Trữ Hạ cố đứng lên, cả người lấm lem bùn đất.
Nàng và hắn như cách nhau cả một kiếp, hắn không phải hắn, nàng cũng không còn là nàng.
Cho nên hiện tại thấy hắn dã không còn có cảm giác thống khổ như trước nữa. Không có thống khổ, chỉ có ký ức loang lổ và trái tim đã rơi mất một mảnh.
Hắn sải rộng bước chân đi tới gần nàng, bước chân hơi tán loạn, ánh mắt vội vàng… Nàng ở đó, đó là một nửa tính mạng của hắn, một nửa trái tim của hắn.
“Hạ Trữ.” Hắn nhẹ giọng gọi. Giữa không gian toàn cảnh giết chóc, âm thanh của hắn như một hồi gió nhẹ thoảng qua, không lưu lại chút dấu vết nào.
Nhưng nàng lại nghe thấy rất rõ ràng hắn gọi nàng là ‘Hạ Trữ’.
Giống như hắn đứng trên đỉnh núi gọi tên nàng, thanh âm xuyên thấu tầng mây, xa xôi mà trống trải, mang theo tiếng vang vọng run động, lãng đãng truyền tới tai nàng.
Đó là một danh tự quen thuộc khiến người ta tưởng niệm rất nhiều.
Đã lâu như vậy mà nàng vẫn không học được.
Không học được cách lạnh nhạt, cũng không học được cách che giấu.
Hai chân như đeo chì, không có cách nào di chuyển được. Nàng ngơ ngác nhìn hắn từng bước tới gần, gẫn là người cũ, vẫn là hương cũ.
Hắn tới cách nàng một sải tay thì dừng lại. Thò tay ra nhưng lại không dám chạm vào. Thế nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng lại như cách trăm sông nghìn núi, cách cả một đời.
Hắn chỉ có thể đứng đó nhìn nàng, mãi cho đến khi bãi biển hóa nương dâu, mãi từ kiếp này qua kiếp khác.
Đôi mắt hắn vẫn đen nhánh và trong như mực nước, thanh âm thanh tịnh phiêu đãng giống như vô số lần nàng nghe hắn gọi trong mộng.
Rất nhiều năm về sau, thời khắc này vẫn còn đọng lại trong trí nhớ của Trữ Hạ, tựa như một thứ ánh sáng dịu dàng đọng lại nơi sâu nhất trong lòng nàng, hòa tan mọi đau nhức ở trong đó.
Một thanh âm trầm thấp của dây cung bật ra như xé rách không khí, Trữ Hạ còn chưa kịp phản ứng thì một mũi tên đã xuyên qua lồng ngực Lôi Nhược Nguyệt.
Thân thể của hắn run lên nhưng vẫn đứng vững vàng, hai mắt vẫn nhìn nàng vừa dịu dàng, vừa bi thương, chưa từng rời đi.
Trái tim đau, rất đau, đau tới mức hắn có thể cảm giác được nó đang nhảy lên từng nhịp.
Chung quanh hắn bắt đầu có thanh âm ầm ĩ, còn có cả tiếng gào thét của Tần Thiên Sinh.
Lôi Nhược Nguyệt cười tái nhợt, thân hình ngã nhào xuống.
Con mắt chát chát nhưng lại không có nước mắt chảy ra. Trữ Hạ ngồi xổm xuống, ôm Lôi Nhược Nguyệt lên, cảm thấy hắn gầy hơn trước nhiều lắm.
“Giúp ta… Nhổ mũi tên ra.” Ánh mắt hắn thủy chung không rời khỏi mặt nàng, ngay cả lúc này.
“Không được.” Trữ Hạ cố nén nghẹn ngào, lắc đầu.
“Nhanh lên…” Thanh âm của hắn dịu dàng, trầm thấp, nhưng một hạt giống tiến vào sâu trong lòng nàng.
Nàng run rẩy tay duỗi ra, sờ soạng sau lưng của hắn, chỗ đó nàng đã từng dùng trâm phượng đâm liên tiếp hắn ba lần. Mặc dù không đâm vào trái tim thế nhưng cũng gần ngay bên cạnh.
Cắn răng một cái, nàng rút mũi tên ra, máu từ vết thương phun trào, tay nàng đầy máu hắn.
Tầm mắt hắn bắt đầu mơ hồ, dù có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể thấy nàng lờ mờ… Lôi Nhược Nguyệt cầm bàn tay lạnh buốt của nàng, áp vào lồng ngực mình.
“Hạ Trữ, nàng luôn… ở đây.” Ngay gần nơi bị thương trên ngực hắn.
Ngực hắn có một miệng vết thương, máu đang từ đó không ngừng trào ra.
Máu của hắn nóng hổi làm cho tay nàng cũng ấm lên.
Trái tim của hắn còn chưa ngừng đập, trong giây phút cuối cùng này, nàng lại cảm thấy trái tim mình đã ngừng đập rồi, không hít thở nổi nữa.
“Hạ Trữ…” Hơi thở của hắn mong manh, hai mắt dần mất đi tiêu cự. Hắn có rất nhiều lời muốn nói. Đến bây giờ hắn vẫn chưa nói với nàng rằng hắn yêu nàng biết bao. Thế nhưng, hiện tại đã không còn kịp rồi…
Nhân sinh kiếp này, tới vội vàng, đi cũng vội vàng.
“Ta không thể thấy rõ nàng nữa rồi…” Hắn nói.
Con mắt nàng bắt đầu đau nhức như bị ai đó dùng kim châm vào, một dòng chất lỏng chảy ra.
“Nàng đã nói, nếu ta chết thì nàng sẽ tha thứ cho ta, đúng không? Hai tay của hắn vẫn giữ chặt lấy tay nàng, đặt trên lồng ngực hắn.
Nàng không trả lời, hắn lo lắng hỏi: “Ta chết rồi, có phải nàng… sẽ tha thứ cho ta, đúng không?”
Môi của nàng đã bị hàm răng cắn rách tự bao giờ, đầu lưỡi có thể cảm nhận được mùi máu tanh nồng.
“Hạ Trữ…” Ý thức của hắn cũng bắt đầu mơ hồ.
“Ta tha thứ cho huynh. Ta tha thứ cho huynh!” Nàng lớn tiếng gào lên, ôm chặt lấy hắn. Chất lỏng trên mặt nàng nóng hổi, mãnh liệt trào ra, sau đó nàng chỉ thấy trước mắt toàn một màn màu đỏ… Là hoa rơi trên trời hay là khóe môi hắn vậy?
Lôi Nhược Nguyệt nở nụ cười, trước khi chết đi, hắn vẫn còn được nghe tiếng của nàng.
Nhưng hắn vẫn không kịp nói… Không kịp nói cho nàng, nếu có kiếp sau, hắn vẫn muốn được nhìn nàng sinh ra, sau đó sẽ một mực ở bên cạnh nàng…
Một mực… Không rời nửa bước…
…
“Có muốn nước trái cây không?” Hắn hỏi.
“Có.” Nàng chưa bao giờ khách khí với hắn, nói. “Huynh làm thế nào để lừa gạt được phu tử vậy?”
“Ta chưa bao giờ làm chuyện đó.” Hắn đáp.
“Phi! Chuyện huynh lừa ta còn ít sao?”
“Ta lừa gạt muội lúc nào chứ?”
“Tốt, tới đây, chúng ta tính nợ cũ lẫn mới.” Nàng uống một ngụm nước trái cây, nói tiếp. “Sau hôm khai giảng mấy bữa, ta đến trường muộn, huynh nói với ta là phu tử tìm ta, bảo ta tới văn phòng tìm người, đúng không?”
“Ừ… Cái đó…”
“Rõ ràng là người không biết ta tới muộn.” Nàng vừa nhớ lại đã muốn nổi giận. “Ta chạy tới tìm ông ấy chẳng khác nào chưa đánh đã khai.”
“Đó là do muộn ngốc quá!” Hắn thấy sắc mặt nàng khó coi thì lại bổ sung thêm một câu. “Đi muộn là không tốt.”
“Phi! Có ngày nào huynh không đi muộn không? Nhất định huynh sẽ gặp báo ứng. Nhất định huynh sẽ không sinh được con!”
“Ta vốn không sinh được con mà, nếu không muội sinh cho ta đi!”
“Huynh là đồ cầm thú. Huynh… huynh là đồ đầu heo!”
“Được rồi, ta là heo…” Hắn nói vô cùng ủy khuất.
“Huynh còn không bằng heo.” Mặt mày nàng hớn hở. “Ta nuôi heo, đói bụng còn có thể thịt ăn. Heo sẽ không trêu ta, không chọc giận ta, ta nhìn không vừa mắt còn có thể giơ chân đá. Nếu không huynh cũng giơ chân ra cho ta đá đi?”
“Chẳng phải từng để muội đá qua rồi sao?”
“Đến đây, đến đây!” Nàng nhấc chân đá đá chân hắn dưới gầm bàn.
“Nơi công cộng nên chú ý một chút!” Hắn trừng mắt với nàng.
…
Hạ Trữ, ta đã nhìn thấy kiếp sau của chúng ta rồi.
Khóe môi hắn nhếch lên, nụ cười nhẹ nhàng như một đóa hoa lan nở đầy ưu nhã.
Tay nàng đặt trên ngực hắn, rốt cuộc không còn cảm nhận được nhịp đập nơi đó nữa. Trái tim này, con người này chính là một nửa tính mạng của nàng.
Nàng cố gắng mở mắt ra nhưng không còn thấy gì nữa. Toàn là một màu đỏ rực rỡ. Nàng cúi gần xuống mới thấy được nụ cười của hắn. Hắn nhắm mắt lại, tay của hắn vẫn cầm chặt tay nàng, miệng nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.
Hình như nàng nghe được hắn nói: Hạ Trữ, ta đã nhìn thấy kiếp sau của chúng ta rồi…
Mắt nàng liên tục có chất lỏng chảy ra, dần dần ngay cả thân ảnh hắn nàng cũng không thấy được nữa, chỉ còn một mảnh đỏ tươi ướt át bao phủ. Nàng ôm chặt thi thể của hắn, tiếng ồn xung quanh càng lúc càng lớn, có thanh âm của Tần Thiên Sinh, dường như còn có cả tiếng của Lỗ Hãn… Sau đó, cũng chẳng nghe được cái gì nữa.
Tựa hồ thời gian trôi qua thật lâu, mà cũng dường như chỉ trong một cái nháy mắt, nàng bị kéo vào một vòng tay ôn hòa, một khí tức dịu dàng, mềm mại nói bên tai nàng: “Trữ Hạ, xin lỗi nàng, ta đã tới chậm!”
Sau đó, thế giới của nàng trở nên đen kịt, hai mắt không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ gắt gao ôm chặt lấy người trong lòng.
Lại sau đó, ngón tay của nàng bị gỡ gần ra, cuối cùng cùng bị tách hẳn ra khỏi hắn.
Từ nay về sau, nàng về hắn thực sự đã cách nhau kiếp trước với kiếp này. Nàng đứng bên này, hắn đứng bên kia, giữa là hoàng tuyền, không thể nào chạm vào nhau được nữa.
Phượng Vũ Chiến Ca
Chương 86: Bỉ ngạn
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp