Quả Nhân Có Bệnh

Chương 41


Chương trước Chương tiếp

Mấy ngày trước hôn lễ, mẫu thân vẫn quản lý việc triều chính như trước, ta ru rú trong cung, không bước chân ra khỏi cửa, tận đến khi Nam Hoài Vương vào cung cầu kiến.

Ta với Nam Hoài Vương cũng không coi là họ hàng gần, xa xôi đến 3000 dặm, vì đều là họ Lưu, tử tế mà nói, ta còn phải gọi ông một tiếng biểu thúc, nhưng ông ta đương nhiên sợ hãi vô cùng, nói không nhận nổi, ta cũng theo thế xuống nước, ban cho ngồi.

Nam Hoài Vương đã ngoài 40 tuổi, nhìn qua lại như mới chỉ 30 (nhi lập chi niên), khí chất thật là nho nhã, chẳng mảy may ngửi thấy tí mùi tiền nào. Mấy năm nay, số lần ông đến đế đô có thể đếm trên đầu ngón tay, ta với ông ta cũng không coi là quen thân, cũng ít khi nghe đến đại danh của ông, chỉ biết danh tiếng trong dân gian cũng không tồi, trọng nghĩa khinh tài, 3000 môn khách, có tiếng tài đức, hiệp nghĩa.

“Phiền Nam Hoài Vương phải bôn ba đường dài rồi." Ta mỉm cười nói: “Qủa nhân ở đế đô, cũng thường được nghe những việc làm chính nghĩa của vương gia."

Nam Hoài Vương khiêm tốn nói: “Tiểu vương không dám khoe khoang, chỉ mong không làm tổn hại đến uy danh vương thất.”

Ta ha ha cười: “Ngày nay ai chẳng biết, phóng mắt khắp 4 biển, chỉ có Nam Hoài Vương là cai quản ba quận giàu có nhất thiên hạ, vương gia cai quản hiệu quả, quả nhân còn phải noi theo vương gia mà học tập.”

Nam Hoài Vương tỉnh như không, cười nói: “Bệ hạ quá khen, tiểu vương không biết giấu mặt vào đâu. Ba quận mấy năm liên tiếp được mùa, đều là do trời cao phù hộ, bệ hạ nhân hậu, tiểu vương không dám kể công."

Nam Hoài Vương cứ ba câu lại có một câu nịnh hót ta, nếu là bình thường, ta nghe được tất nhiên vui mừng ra mặt, ngây ngất ngất ngây, nhưng lúc này trong lòng lại chỉ thấy lạnh lẽo, chỉ sợ có cười thêm nữa cũng là cười lạnh, bèn chuyển hướng đề tài, như những năm trước khách sáo vài câu, rồi thưởng cho ông ta chút châu báu, sai người tiễn ông xuất cung.

Đương nhiên đến đêm, hành tung trong một ngày của Nam Hoài Vương sẽ được đưa tới cho ta.

Mấy ngày nay, vì hai đảng Bùi Tô công kích lẫn nhau, chứng cớ xác thực, đã có một bộ phận quan đại thần thất thế, cục diện biến hóa khôn lường, người người thấy bất an, loại thời điểm này, bá quan đều bo bo giữ mình, Nam Hoài Vương lại ngang nhiên thết yến mời công khanh, còn đến thăm hỏi phủ Quốc sư và phủ Thừa tướng, đại thần trong triều, không bỏ sót một ai.

Cứ như hắn thực sự là kẻ không màng thế sự, cục diện triều chính ra sao, hắn cũng chẳng liên quan.

Theo khuynh hướng vô chính trị sao? … Lão hồ ly…

Ta đưa tờ giấy vào trong cây đèn, nhìn ngọn lửa liếm lên những con chữ đen màu mực.

“Bệ hạ …” Tiểu Lộ Tử ở ngoài cửa khẽ khàng nói, "Liên cô cô cho người đưa hỉ phục tới, mời bệ hạ mặc thử.”

Ta hồi phục tinh thần, nói: “Vào đi.”

Hỉ phục có ba màu, hoàng gia lấy đỏ làm màu nền, màu mực đen làm thắt lưng, tơ vàng óng ánh thêu viền, long phượng tượng trưng cho cát tường, lông đuôi phượng làm vạt váy, vạt áo đung đưa rực rỡ chói mắt.

Hỉ phục này đương nhiên là đẹp mắt, nhưng mà quá nặng, ép người ta không thở nổi.

Tiểu Lộ Tử lấy mũ phượng trên bàn qua, hỏi: “Bệ hạ, đội cả mũ phượng lên thử xem nào?”

Ta nhìn lướt qua, gật đầu nói: “Cũng được.”

Búi tóc bị tháo ra, chải mượt xong lại vấn lên, mũ phượng đúc từ vàng ròng, chạm phượng hoàng tung cánh, hồng ngọc làm mắt phượng, tua rua từ cánh phượng rủ xuống trước mắt, che mất nửa khuôn mặt.

Tiểu Lộ Tử tán thưởng: “Bệ hạ ung dung tôn quý, sắc nước hương trời, cũng chỉ có Bùi tướng mới xứng đôi với bệ hạ.”

Ta nhếch khóe môi, cười cười chẳng tỏ ý kiến gì.

Tiểu Lộ Tử len lén nhìn ta ta, thấp giọng hỏi: "Bệ hạ có phải có điều gì còn chưa hài lòng không? Tiểu Lộ Tử bảo họ sửa lại.”

Ta rũ mi, giũ giũ ống tay áo, nhìn đám hoa văn thêu tơ vàng tinh xảo trên đó, cười nói: “Ta rất hài lòng, không cần sửa lại.”

“Nhưng mà …” Tiểu Lộ Tử nhíu mày, vẻ mặt bối rối nói, “Bệ hạ hình như không được vui lắm?”

Ta liếc xéo hắn một cái. “Vậy phải như thế nào mới coi là vui?”

Tiểu Lộ Tử bị ta hỏi đến liền run cả người, cẩn thận ngẫm nghĩ, rầu rĩ nói: “Tiểu Lộ Tử cũng không biết, nhưng nghe nói các cô nương lập gia đình, bộ dạng không giống bệ hạ lắm.”

“Ngươi cũng không phải một cô nương, làm sao mà biết là bộ dạng gì?” Ta cười, lắc lắc đầu, ngồi xuống để cung nhân dỡ mũ phượng ra. Nghĩ đến ngày đại hôn phải mặc cả đám phục sức hơn 10 cân này vòng quanh hơn nửa đế đô, ta nhất thời cảm thấy hơi đau đầu.

“Tiểu Lộ Tử.” Ta vẫy hắn tới, “Bảo người ta sửa quần áo mỏng, nhẹ đi một chút, mũ phượng cũng làm nhẹ đi một chút.”

Tiểu Lộ Tử mở to hai mắt, nói: "Việc này làm sao mà được! Đá quý trên đó đã ít lắm rồi, lại làm nhẹ hơn một chút, nghĩa là bỏ bớt đi, vậy làm sao mà thể hiện được thể diện hoàng gia đây!"

Thể diện, thể diện ...

Cái gì cũng là sĩ diện, danh tiếng, tôn nghiêm của hoàng gia ...

Cũng như cái mũ phượng này, rải đầy đá quý nặng nề mà vô dụng, ngoài chèn ép cột sống, đổi lấy sự hâm mộ của kẻ khác ra, còn có ý nghĩa gì đâu!

Ta nắm chặt mũ phượng, chỉ cảm thấy ánh phản xạ từ đống đá quý thật chói mắt mà như dùi vào tim, những hoa văn khắc từ vàng ròng đâm vào lòng bàn tay, máu tươi đỏ sẫm theo từng phiến vàng chảy xuống.

Tiểu Lộ Tử vô cùng hoảng sợ, kêu: "Bệ hạ, tay người chảy máu! Mau truyền Thái y!”

Ta vung tay quẳng mũ phượng ra, gầm lên giận dữ: “Câm miệng!”

Tiểu Lộ Tử sợ tới nỗi mặt trắng bệch, cung nhân run lẩy bẩy cả phòng quỳ rạp hết xuống.

Ta cắn môi không nói, nhìn mũ phượng trong góc, hồi lâu sau, mới khẽ than một tiếng: “Đều đứng lên đi ...”

Ta sao lại đi làm khó bọn họ chứ. Ta tự cho là bất hạnh, nhưng trên đời này càng nhiều người khó sống hơn ta.

“Các ngươi lui xuống hết đi, quả nhân muốn một mình yên tĩnh một chút.” Ta mệt mỏi nhắm mắt lại, phất tay cho cung nhân lui ra.

Tiểu Lộ Tử nhặt mũ phượng lên, dè dặt hỏi: “Bệ hạ, còn muốn sửa không?"

Ta gật đầu, nói: “Sửa.”

Ít nhất, những chỗ có thể tùy hứng, thì để ta tùy hứng một chút đi.

Lòng bàn tay bị cứa thành một vết máu dài cả tấc, ta tùy tiện xé một mảnh vải trắng lau lau vết máu, rồi quấn một vòng lên tay, buộc chính mình coi nhẹ cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay truyền tới.

Ta vừa nhìn lòng bàn tay mình vừa nghĩ, làm người thật có thể tự lừa gạt mình, giống như lòng bàn tay đau rồi , nơi khác sẽ không đau nữa.

Đang định đi ngủ, ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng Tiểu Lộ Tử la lớn.

“Bệ hạ, không hay rồi, phủ Quốc sư truyền tin tới, Quốc sư sắp không qua khỏi!”

Ta từ trên giường ngồi phắt dậy, mở to hai mắt nhìn chằm chằm cạnh giường, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, nặng nề nói: “Bãi giá!”

Lúc ta tới phủ Quốc sư, ngoài cửa đã treo đèn lồng trắng, bên trong ngập tiếng khóc, thấy ta đi vào, ai nấy đều nén tiếng khóc, nghẹn ngào hô ba lần vạn tuế.

Ta không dừng lại, đi thẳng vào nội đường, gặp Tô Quân từ trong phòng đi ra, đôi mắt rủ xuống, từ từ khép cửa phòng lại. Mỗi một động tác đều nhỏ nhẹ, từ tốn, dường như không khí bốn bề cũng dần dần ngưng trệ.

Tô Quân giương mắt nhìn ta, từ từ quỳ gối, giọng nói nặng nề mà trống rỗng.

“Tô Quân thay mặt tổ phụ, tạ bệ hạ đưa tiễn.”

Ta tiến lên từng bước, đỡ cánh tay nâng chàng dậy, chậm rãi nói: "Thầy qua đời, mất đi rường cột, cả triều thương tiếc."

Trong đêm hôm đó, tin Quốc sư qua đời đã truyền khắp đế đô.

Quốc sư thọ 68 tuổi, tận trung hơn 40 năm, qua 4 triều đại, hết lòng hết sức, môn sinh trải rộng trong triều đình và dân chúng, ân trạch ban cho vạn họ từ Bắc vô Nam, quốc sư qua đời, khắp nơi thương tiếc.

Sang ngày thứ hai, vải trắng ở đế đô bán sạch sẽ.

Các nhà các hộ tự treo vải trắng, bày tỏ niềm tiếc thương cùng gia chủ.

Quốc sư ở Thái học phủ làm thầy hơn 10 năm, môn sinh mấy ngàn người, đều tới phủ phúng viếng. Cũng có vô số dân chúng chịu ân huệ của người vọng bái ngoài đường, khóc nức nở.

Tiểu Lộ Tử lau nước mắt nói: “Lúc ta chết, nếu có thể có hai ba người vì ta rơi lệ, vậy sống cũng đáng."

Giá trị cả một đời người được thể hiện ngay sau khi họ chết, có bao nhiêu người đau lòng vì sự ra đi của họ.

Nhưng mà có lúc, chân tướng không hoàn toàn giống với những gì ta thấy, thậm chí có thể là hoàn toàn tương phản.

Ngay đêm quốc sư qua đời, Tô Quân dẫn ta vào mật thất.

“Trong lòng bệ hạ, tổ phụ đã không còn là vị thần tử thanh bạch liêm khiết nữa, phải không?” Tô Quân thắp từng ngọn nến, chiếu sáng căn mật thất cũng không lấy gì làm rộng rãi, lúc quay đầu nhìn ta, trong đôi mắt đen láy khó dấu nổi nỗi bi thương.

Đối với câu hỏi của chàng, ta chỉ có thể đáp lại bằng sự im lặng.

“Bệ hạ không trách lầm tổ phụ.” Tô Quân cười khổ, quay đầu nhìn về phía giá sách bầy đầy hồ sơ, “Nếu không phải tận mắt chứng kiến, thần cũng không dám tin, là tấm gương của bách quan, là kỳ vọng của dân chúng, nhưng lại cũng giống đám tham quan ô lại, lấy việc công làm chuyện tư, ỷ vào quyền lực mà mưu lợi!"

“Tô Quân, tới lúc này rồi, nói những chuyện đó còn có tác dụng gì?” Ta nhìn lướt qua đám hồ sơ tư liệu ngập trong phòng, biết mấy thứ này, đủ để nhổ tận gốc Tô gia, không chỉ Tô gia, tất cả những kẻ có dính dáng tới Tô gia, toàn bộ Tô đảng dây dưa khó gỡ.

Tô Quân xoay người đối diện ta, quỳ sụp xuống, hai đầu gối đập xuống nền nhà, một tiếng vang buồn thảm quanh quẩn trong mật thất. Chàng cúi mình, lạy ba lạy, ta nắm chặt tay, nhận ba lạy của chàng, do dự không biết nên hay không nâng chàng dậy, nhưng trong lúc còn do dự, đã qua ba lạy.

“Tô Quân có một việc, xin bệ hạ thành toàn.”

Ta im lặng nhìn chàng, lát sau mới khàn giọng nói: “Khanh nói đi.”

“Tất cả tội danh, Tô Quân nguyện thay tổ phụ gánh vác, nhưng xin bệ hạ bảo toàn thanh danh cho tổ phụ, để người đi được thanh thản.” Tô Quân rũ mi, nhìn mũi chân ta. Lông mi dài rậm phủ bóng trước mắt, ta không thể nhìn thấy biểu cảm trong đáy mắt chàng, nhưng lại nghe được từ trong giọng nói nỗi tuyệt vọng.

Ta từ từ cúi mình, hai tay nắm lấy cánh tay chàng, lông mi chàng hơi run rẩy, ngẩng đầu đón ánh mắt ta.

“Khanh biết ta sẽ đồng ý, phải không?” Ta dịu dàng hỏi chàng, “Bất luận là vì công, hay vì tư.”

Sắc mặt Tô Quân cực kỳ nhợt nhạt, trước kia là đôi mắt sáng rực rỡ như dải ngân hà giữa bầu trời đêm, bây giờ lại chỉ còn là một mảnh sương mù mờ mịt, khiến người ta nhìn không rõ phía trước, thấy không rõ tương lai.

Sao lại tới nông nỗi này ….

Ta cười khổ, trong lòng một mảnh chua xót, tim giống như có người nắm chặt, run rẩy sợ hãi. Ta cố nén đau lòng, ôm chàng an ủi, nâng chàng dậy, sau đó thu tay về.

“Hoán Khanh, chàng cả đời này, đều là sống vì người khác." Ta hỏi chàng, “Đã từng hối hận?"

Chàng đáp lại: “Không thể lựa chọn.”

Nếu đời người có thể bắt đầu lại lần nữa, chàng cũng chỉ có thể chọn lựa như vậy, nói gì đến hối hận?

“Quốc sư được dân chúng kỳ vọng rất lớn, Tô gia đã là một tượng đài lớn, bất luận thầy làm việc gì, quả nhân cũng không thể hỏi tội ông, bởi vì làm vậy chỉ khiến lòng người trong thiên hạ càng thêm lạnh lẽo.”

Nếu có một ngày, chân lý mà người ta giữ vững liền mấy đời bỗng dưng bị phủ định, tín ngưỡng người ta dựa vào đó mà nỗ lực mấy chục năm bỗng biến thành hư vô, kết quả sẽ ra sao?

Ta đòi hỏi một loại tín ngưỡng bề ngoài, cho dù là giả, chỉ cần người khác đều tin là thật, vậy cũng đủ rồi.

Ta nhận lấy tất cả những chứng cứ phạm tội mà Tô Quân giao cho, cũng đưa ra một yêu cầu: “Ta muốn tước phiên.” (xóa bỏ phiên vương – ý chỉ Nam Hoài Vương)

Tô Quân chắp tay, chậm rãi nói: “ Vi thần nhất định sẽ dốc hết khả năng.”

Theo lễ, người mất nhập quan 7 ngày, sau đó sẽ an táng.

Ta hạ chỉ, phong thụy hiệu cho thầy là "Văn trung", tiếng thơm muôn đời, là tấm gương sáng cho quần thần. (Thụy hiệu: danh hiệu sau khi chết của vua, quan)

Thầy nhập quan được bảy ngày, lại cũng chính là ngày đại hôn của ta và Bùi Tranh, nói ra, sự trùng hợp này cũng thật là châm chọc.

Chỉ trong một đêm, đế đô đang từ màu trắng biến thành màu đỏ rực. Vì tang hỷ đụng nhau, phủ Quốc sư chỉ có thể đưa tang thầm lặng, lách qua hôn lễ của hoàng gia mà đi qua.

Tô Quân xin được vắng mặt tại hôn lễ, ta đương nhiên là ân chuẩn.

“Đậu Đậu, sao lại rầu rĩ không vui thế?” Phía trên đột nhiên truyền tới tiếng cười sang sảng, ta ngẩng phắt đầu nhìn, kinh ngạc mừng rỡ đứng dậy, cười nói: “Tam cha!”

Tam cha nhảy từ trên cây xuống, vẫn là một thân quần áo đỏ rực màu lửa cháy như trước, mày kiếm mắt sáng, tư thế oai hùng năm đó không hề giảm sút.

Tứ cha nhảy xuống ở phía sau lưng ta, vỗ nhẹ bả vai ta, ta quay đầu nhìn về phía ông, ông xưa nay trầm mặc ít lời, nhưng trong mắt chứa không ít dịu dàng: "Đậu Đậu gầy đi mất rồi." Ông nói.

Tam cha véo véo hai má ta, bất mãn nói: “Hình như gầy thật rồi, bọn họ chăm sóc con thế nào vậy?”

Ta dựa vào ngực ông làm nũng. “Tam cha, người và Tứ cha sao bây giờ mới đến?”

“Rượu mừng Đường môn vừa uống xong một cái là đã thúc ngựa không ngừng mà đuổi theo. Con nói gả liền gả, làm cho chúng ta một chút tâm lý chuẩn bị cũng chẳng có, may mà đuổi kịp.” Tam cha vẫn còn vài phần oán trách.

Họ cả người gió bụi dặm trường, chắc là vừa mới về tới nơi, hoàng cung này vốn là hai người họ hợp lực xây lên, đối với họ mà nói, vượt tường còn nhanh hơn đi cửa cung, bởi vậy cũng chả có ai thông báo một tiếng, họ liền trực tiếp truyền cành mà nhảy vào sân nhà ta.

“Con tính xong ngày rồi, Nhị cha nói hai người sẽ không để lỡ đâu.”

“Bỏ lỡ rồi thì con hãy gả thêm lần nữa là được." Tam cha vỗ vỗ đầu ta, cười ha ha.

Tứ cha giải cứu ta khỏi ma chưởng của ông, “Đậu Đậu, Bùi Tranh không tốt sao? Con sao lại thở dài?”

Ta không mở mắt, úp mở nói: “Không phải, hắn rất tốt …”

Tam cha nheo mắt lại: “Nói dối.”

Tứ cha gật gật đầu: “Phải, nói dối.”

“Thế mà lại nói dối phụ thân.” Tam cha trừng mắt ta: “Qủa nhiên là đã đủ lông đủ cánh. Ta đi hỏi mẫu thân con xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ta vội vàng kéo tay áo ông, nói: “Tam cha, thật là không có chuyện gì! Con chỉ là …. Bị chứng sợ hãi trước hôn nhân thôi!” Ta bắt chước cái cớ của Tiểu Lộ Tử.

Tam cha nghi hoặc, quay đầu đánh giá ta, “Chứng sợ hãi trước hôn nhân? Là cái gì?”

“Chính là …” Ta nghĩ nghĩ, nói, “Chính là chứng sợ hãi trước hôn nhân.”

“Sợ cái gì?” Ông vẫn nghi hoặc.

“Chính là vì không biết nên sợ hãi cái gì nên mới sợ hãi." Ta nói vòng vo, bỗng nảy ra sáng kiến, "Chính là sợ hãi vì không biết.”

Tam cha hình như có chút hiểu ra, gật gật đầu: “Cũng giống người trong giang hồ chúng ta nói "đừng vào rừng rậm", bởi vì trong rừng khả năng là có phục kích, mà con lại không biết phục kích ở đâu.”

Ta gật đầu lia lịa, cảm thấy ngộ tính của Tam cha rất cao.

Ông vén vạt áo, ngồi xuống, “Đậu Đậu đừng sợ, có phụ thân đây, phục kích kiểu gì cũng chẳng thể uy hiếp."

Ta cảm động khóe mắt rơm rớm.

“Cho nên, con cuối cùng là sợ cái gì?” Ông vẫn không hiểu.

Tứ cha thông minh hơn Tam cha, ông nói với Tam cha: “Không cần hỏi nữa, có nói ngươi cũng không hiểu."

Tam cha hơi nhăn mày kiếm, nhếch mi nhìn Tứ cha: “Ngươi đã hiểu rồi sao?”

Tứ cha nói: “Ta cũng không hiểu.” Sắc mặt Tam cha vừa nguôi ngoai một tí, Tứ cha lại nói, “Ngươi lại càng không hiểu.”

Tam cha chồm dậy, vung tay chính là tam căn thấu cốt đinh (*), Tứ cha đã đánh nhau với ông đến 20 năm rồi, hai bên đã quá rõ chiêu thức của đối phương, ra tay cũng có chừng mực, ta thấy họ đánh nhau thật hăng say, thở dài, yên lặng xoay người đi luôn.

(*) phóng ám khí - đa tạ nàng Lộng_Nguyệt :x :x :x

Ta vốn tưởng, Tam cha Tứ cha đánh nhau một trận là xong, kết quả buổi tối Tam cha chạy tới nói với ta: "Ta đi hỏi Bùi Tranh cái gọi là “chứng sợ hãi trước hôn nhân” là cái gì?””

Ta sợ hãi nhìn Tam cha.

Tam cha ha ha cười, sau đó nghiêm nghị nói: “Nó cũng không biết.” Ta nhìn vẻ mặt của ông là hiểu rồi, ý ông là, ngay cả Bùi Tranh cũng không biết, ông không biết thì cũng chả có gì phải xấu hổ cả.

Tam cha nghi hoặc nói: “Đậu Đậu, vì sao con sợ hãi mà Bùi Tranh lại chẳng sợ gì?”

Ta nói: “Có thể là nam nhân và nữ nhân không giống nhau.”

Tam cha khó hiểu: “Sao lại không giống, không giống chỗ nào?”

Ta thật hối hận đã dúng cái cớ kia của Tiểu Lộ Tử …

Tam cha tiếp tục vặn hỏi: "Đậu Đậu, con rốt cuộc sợ cái gì? Sợ võ công Bùi Tranh quá cao, con không khống chế được hắn? Chuyện này không có gì đáng sợ, Tam cha cho con một bộ ám khí chuyên khắc chế công phu của Bùi Tranh, để Kiều Tứ phái mấy cao thủ bảo vệ con, như vậy đã đủ chưa? Đậu Đậu, con không nói lời nào chẳng lẽ vẫn chưa đủ? Chẳng lẽ muốn phế công phu của nó? Như vậy không tốt nha, lúc trước Nhị cha và mẫu thân con bỏ bao tâm huyết mới giúp nó đột phá đến tầng thứ tám nội công bình cảnh, nó có công phu cũng để bảo vệ con cho tốt mà, đúng không? Hay là con lo nó đối với con chưa đủ một lòng một dạ? Yến (Ngũ cha của Đậu Đậu) có si tình cổ, nghe nói người trúng cổ, trọn đời trọn kiếp trong mắt trong tim chỉ biết có người kia thôi. Đậu Đậu con vẫn không thích sao? Vì sao nữ nhân các người đều phiền phức như vậy….”

Tam cha, con cảm thấy người cũng thật phiền a ...

Ta thở dài, cắt lời ông: “Người nói với Bùi Tranh như thế nào?”

“Ta hỏi một câu, “Ngươi có biết chứng sợ hãi trước hôn nhân là gì không, Đậu Đậu trông thật rầu rĩ, nó nói nó bị chứng sợ hãi trước hôn nhân."

Ta nuốt nuốt nước miếng: “Hắn trả lời phụ thân ra sao?"

Ông nói: “Nó bảo nó không biết.”

“Sau đó thì sao?” Ta hồi hộp hỏi.

“Sau đó thì ta đi thôi.”

“Người đi luôn ư?” Ta hỏi thất thanh.

“Đúng vậy, nó cũng không biết, ta còn ở lại đấy làm gì." Tam cha nói kiểu đương nhiên phải thế.

Ta ngẩn người nhìn Tam cha một lúc, sau đó thở dài thật dài, nói: "Tam cha, con mệt rồi, muốn đi ngủ."

Tam cha vỗ vỗ vai ta nói: “Ngủ cho ngon, có lẽ tỉnh lại sẽ không thấy sợ nữa."

Ta cảm thấy người suy nghĩ đơn giản như Tam cha thật là quá hạnh phúc rồi, hồi nhỏ ta theo ông hành tẩu giang hồ mà còn có thể bình yên vô sự, thật là do trời cao phù hộ, chân long hộ thể.

Ta thật hâm mộ mẫu thân, có năm nam nhân tuyệt thế toàn tâm toàn ý với bà, có điều bà hâm mộ ta cũng không chừng, vì ta có năm vị phụ thân, cũng thương ta toàn tâm toàn ý như vậy.

Ta đang định đi ngủ, vị Tứ cha - toàn tâm toàn ý thương ta kia- đã túm Bùi Tranh đem tới.

Ta và Bùi Tranh mắt to trừng mắt nhỏ, Tứ cha nói: “Có lời nào thì nói rõ đi, nói rõ rồi, sẽ không sợ hãi nữa."

Sau đó ra khỏi cửa, còn chu đáo đóng cửa lại.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...