Thu hồi suy nghĩ, ánh mắt Dung Chỉ nhìn lại phía cửa. Kỳ thật mấy ngày qua, trong lòng hắn thấy không phải là không kỳ quái. Công chúa bỗng dưng thất thường như vậy, hắn so với bất kỳ người nào khác càng thấy rõ ràng, nhưng hắn vốn có ý chí trầm tĩnh kiên định, công phu dưỡng khí cực tốt, không giống loại người tầm thường như Liễu Sắc, tỏ thái độ lo âu kinh sợ. Hôm nay khi Liễu Sắc tìm tới, hắn đột nhiên hiểu ra một chuyện. Trong toàn phủ này từ trên xuống dưới, nếu đến hắn cũng không chịu tìm hiểu Sơn Âm công chúa phát sinh chuyện gì thì không có ai dám lấy thân thử thách cả! Dung Chỉ thở dài một hơi, nâng tay đẩy cửa ra. Bên trong phòng tối mờ, vắng lặng, không thắp đèn, cũng không đốt loại hương trầm mà hàng ngày công chúa vẫn yêu thích. Dung Chỉ không nhịn được nhíu mày.
Ánh sáng bên ngoài rọi vào cùng với tiếng xoay trục cửa. Một bóng người phía sau bình phòng cất tiếng: “Ai?” Thanh âm này vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ. Tiếng nhỏ giọng âu yếm, tiếng cao giọng uy quyền, hắn đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào giống như vậy… Tiếng nói như từ một nơi nào xa xôi, tỉnh táo, kiên định, lại tràn đầy năng lượng sống. Trong phút chốc, Dung Chỉ cho rằng mình đi tới một thế giới khác, nhìn thấy một người khác. “Ai?” Có lẽ sự trầm mặc quá lâu, người sau bức bình phong không kiên nhẫn, hỏi lại. Dung Chỉ đứng ở ngưỡng cửa, chỉ đẩy ra một chút theo ánh mặt trời tiến vào phòng, cúi đầu chăm chú nhìn bàn tay thon dài của chính mình, khe khẽ thở dài: “Là ta, công chúa, ta là Dung Chỉ” Hắn chậm rãi đi vào, vòng ra sau tấm bình phong, không quá ngoài ý muốn, rồi lại có chút ngoài ý muốn, nhìn thấy Sở Ngọc trên giường. Tuy rằng đã thành hôn, lại nạp nhiều nam sủng, nhưng Sơn Âm công chúa trước mặt hắn vẫn ở tuổi thiếu nữ giống như hắn. Trước mắt Dung Chỉ là thiếu nữ xinh đẹp diễm lệ, mặc áo ngủ. Mái tóc dài đen nhánh như tơ gấm lúc này rối tung, nàng ngồi ở mép giường. Trong bóng tối, dung nhan thiếu nữ lừa gạt thế nhân với vẻ thư nhàn tao nhã, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo trong suốt, khác hẳn vẻ mê ly cười yếu ớt trước đây mà hắn đã quen thuộc. Đồng thời, Dung Chỉ phát hiện, mấy ngày không gặp, gò má nàng hốc hác hao gầy. Hắn nghi ngờ hỏi: “Trên thân thể công chúa, có chỗ nào không khỏe sao?” “Ra là ngươi” Sở Ngọc nhìn thoáng qua Dung Chỉ. Thiếu niên này vẫn vậy, phong thái thanh nhã, khí độ thong dong đạm bạc, so với lần gặp đầu tiên không hề đổi khác. Hắn không đội khăn mũ, chỉ búi tóc đơn giản trên đỉnh đầu, lấy trâm đồi mồi gài cố định lại. Nhưng hiện tại Sở Ngọc không còn kinh hoàng như mấy ngày trước, nàng thậm chí có thể tỉnh táo xem xét kỹ thiếu niên, đánh giá hình dáng của hắn, cân nhắc thân phận của hắn . Đối với tập tính của nàng công chúa này, Sở Ngọc có phần buồn bực. Nhưng Sở Ngọc không thể không thừa nhận, gu thẩm mỹ của nàng ta quả cũng đáng khen. Nếu không biết rõ thân phận Dung Chỉ là nam sủng, nhìn ánh mắt cao nhã của thiếu niên này, nàng còn tưởng hẳn là con nhà quý tộc gia thế hiển hách. “Sao ngươi vào được đây?” Sở Ngọc nhướn mày. Nếu nàng nhớ không nhầm, nàng đã yêu cầu thủ vệ từ chối khéo tất cả những kẻ muốn vào. Chẳng lẽ bọn hắn đi bắt cá hết rồi? Dung Chỉ vẫn chưa trả lời câu hỏi, hắn tiến lên hai bước, cách Sở Ngọc khoảng ba bước chân thì dừng lại, ôn nhu nói: “Công chúa, mấy ngày nay nàng không ra khỏi phòng, chúng ta rất lo lắng…” Sở Ngọc điềm đạm tiếp lời: “Lo lắng cái gì?” Dung Chỉ cười cười, tựa như ánh trăng nước chảy, yên tĩnh nhàn nhã. Ngữ điệu hắn cũng thập phần nhàn nhã bình yên, thậm chí có chút tùy ý: “Lo lắng nàng cô độc buồn bã, chẳng bao lâu nữa là đến mùa hè nóng nực, sẽ không còn thú vị nữa!” Tưởng hắn sẽ nói lo lắng cho sức khỏe của nàng, không đoán được hắn lại nói ra những lời như vậy, Sở Ngọc kinh ngạc nhưng không nhịn được mỉm cười: “Thời gian như nước chảy vô tình, ta quả thật phải biết lo cho chính mình” Dung Chỉ chớp mắt, nói: “Thật ra Dung Chỉ cũng thấy rất kỳ lạ, mấy ngày nay công chúa ở trong phòng suy nghĩ gì vậy?” “Nghĩ cái gì ư?” Sở Ngọc hơi hơi ngửa cổ lên, từ cằm đến cổ hình thành đường cong ưu mỹ, nàng bỗng nhẹ nhàng cười lên “Nghĩ rất nhiều, có quá khứ, có hiện tại, những gì đã qua không cách nào quay trở lại, cả đời cũng không thấy lại nữa, hiện thực phải đối mặt không là mộng tưởng” Sở Ngọc ở thế kỷ hai mốt đang có hết thảy, mở mắt ra, bỗng mất đi hết thảy. Người nhà, bạn bè, cuộc sống sinh hoạt quen thuộc, và cả sinh mệnh của nàng. Nếu đã lạc đường, thì không thể chấp nhận làm ruồi bọ chạy loạn mà phải tỉnh táo quan sát hoàn cảnh chung quanh, đưa ra những phán đoán có lợi cho bản thân nhất và quyết đoán hành động. Xuyên qua không gian và thời gian, cũng giống như trong quá khứ nàng đã nhiều lần bị lạc đường. Chỉ là lạc đường lần này, lấy đi của nàng quá nhiều, khiến nàng phải mất năm ngày chấn chỉnh suy nghĩ. Hốt hoảng, chấn kinh, thống khổ, hoang mang, tỉnh táo, vứt bỏ, quyết đoán, suy tư. Chết, lại sống lại. Không thể quay về, sẽ xử lý thế nào? Nhìn thẳng vào chính mình, đối diện với thực tế. Miệng vết thương bị vạch trần khiến cơn đau chết lặng, nhưng suy nghĩ tỉnh táo là lưỡi dao chậm rãi cắt bỏ chỗ ung nhọt. Không biết phải làm sao điều chỉnh suy nghĩ cho rõ ràng, linh hồn nàng như trải qua mấy lần chết đi sống lại. Quá trình không thể nói là không thống khổ, may mà đã qua. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối mặt với thực tại, nhưng xuất phát từ bản năng tự bảo vệ trước một hoàn cảnh xung quanh chưa hiểu biết chút gì, Sở Ngọc không dám đẩy cửa bước ra ngoài. Thẳng đến khi Dung Chỉ tiến vào. Hắn đẩy cửa ra, mang theo ánh mặt trời chiếu rọi vào phòng, cũng vô tình đẩy ra cảnh cửa khép kín trong lòng nàng. Sở Ngọc đứng lên. Nàng không mang giày, chân trần xõa tóc, bước trên nền đất lạnh buốt, hơi lạnh nhè nhẹ theo lòng bàn chân thấm vào cơ thể, làm cho Sở Ngọc càng tỉnh táo và kiên định. Nàng đi đến ngưỡng cửa, vòng qua đám đồ trang trí, liền nhìn thấy ánh sáng ngày xuân, bầu trời xanh nhạt lọt vào tầm mắt, ánh nắng trong trẻo như chiếu sáng cõi lòng u ám của nàng, quét sạch cảm giác nặng nề. Sở Ngọc chỉ cảm thấy lồng ngực sáng tỏ thông suốt. Bao nhiêu cảnh sắc tươi đẹp. Mấy ngày qua, nàng tự mình nhốt kín trong phòng, cũng là khóa chặt cảnh xuân trong sáng này ở bên ngoài. Nàng quay đầu về phía Dung Chỉ, thật lòng nói “Đa tạ!” Ánh mặt trời sáng ngời chiếu lên gương mặt bạch ngọc thanh lệ, lên làn da tuyết trắng của nàng. Nếu hắn không bước vào, không biết nàng còn nhốt mình trong phòng bao lâu. Lời cảm tạ này không phải của Sơn Âm công chúa Lưu Sở Ngọc, mà là người đã xuyên qua hơn một nghìn năm, vượt qua những chướng ngại không thể tưởng tượng nổi để đến nơi đây, là nàng – Sở Ngọc.