảy.”

“Tính toán, hay là tính kế?”

“Đúng là nha đầu miệng lưỡi chanh chua, sắc sảo.” Hắn cười lắc đầu, cúi đầu điều chế thuốc giải, không mở miệng nữa.

“Khanh hối hận rồi sao?” Ta nhịn không được hỏi hắn, “Khanh hối hận lựa chọn lúc đầu rồi ư?”

Hắn nghĩ nghĩ, cười nói: “Nàng là mục tiêu quan trọng nhất đời này của ta, cho tới bây giờ, cũng là duy nhất. Nếu lúc trước ta chọn một con đường khác, ngày nay có lẽ cũng không tồi, nhưng chưa chắc đã là tốt hơn. Cho nên tới tận bây giờ, ta không hối hận.”

“Khanh đã từng nghĩ, nếu ta không thích khanh thì sao? Khanh chờ đợi nhiều năm như vậy không phải đã thành công cốc rồi sao?”

“Ta chưa từng cân nhắc tới khả năng này, tất cả suy nghĩ của ta, chỉ là chờ nàng lớn lên, đợi tới thời điểm thích hợp để nàng tiếp nhận tình cảm của ta, đây chỉ là vấn đề thời gian, không phải vấn đề thành hay bại.”

Tại sao hắn luôn có thể tự tin như vậy, dường như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn, chẳng sợ mạng sống còn đang nằm trong tay kẻ khác, vẫn sống vui vẻ, phóng khoáng như cũ.

Tự tin như vậy, ta không có, Tô Quân cũng không có, có lẽ chính bởi khiếm khuyết như vậy, khiến cho tình cảm của hai ta không thể chịu nổi một chút sóng gió, nếu có may mắn tránh được lần đầu, vẫn còn những lần tiếp theo.

Cùng ngồi trên một con thuyền, ít nhất phải có một người có thể cầm lái, chèo lái con thuyền tiến lên phía trước, mới không thể bị lạc.

Lựa chọn Bùi Tranh, ta không biết đây là lựa chọn bởi lý trí hay tình cảm của bản thân nữa.

Khi trời tảng sáng, Bùi Tranh đưa bình thuốc cho ta, có lẽ là đêm khuya sương nặng, tay hắn và cái bình đều lạnh như băng.

“Cầm lấy đi.”

Ta nắm chặt bình thuốc, ngẩng đầu hỏi hắn: “Sao lại chỉ có một bình?”

Đáy mắt hắn hiện lên ý cười ấm áp: “Thời gian gấp rút, chỉ có thể làm một phần. Ta có bình thuốc Lưu Lăng đưa tới để chống đỡ, không sao.”

Ta bấy giờ mới hơi yên tâm, đi về phía cửa.

“Đậu Đậu …”

Bùi Tranh đột nhiên mở miệng gọi ta, ta dừng bước, quay đầu nhìn hắn.

Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn ta, một lúc sau, mới mỉm cười hỏi: “Ta đối với nàng như vậy, lòng nàng đã từng có hận?”

Ta cắn cắn môi dưới, nói: “Khanh biết ta trúng tình cổ mà, bất kể khanh làm gì, ta đều không thể hận khanh.”

Môi hắn nhếch lên chút ý cười tinh tế, nói: “Vậy ư … Ta hiểu rồi.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...